Nữ nhân này cũng không phải người lạ, Diệp Sở cũng đã từng găp nàng một lần. Lúc trước ở Vương cung Nghiêu thành nàng đã trộm đi ngọc tỷ, tùy ý phất tay đã đánh lui quốc sư Tiên thiên cảnh của Nghiêu quốc, cuối cùng nói toạc ra mình đến từ Vô Tâm Phong - Thanh Di Sơn, lại còn tuyên bố là sư thúc của Lão phong tử.
Nữ nhân này dù chỉ thấy qua một lần nhưng Diệp Sở vẫn nhớ rõ, không chỉ bởi vì nàng thần bí mà bởi vì nàng quá tuyệt mỹ. Lần trước gặp nàng, hắn đã cảm giác được sự khuynh thành tuyệt mỹ mang theo vẻ gợi cảm hấp dẫn đến tê người. Nhưng lần này chứng kiến, nàng không chỉ tuyệt mỹ mà còn làm rung động tâm linh, một vẻ đẹp xuất trần thoát tục.
“Là ngươi?” Nữ tử nhìn thấy Diệp Sở, gươgn mặt trắng nõn tuyệt mỹ thoáng lộ ra kinh dị, thanh âm như tiếng đàn trời truyền tới vô cùng êm tai: “Thanh Di Sơn cũng hứng thú với cái mộ này!”
“Ta chỉ hành động cá nhân! Lần trước từ biệt, còn chưa trở lại Thanh Di sơn!” Diệp Sở đi về phía trước, mắt vẫn ngắm nhìn nữ tử hoàn mỹ này.
Nữ tử nghĩ đến sự tình lần trước, nàng đã bảo Diệp Sở thông tri Thanh Di Sơn mà hắn không làm thì trong lòng bèn sáng tỏ. Nàng cũng không thèm nhìn Diệp Sở nữa, thân thể mềm mại phiêu động, lần nữa hướng về phía trước. Động tác phiêu miểu như mộng như ảo hoàn hảo không tỳ vết, không giống như người trong nhân gian.
“Đợi một chút!” Diệp Sở nhịn không được hô lên một tiếng. Nữ tử ngừng động tác lại, đưa lưng về phía Diệp Sở, mái tóc đen như dòng nước trải dài tới bờ eo mảnh khảnh thon dài.
“Còn chuyện gì?” Nữ tử bình tĩnh quay đầu nhìn Diệp Sở nhưng vẻ mặt hoàn mỹ tới tận cùng lại khiến người ta xấu hổ, tự ti không dám nhìn thẳng.
“Ngươi tên gì?” Diệp Sở hỏi: “Ngươi và Thanh Di Sơn là chỗ quen biết cũ. Chúng ta cùng nhau tiến vào phá cái mộ Đại tướng quân này, như thế nào?”
“Không cần! Mình ta là đủ!” Thanh âm nữ tử êm tai nhưng lời nói lại làm Diệp Sở ngẩn người, ngữ khí đối phương quá mức tự tin rồi. Một người tự tin, không phải cố chấp thì chính là có thực lực thật sự.
Mà Diệp Sở tin tưởng nữ nhân này có cả hai mặt đó. Chỉ có điều, đây là mộ huyệt dù cả Thái thượng hoàng cũng không dám chắc chắn. Nàng không khỏi tin tưởng quá mức vào mình rồi?
Trong lúc Diệp Sở thất thần, thân ảnh như tiên của nữ tử đã đi khỏi, nàng lưu lại thanh âm quanh quẩn: “Đây không phải là nơi ngươi có thể tới. Rời đi thôi!”
Nữ tử nhắc nhở Diệp Sở vì nàng cùng Vô Tâm Phong có quan hệ sâu xa, không muốn nhìn thấy người Vô Tâm Phong chết không minh bạch ở nơi này.
Diệp Sở tự nhiên sẽ không để ý tới lời nhắc nhở của đối phương, có điều trong lòng càng cảm thấy nữ nhân này thần bí. Vừa rồi, rõ ràng sát khí không thể tới gần nàng. Nữ nhân này không có thể chất đặc biệt. Nếu nàng làm được điều này thì nhất định là bằng thực lực bản thân. Có thể làm cho sát khí tự động nhường đường, thực lực như vậy ngẫm lại đều khiến da đầu người ta run lên.
Giờ phút này, Diệp Sở mới hiểu được, vì cái gì mà nàng dám nói: “Mình ta là đủ!”
Nhìn phương hướng đối phương đi nhanh, Diệp Sở thoáng xem bản đồ rồi cũng sải bước đuổi theo. So với Bạch Báo, Diệp Sở vẫn có ưu thế hơn nhiều. Dù sao hắn vốn không sợ sát khí!
Truy theo phương hướng nữ tử vừa mất dạng, Diệp Sở nhanh chóng đuổi theo. Tốc độ nàng rất nhanh, tuy Diệp Sở không chậm nhưng vẫn không thể đuổi kịp nàng.
Thẳng đến khi nữ tử bị một tòa cổng vòm ngăn cản, Diệp Sở mới đuổi đến. Nhìn thời điểm nàng ra tay, lực lượng của nàng khủng bố mà bá đạo như Trường Giang - Hoàng Hà lao đến đập vào cánh cổng, khiến lòng người rúng động.
Lực lượng cực kỳ mạnh mẽ khiến mi mắt Diệp Sở giần giật. Chỉ một kích đơn giản mà cổng vòm trải qua gia trì liền nát bấy, nổ tung ra bốn phía. Theo đó, lực trùng kích từ cổng vòm tràn ra đánh về phía nữ tử, chỉ thấy nàng tiện tay điểm một cái, đã dọn sạch cỗ lực lượng khủng bố này.
Động tác của nàng vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi giống như lần đầu hắn chứng kiến nhưng lại kinh khủng bá đạo khiến Diệp Sở dựng tóc gáy. Diệp Sở không thể tưởng tượng được vì sao nữ nhân này lại mạnh đến thế. Khó trách lần trước nàng nói, cầm ngọc tỷ Nghiêu quốc là đã cho Nghiêu quốc thể diện.
Nữ tử đứng bên ngoài cổng vòm, tùy ý để các loại lực lượng cuồng bạo trùng kích. Nàng vẫn đứng đó yên ổn như núi Thái Sơn, bất kỳ một lực đạo trùng kích nào cũng không có tư cách đến gần nàng.
Diệp Sở sững sờ nhìn về phía trước nuốt nuốt nước bọt, trong miệng thầm nói: “Đậu xanh rau má, nữ nhân này thật không phải là sư thúc Lão phong tử chứ?”
“Ngươi vẫn chưa đi?” Ngay lúc Diệp Sở nghĩ thầm, một âm thanh êm tai đã lọt vào lỗ tai hắn. Không biết tự khi nào, thân hình tuyệt mỹ đến xuất trần của nàng đã đứng trước mặt hắn.
“À! Ơ... Nàng có thể vào trong đó, vì sao ta không thể?” Diệp Sở không hề bị lời nói của đối phương dọa sợ, cất bước đi về cổng vòm: “Ta và nàng liên thủ! Bằng thực lực của cô và sự quen thuộc mộ huyệt của ta, có tám phần chắc chắn tìm được trung tâm mộ Đại tướng quân!”
Nữ tử kinh dị nhìn Diệp Sở: “Ngươi quen thuộc nơi này?”
“Ngoại trừ một người, thì ta là người quen thuộc nhất!” Diệp Sở nhìn nàng nói.
“Là lão điên Vô Tâm Phong kia?” Nữ tử hỏi Diệp Sở.
“Đương nhiên không phải! Lão ta tất nhiên không quen thuộc chỗ này. Ta đang nói về một người hoàn toàn khác.” Diệp Sở nhìn qua nữ nhân, ánh mắt rơi vào đôi mắt như nước hồ thu của đối phương. Vìu không chịu được ánh mắt này, mắt hắn đão mắt lướt qua bộ ngực cao ngất của nàng, đường cong kinh người!
Nữ tử kinh ngạc, thầm nghĩ không phải Lão phong tử thì còn có ai có thể quen thuộc nơi này? Nhưng thấy ánh mắt Diệp Sở trong veo không giống như nói dối thì nàng mới lên tiếng: “Ngươi đi theo ta!”
Nói xong, cũng không đợi Diệp Sở trả lời liền đi vào bên trong cổng vòm.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Sao ta chưa từng nghe Lão phong tử nói gì về ngươi?” Diệp Sở nhìn chằm chằm vào tấm lưng mềm mại của đối phương, không nhịn được lại hỏi lần nữa.
“Nếu sau hôm nay ngươi còn sống trở về, có thể hỏi hắn 'Nhược Thủy' là ai! Tự nhiên ngươi sẽ rõ!” Nữ tử đưa lưng về phía Diệp Sở trả lời, động tác xinh đẹp uyển chuyển giống như tiên nữ. Nàng lại tiếp tục đi nhanh về phía trước.
“Nhược Thuỷ?” Diệp Sở thì thầm một tiếng, không khỏi nghĩ đến câu “Khát nước ba ngày”. Nhìn phong thái Nhược Thủy, ngược lại thực sự có cảm giác khát nước ba ngày thật.
Diệp Sở thu hồi tâm tư trong lòng, bước nhanh theo sau rồi nói với Nhược Thuỷ: “Nàng đi theo ta. Ta đưa nàng đến vị trí trung tâm!”
Đôi mắt dễ thương của Nhược Thủy chuyển động, nghi hoặc nhìn về phía Diệp Sở Hắn cũng không để ý nàng mà lướt qua Nhược Thủy, đối chiếu với những đường cong đơn lẻ rồi không ngừng tiến vào bên trong.
Nhược Thủy tuy nghi hoặc nhưng thấy Diệp Sở đi đúng là lộ tuyến ít hung hiểm nhất, thậm chí khó gặp sát khí. Điều này làm nàng suy tư một lúc rồi vẫn đi theo Diệp Sở tiến nhập bên trong.
Đi theo sau Diệp Sở, Nhược Thủy phát hiện lối đi càng ngày càng nhỏ nhưng đều là những con đường an toàn và nhanh nhất. Điều này làm nàng không khỏi buột miệng: “Ngươi làm sao quen thuộc nơi này?”
Nhược Thủy không thể không kinh ngạc, vì chủ nhân mộ huyệt một đời nhân kiệt khủng bố dị thường nên mộ hắn tự nhiên vô cùng phức tạp. Vậy mà Diệp Sở lại quen thuộc như thế, thật không thể tưởng tượng nổi!