Tin tức Diệp Nguyên Vọng ước chiến Diệp Sở trong mộ Đại tướng quân được lan truyền rất nhanh, người trong hai phe đều biết. Vì tin tức này, Bàng Thiệu phải mặt cau mày có, mà đám người phe Diệp Nguyên Đức thì lại chế nhạo không ngừng.
“Đùa gì thế? Thiên tài ước chiến phế vật?”
“Diệp Nguyên Vọng quá mất thân phận rồi. Ước chiến một thằng như vậy, dù có thắng cũng chẳng vinh dự gì!”
“Có điều bọn họ lại vào mộ Đại tướng quân, một trong những cấm địa của Đế quốc. Chậc chậc, thật có gan!”
“Không biết Diệp Sở chết dưới mấy chiêu nữa! Rốt cuộc vì sao Diệp Nguyên Vọng lại giận đến thế? Tự hạ mình đối phó với hắn?”
“...”
Mọi người nghị luận không ngừng, nhưng bất kể người của phe nào thì vẫn không xem trọng Diệp Sở.
Cho dù Tình Văn Đình biết rõ gốc gác của Diệp Sở thì cũng đang nhìn hắn đầy lo lắng. Nàng hỏi: “Ngươi đấu với người ta sao được? Hiện giờ, ngươi muốn ngăn cản uy áp của hắn cũng là chuyện khó khăn!”
Đàm Diệu Đồng cũng chớp mắt liên hồi, đôi mắt trong veo trừng lên nhìn Diệp Sở lộ ra vẻ âu lo.
“Chỉ cần ta có thể đạt tới Tiên thiên cảnh ngũ trọng hoặc trên thì vẫn có khả năng đánh với đối phương một trận!” Diệp Sở đáp lời Tình Văn Đình.
“Tiên thiên cảnh ngũ trọng chiến Nguyên linh cảnh?” Tình Văn Đình cau mày: “Ngươi đùa gì thế? Đấy là chêch lệch xa đến cả vạn dặm!”
Diệp Sở thân có nguyên linh chân nguyên, khi đạt tới Tiên thiên cảnh ngũ trọng thì thực lực hẳn vượt xa các Tu hành giả khác. Thêm nữa, hắn có thể vận dụng thủ đoạn của Đại tu hành giả thì đến lúc đó dù không phải là đối thủ của đối phương nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đánh một trận.
“Thắng y là chuyện không thể nhưng có thể cố gắng giao thủ mấy chiêu. Sau đó, bằng thể chất đặc thù của ta thì cũng không đến mức phải sợ đối phương khi trong mộ Đại tướng quân!” Diệp Sở nói.
Tình Văn Đình không biết Diệp Sở ấy đâu ra lòng tin đến thế bèn cau đôi mi thanh tú rồi giương khuôn mặt thanh tú không tì vết nhìn Diệp Sở nói: “Cho dù ngươi đạt đến Tiên thiên cảnh ngũ trọng thì có thể đánh một trận với đối phương nhưng hiện giờ ngươi còn cách đó quá xa. Làm sao trong vòng ba ngày ngươi có thể đạt đến cảnh giới này?”
“Không nhất thiết phải đạt đến cảnh giới ấy trong ba ngày!” Diệp Sở thở hắt ra, đột nhiên quay đầu nói với Hoàng Lâm: “Ngươi về nói với Bạch Huyên tỷ rằng ta muốn đi trong một thời gian ngắn!”
Diệp Sở hận Diệp Nguyên Vọng đến bốc hỏa. Vốn tối nay có thể âu âu yếm yếm nhưng bây giờ lại không thể không đợi đến khi trở về từ mộ Đại tướng quân.
Hoàng Lâm đáp ứng, mở miệng muốn nói thêm điều gì nhưng lại thấy Diệp Sở nói với Bàng Thiệu: “Đưa ta mượn dùng quyển bút ký kia!”
Bàng Thiệu gật điều, phân phó người đi lấy bản chính quyển bút ký đến. Hắn đưa Diệp Sở rồi nói: “Ngươi giữ cho kỹ, chúng ta còn chưa chép xong đâu!”
Diệp Sở nhận lấy, nhìn bản bút ký rách bươm mà thầm nghĩ không biết nó có thể giúp được gì cho mình không đây? Nếu có thể mượn sát khí từ mộ Đại tướng quân, Diệp Sở tin rằng thực lực của mình sẽ tăng vọt trong một thời gian ngắn.
“Ta cùng ngươi đến mộ Đại tướng quân!” Tình Văn Đình đột nhiên nói với Diệp Sở: “Có ta ở đây, Diệp Nguyên Vọng sẽ thu liễm khá nhiều!”
Diệp Sở lắc đầu rồi nói: “Ngươi không thích hợp đi vào. Bên ngoài thì còn tốt chứ vào sâu hơn thì rất nguy hiểm. Hay là ngươi đừng đi cùng đường với ta!?”
Nếu lúc bình thường, Diệp Sở nhất định sẽ lừa Tình Văn Đình cùng đi. Nhưng giờ phút này, Diệp Sở không còn thời gian để dẫn đường cho Tình Văn Đình nữa, tất nhiên hắn không hy vọng nàng mạo hiểm.
“Nhưng ngươi...” Tình Văn Đình vừa muốn nói thêm thì Diệp Sở đã cắt lời.
“Ta nghĩ lúc trước Diệp Nguyên Vọng nói sẽ đi vào mọ Đại tướng quân, hẳn là muốn tích lũy kinh nghiệm để đối phó ta. Nhưng phải xem y có dám vào không đã!” Diệp Sở cười với đám người Tình Văn Đình: “Yên tâm, chúng muốn đối phó ta cũng không dễ dàng đến thế đâu!”
Diệp Sở nói xong bèn căn dặn Hoàng Lâm chăm sóc cho Dao Dao thật tốt rồi một mình một ngựa rời đi.
Nhìn Diệp Sở đi khỏi, đám người Tình Văn Đình liếc mắt nhìn nhau. Bàng Thiệu buột miệng: “Mẹ nó, Diệp gia khinh người quá đáng! Diệp Nguyên Vọng là cái thá gì! Bản thiếu gia về Bàng gia ngay đây!”
Sau khi Bàng Thiệu trở lại Hoàng thành, sợ gia gia mình lải nhải nên vẫn trốn ở phủ đệ của Lưu Thiếu Dương. Giờ phút này, thấy Diệp Nguyên Vọng ép người quá đáng rốt cuộc đã nổi bão. Hắn thầm nghĩ nếu mình dùng danh nghĩa Diệp Sở hỏi xin lão gia tử mấy cường giả thì hẳn là ngài sẽ cấp cho mình ngay.
Nhìn Bàng Thiệu khuất dạng, đám người Lưu Thiếu Dương ai nấy đều về nhà mình. Bọn họ không có gia thế như Bàng Thiệu nhưng hiện giờ đã bị Diệp Nguyên Vọng ép đến múc không dám nói một tiếng. Nếu không có Tình Văn Đình ở đó, đoán chừng bọn họ đã bị Diệp Nguyên Vọng thu thập.
Họ vốn luôn phách lối nhưng chưa từng bị vũ nhục đả kích đến như vậy, cả đám cuối cùng cũng chuyên tâm vào tu luyện. Họ thầm nhủ, nếu bản thân có thực lực như Diệp Nguyên Vọng thì làm sao y dám đối xử với mình đến mức như thế!
“Tĩnh Vân, Diệp Nguyên Vọng là người Diệp gia ngươi. Có thể kéo dài thời gian của y một chút?” Tình Văn Đình hỏi Diệp Tĩnh Vân nhưng chỉ thấy Diệp Tĩnh Vân đang ngẩn người đứng đó, vẻ mặt cổ quái không biết đang nghĩ gì.
“Sao vậy?” Đàm Diệu Đồng cũng chú ý đến dị trạng của Diệp Tĩnh Vân, không nén nổi tò mò mà hỏi.
Diệp Tĩnh Vân nhìn phương hướng Diệp Sở biến mất, đột nhiên thốt lên: “Người này chắc biết điều gì rồi chăng? Vì sao muốn ước chiến trong mộ Đại tướng quân?”
“Hả?!” Tình Văn Đình mờ mịt. Nàng biết Diệp Sở có thể chất đặc thù, sẽ cóo ưu thế trong mộ Đại tướng quân nhưng Diệp Tĩnh Vân chưa biết điều này. Vậy thì Diệp Tĩnh Vân nói đúng là đúng cái gì?
“Diệp gia có lời đồn, gần đây biểu muội Kỷ Điệp chuẩn bị vào mộ Đại tướng quân. Vốn cho tin tức kia là giả nhưng hiện giờ nhìn Diệp Sở hưng phấn xông vào như uống xuân dược thì xem ra mười phần là thật.” Diệp Tĩnh Vân nói: “Người này tà tâm chưa chết, còn băn khoăn chuyện xấu với Kỷ Điệp biểu muội bất thành?”
Diệp Tĩnh Vân thầm nhủ, Diệp Sở háo sắc đàng điếm đến mức này thì cũng coi như là một kỳ tích. Có điều thử nghĩ xem, Kỷ Điệp có dung nhan đến thế, nếu thật sự có người không màng sinh tử vì nàng thì cũng chẳng phải chuyện lạ.
“Lúc trước Diệp Sở thật sự ‘chuyện xấu không thành’ với Kỷ Điệp?” Tình Văn Đình vẫn không tin. Nhưng khi nghe Diệp Tĩnh Vân lặp lại đề tài này không biết bao nhiêu lần, mà ba vị thế tử Diệp gia cũng nói thế nên rốt cuộc đã sinh lòng ngờ vực.
“Ngươi cho rằng ta lừa các ngươi sao?” Diệp Tĩnh Vân trắng mắt: “Bằng không ngươi cho rằng vì sao tiểu tử này bị đuổi khỏi Diệp gia?”
Tình Văn Đình cảm thấy không thể tin nổi: “Không đúng! Bằng thủ đoạn của mình, nếu Diệp Sở muốn dùng sức mạnh với nữ nhân thì Kỷ Điệp làm sao thoát được? Hơn nữa, chẳng phải Diệp Sở luôn khinh thường kiểu cưỡng đoạt đấy sao?”
Tình Văn Đình đi chung với Diệp Sở lâu như vậy, thầm nghĩ nếu Diệp Sở thật sự tính kế để cưỡng đoạt nữ nhân thì tuyệt đối phải vạn lần không sẩy một mới đúng. Làm sao Kỷ Điệp có thể thoát khỏi một kiếp?
“Ngươi quá đề cao tiểu tử kia rồi! Chút thủ đoạn ấy mà muốn đối phó với Kỷ Điệp thì quả thực chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ!” Diệp Tĩnh Vân chế nhạo, nàng tự nhiên là xem thường Diệp Sở.
Tình Văn Đình nhún vai, căn bản là không muốn giải thích nhưng trong lòng vô cùng tò mò, thầm nhủ Kỷ Điệp rốt cuộc đẹp đến mức nào mới có thể khiến tên Diệp Sở vốn khinh thường các thủ đoạn cưỡng bức phải hạ thủ?!
Tình Văn Đình đã từng nghe danh hiệu của Kỷ Điệp, biết nàng là người kiều diễm vô song của Đế quốc, có thể nó là Nhất Đóa Yêu Cơ Hoa khuynh quốc khuynh thành. Nhưng Tình Văn Đình không biết Kỷ Điệp rốt cuộc đẹp đến mức nào!
“Có hứng thú đến mộ Đại tướng quân xem thử không?” Tình Văn Đình đột nhiên nói với Diệp Tĩnh Vân. Đề nghị này cũng khiến cho Diệp Tĩnh Vân ngẩn người.