“Cứu tỉnh người của chúng ta, ta không so đo với các ngươi nữa!” Nam tử ngoại vực trừng mắt nhìn Bàng Thiệu, bên trong mang theo vẻ miệt thị.
Tu hành giả của Sát linh giới ai lại chẳng vô cùng tôn quý. Nhân vật có thể tiến vào, ai cũng có hậu thuẫn là Đại tu hành giả Sát Linh giới cao cường. Họ thường xuyên gây nên những trận chiến nhỏ nhưng mang lại thanh danh lớn.
Chỉ điều này thì cũng chưa tính mà chuyện quan trọng nhất là, chỉ cần đối phương nói bản thân y là Tu hành giả Sát linh giới thì có rất nhiều Tu hành giả sẽ tình nguyện ra mặt cho y.
Cho nên, nếu không có chuyện gì, ai cũng không muốn chọc vào nhân vật Sát Linh giới.
Khi đám người Bàng Thiệu còn đang trầm ngâm thì Diệp Sở thế nhưng lại cười, đứng ra nói: “Bản thân ta muốn xem thử ngươi so đo với chúng ta bằng cách nào?!”
“Hừ, một đám ăn chơi đàng điếm tập tọe đua đòi mà thôi. Tốt nhất đừng nên chọc vào ta, bằng không ta sẽ khiến các ngươi muốn hối hận cũng không kịp!” Nam tử vực ngoại trừng mắt nhìn Diệp Sở, hừ một tiếng rồi nói.
“Sát linh giả quả thật khiến người ta vô cùng cố kị, nhưng hiện giờ ngươi còn chưa làm rõ thân phận. Hiện giờ ngươi đang trong địa bàn của chúng ta, muốn chém giết hay xẻ thịt thì chỉ chúng ta mới được quyền!” Diệp Sở cười, đối mắt cùng đối phương.
Bàng Thiệu nghe Diệp Sở nói xong bèn cười phá lên: “Ta quả thật rất sợ Sát linh giả, sợ chọc vào bọn họ khiến vị gia gia tính tình bạo lực của mình nói ta không hiểu chuyện. Có điều, trưng ra cái thân phận này không có nghĩa là các ngươi sẽ thoát!”
Bàng Thiệu thầm nhủ, đây chính là Hoàng thành. Cho dù Đại tu hành giả Sát Linh giới có đến đây thì cũng không thể nào thu thập Bàng gia nhà mình. Vậy mình còn sợ bọn chúng sao?
“Hừ, không biết sống chết! Hôm nay thu thập các ngươi trước!” Nam tử vực ngoại nổi giận gầm lên, nhìn đám người Diệp Sở bằng ánh mắt lạnh băng: “Chỉ cần một mình ta cũng đủ thu thập cả đám con cháu ăn chơi các ngươi!”
“Vậy phải xem bổn sự của ngươi rồi!” Diệp Sở trợn mắt nhìn đối phương, ra hiệu cho đám người Lưu Thiếu Dương lui về sau.
Ngón tay của Nam tử ngoại vực điểm ra liên tục, từng dòng khí xám mênh mông cuồn cuộn trào ra. Lúc cánh tay quét ngang có thể thấy rõ từng lớp cơ nhục đang chấn động, ẩn chứa lực bạo phát kinh người.
Đám Lưu Thiếu Dương thấy cảnh tượng này bèn biến sắc. Đối phương hẳn đã đạt đến Tiên thiên cảnh, nhưng chẳng qua không biết là cảnh giới nào. Hơn nữa, nếu luận về lực chiến đấu thì Sát linh giả mạnh hơn Tu hành giả bình thường không biết bao nhiêu, bởi vì đối phương có thể bạo phát ra mấy phần thuộc tính Sát.
Giờ phút này, đối phương xuất ra từng đạo khí xám mờ cuộn trào, lại mang theo Sát lực.
“Tiễn ngươi lên đường!” Đối phương nổi giận gầm lên, cánh tay thẳng hướng về Diệp Sở mà nhếch môi mang theo vẻ miệt thị. Y đã từng luyện hóa một loại Sát, mặc dù không mạnh nhưng đã nhiễm mấy phần khí tức của nó. Lấy Sát lực ấy, y đã từng kết liễu một Tiên thiên cảnh ngũ trọng.
Thiếu niên trước mặt giờ đây sao có thể chống được y? Một đám ăn chơi đàng điếm mà thôi, mình tiện tay giải quyết thì không chừng Diệp Nguyên Vũ còn mang ơn nữa. Đến khi mình đưa ra điều kiện, Diệp Nguyện Vũ cũng sẽ rất sảng khoái.
Một chưởng ầm ầm của đối phương mang theo lực bộc phát kinh khủng, khi cánh tay chấn động có thể nghe được tiếng tiếng gió gào thét. Một kích sắc bén tàn độc phóng tới những chỗ yếu hại của Diệp Sở.
Thấy cổ họng Diệp Sở sắp trúng chiêu, đám Lưu Thiếu Dương bèn khẩn trương, quát lên cảnh báo hắn: “Diệp Sở, cẩn thận!”
Lòng dạ ai nấy đều khẩn trương. Bình thường mọi người đều nghe đồn về sự thần bí và kinh khủng của Sát linh giả, tất nhiên sẽ cho rằng họ khủng khiếp phi phàm. Giờ thấy nơi yếu hại của Diệp Sở bị đối phương tấn công, họ không kìm được phải sinh lòng hoảng sợ.
Nhưng đúng lúc mọi người đang âu lo không ngớt, chẳng biết từ khi nào Diệp Sở đã chặn tay nơi yết hầu mình. Bị một kích của đối phương nện vào, lòng bàn tay của Diệp Sở cũng không hề nhúc nhích.
Nam tử ngoại vực mặt lộ vẻ kinh dị, thầm nghĩ thiếu niên này quả nhiên có mấy phần lực lượng. Lấy thực lực Tiên thiên cảnh nhị trọng của mình mà không hề khiến đối thủ chấn động chút nào. Từ điều này, có thể thấy được thực lực hùng hậu của đối phương.
Nhưng nam tử ngoại vực cũng không quá lo lắng. Đối với bọn họ, sức mạnh không phải là thứ quyết định. Sát linh giả ai cũng có thủ đoạn đặc thù riêng của mình, nó mới chính là ác mộng của Tu hành giả.
Nam tử vực ngoại phất tay, những dòng khí xám mờ không ngừng hội tụ về nơi đó. Trong nháy mắt, cánh tay y đã bị bao phủ một một lớp khí tỏa ánh sáng xám mờ mờ khiến lòng người sợ hãi, thậm chí nó còn mang theo mùi hôi thối nhàn nhạt.
Mùi hôi thối bốc lên khiến đám người Lưu Thiếu Dương đều bịt mũi, không nhịn được chửi rầm lên: “Mẹ mày, ta cho rằng Bàng Thiệu đã hạ lưu lắm rồi! Không ngờ ngươi còn ác hơn! Lại còn dám đánh rắm để đầu độc chúng ta!”
Nam tử ngoại vực không thèm để ý đến Lưu Thiếu Dương đang mắng chửi thậm tệ, lúc vung tay bèn nói: “Trong Sát linh giới, ta còn chưa được tính là nhân vật nhập môn. Cho dù như thế, ta đã luyện hóa được sát khí trong một ngôi mộ. Chỉ cần mượn sát khí này, ta đã từng giết chết một Tiên thiên cảnh ngũ trọng!”
Mặc dù đang hùng hùng hổ hổ, đám Lưu Thiếu Dương khi nghe câu này không nén nổi mà hoảng hồn. Theo lời của đối phương, có thể tưởng tượng được thứ y luyện hóa chính là Sát trong mộ. Nó có thể đối phó Tiên thiên cảnh ngũ trọng, chẳng biết Diệp Sở có thể ngăn được hay không?!
Bọn họ cũng biết Diệp Sở có thủ đoạn đặc thù để xử lý sát khí, nhưng dù sao đây cũng là Sát Linh giả sở hữu một loại Sát bất đồng.
Diệp Sở không chủ động xuất thủ, ánh mắt ngưng tụ trên cánh tay bao phủ đầy lực lượng xám mờ của đối phương. Hắn muốn biết tường tận nên chờ xem rốt cuộc Sát linh giả có thủ đoạn kinh khủng thế nào.
Trong lúc đối phương múa máy, lực lượng xám mờ đã hóa thành từng tia nhỏ không ngừng quấn quanh rồi phong tỏa bốn phía Diệp Sở, không ngừng thấm vào cơ thể hắn. Y phục của Diệp Sở vô tình tiếp xúc với lực lượng xám mờ ấy liền bị ăn mòn thành một lỗ to.
Lực ăn mòn kinh khủng đến thế khiến mọi người phải cau mày, còn Diệp Sở không ngừng múa tay phát ra linh khí đánh tan lực lượng xám mờ của đối phương.
Giao phong với đối phương, Diệp Sở mới hiểu rõ sự kinh khủng ẩn chứa bên trong lực lượng đó. Mặc dù hắn mạnh hơn đối phương nhiều, nhưng y mượn dòng khí xám mờ mang theo lực ăn mòn, chỉ bằng chút sức lực này thì Diệp Sở không thể làm gì được nam tử ngoại vực.
Nam tử ngoại vực cười khinh miệt: “Vô dụng! Ngươi chết chắc rồi!”
Diệp Sở thật sự rúng động! Quả nhiên Sát linh giả không giống với người khác, bởi vì trong khí tức của họ mang sức mạnh của Sát. Đây đối với Tu hành giả chính là thứ trí mạng. Giờ phút này, Diệp Sở rốt cuộc đã tin đối phương thật sự đã giết chết một cường giả ngũ trọng.
“Chết đi!” Đối phương nổi giận gầm lên, lần nữa lại bạo phát một kích. Mùi hôi thối tràn ngập khắp cả gian phòng như muốn ăn mòn toàn thân Diệp Sở.
Người ngoại vực rất tự tin, chỉ bằng một kích của mình đã đủ giết chết đối phương. Lúc đó, cường giả Tiên thiên cảnh ngũ trọng kia chính là chết dưới chiêu này.
Nam tử vực ngoại điều khiển từng dòng khí xám mờ quấn quanh cánh tay Diệp Sở, rồi chui vào bên trong cơ thể hắn. Thấy cảnh tượng như vậy, nam tử ngoại vực cười khinh, thầm nghĩ cho dù ngươi có mạnh hơn thì nhất định sẽ phải chết.
Lúc nam tử ngoại vực đang khinh bỉ thì Diệp Sở đột nhiên cười nhạt. Cánh tay đạng bị khí xám quấn quanh bỗng nhiên chấn động bỗng phát ra một kích.
“Vừa rồi chỉ muốn xem ngươi có thủ đoạn gì hay không! Ngươi còn tưởng rằng đám sát khí vớ vẩn này có thể làm gì được ta à?”
Trong lời nói khinh thường, nam tử ngoại vực vốn cho rằng mình đã thắng chắc liền bị một kích của Diệp Sở đánh trúng ngay lập tức. Dưới ánh mắt không thể tin nổi, y bắn ngược ra mà bên tai văng vẳng lời của Diệp Sở: “Bàng Thiệu, giao cho các ngươi! Lục soát toàn thân xem y có phải là vũ khí chung cực thật hay không? Lưu Thiếu Dương, theo hắn!”