“Nếu ngươi dám tới, bản thế tử tất nhiên dám đi!” Bị Diệp Sở trợn mắt nhìn như lang sói, trong lòng Diệp Nguyên Đức không dằn được bỗng trào dâng một cảm giác phiền não, bèn hừ lạnh một tiếng rồi đáp.
Diệp Nguyên Đức nói xong câu đó, nhìn thoáng qua Diệp Tĩnh Vân và Tình Văn Đình, cuối cùng vẫn dẫn đám theo đuôi đi khỏi nơi này. Diệp Nguyên Đức hiểu rõ, nếu Tình Văn Đình ra mặt cho bọn họ vậy thì mình tuyệt đối không thể làm gì được đối phương.
“Một đám phế vật, thật là may mắn mới đeo được gốc cổ thụ của Thánh nữ!” Diệp Nguyên Đức cả giận, thầm mắng một câu.
...
Nhìn đám người Diệp Nguyên Đức tản ra, nhóm Bàng Thiệu cũng thở phào nhẹ nhõm. Mọi người đều vây quanh ba người Tình Văn Đình, những tên gia súc lại càng dán mắt lên thân thể của Đàm Diệu Đồng, thi nhau chém gió líu lo trước mặt nàng.
Đàm Diệu Đồng thấy cả đống người quây lấy mình, bên tai lại không ngừng vang lên đủ thứ âm điệu tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình muốn làm quen thì mặt lập tức đỏ đến tận mang tai. Nàng đứng nơi đó với vẻ e dè, ném ánh mắt cầu cứu về phía Diệp Sở.
Ánh mắt Đàm Diệu Đồng rất câu hồn đoạt phách. Bị nàng nhìn chăm chăm vào, Diệp Sở cũng cảm thấy hồn vía của mình đã bay theo ánh mắt ấy. Nhìn gương mặt đỏ hồng của Đàm Diệu Đồng, Diệp Sở và Bàng Thiệu một trái một phải xua đám tai họa Lưu Thiếu Dương đi ra xa nàng.
“Hư...”
Khi đám người tản hẳn ra, Diệp Sở nghe rõ tiếng Đàm Diệu Đồng thở phào nhẹ nhõm. Thấy Diệp Sở mỉm cười nhìn mình, Đàm Diệu Đồng cũng không hề xoay khuôn mặt thẹn thùng để né tránh Diệp Sở mà đưa đôi mắt lóng lánh như sóng gợn nhìn hắn, đoạn nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn ngươi!”
Diệp Sở cảm thấy giờ phút này trông Đàm Diệu Đồng đặc biệt ngon mắt, tự nhủ bất kỳ thằng đàn ông nào cũng không nhịn được phải xông tới vồ nàng ăn tươi nuốt sống mất.
Khi Diệp Sở chuẩn bị mở miệng trêu chọc vài câu, Tình Văn Đình cũng thoát ra ngoài đám đông, thấy Đàm Diệu Đồng đang đứng cạnh Diệp Sở bèn hỏi: “Sao vậy? Đã nhớ nhung Diệu Đồng của chúng ta rồi à? Mới giúp ngươi hết bận rộn, còn không biết cảm ơn ta hả?”
Diệp Sở trắng mắt, vô cùng khách khí với Tình Văn Đình: “Ta nhớ mình cũng chiếu cố giúp ngươi cũng không ít nha!”
Tình Văn Đình Đình xì một tiếng khinh miệt, đưa tay ôm Đàm Diệu Đồng mà nói: “Ngươi phải hiểu cho rõ, nếu ngươi không lấy lòng ta thì ta sẽ tận lực nói xấu ngươi trước mặt Diệu Đồng, không để ngươi tiếp cận nàng đâu!”
Diệp Sở nhún vai, nhìn thoáng qua Đàm Diệu Đồng đang xấu hổ cười duyên: “Cho dù ta có lấy lòng ngươi, hẳn là ngươi cũng không nói tốt cho ta đâu!”
Đàm Diệu Đồng nghe Diệp Sở nói, lại nhớ đến gần đây Tình Văn Đình luôn miệng tố Diệp Sở xấu xa và vô sỉ như thế nào, nàng không nhịn nổi bèn cười khanh khách. Nụ cười như hoa nở rộ, vô cùng tuyệt mỹ.
Tình Văn Đình gõ lên trán Đàm Diệu Đồng một cú: “Ngươi thật đúng là tình nguyện cho hắn lừa mà! Ta nới với ngươi toàn là lời thật, đừng quá thân cận với hắn!”
Nói xong, Tình Văn Đình lại nhìn Diệp Sở nói tiếp: “Thật sự ngươi muốn đến mộ Đại tướng quân? Lần trước ngươi còn chưa sợ à?”
Câu nói ấy khiến cho yến hội đang huyên náo chợt im bặt xuống, thậm chí đôi mắt đẹp của Diệp Tĩnh Vân cũng chiếu thẳng lên người Diệp Sở.
“Muốn thử đi một tí xem sao!” Diệp Sở đáp lời Tình Văn Đình: “Ngươi có hứng thú hay không?”
Tình Văn Đình không khỏi nhớ lại nguy hiểm lần trước, không nhịn được phải rùng mình: “Ngươi đừng đưa ta vào tử địa, ta còn chưa sống đủ đâu!”
“Được! Lần này ta chỉ có thể đi một mình thôi!” Diệp Sở cười nói.
“Ta khuyên ngươi hay là đừng đi!” Tình Văn Đình nói: “Tất nhiên, nếu ngươi có khả năng mời mấy kẻ điên trong núi ra đi cùng thì có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại!”
Diệp Sở coi như Tình Văn Đình không nói gì. Nói giỡn chơi hả? Mình mà mời được đám người điên ấy mới lạ!
...
Diệp Tĩnh Vân thấy Diệp Sở thật sự muốn vào mộ Đại tướng quân, đôi mắt đẹp chợt đảo nhanh, cũng không biết nàng đang nghĩ gì. Nàng sải đôi chân dài trắng nuột bước tới trước mặt Diệp Sở nói: “Nói chuyện một chút?”
Không dằn được, Diệp Sở bèn đưa mắt “ve vuốt” trên đôi chân dài miên man gợi cảm của Diệp Tĩnh Vân. Hắn nhún vai ra vẻ không có vấn đề gì rồi đi theo sau Diệp Tĩnh Vân, ánh mắt lại dán vào cặp mông ngạo nghễ và bắp đùi thon dài ấy.
“Nhìn đủ chưa? Có muốn sờ thử một cái không?” Diệp Tĩnh Vân đột nhiên quay đầu lại, lườm Diệp Sở bằng ánh mắt sắc tựa dao cau.
“Không có hứng thú!” Diệp Sở lắc đầu nói: “Sờ một cái cũng không lời lóm gì, để ta sờ mười hay hai mươi cái thì ta còn có thể hứng thú một chút!”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Diệp Tĩnh Vân bắt đầu nổi điên. Thằng này thật sự không biết giờ này hắn đang ở Hoàng thành hay sao?
Diệp Sở không thèm đấu khẩu tiếp, ánh mắt nhìn quanh bốn phía một cách vô thức, căn bản cũng không để Diệp Tĩnh Vân trong lòng, cũng không cần biết Diệp Tĩnh Vân muốn nói chuyện gì với mình.
Diệp Tĩnh Vân cảm giác trước mặt Diệp Sở quá uất nghẹn. Tên mà trước nay nàng rất khinh bỉ nhưng lại khiến nàng bị động về mọi mặt, căn bản không thể chủ động được một lần nào.
Cứ thế tiếp tục, đoán chừng đến khi yến hội kết thúc và mọi người tan hết thì Diệp Sở cũng không mở miệng nói được câu nào. Rốt cuộc Diệp Tĩnh Vân bèn chủ động mở miệng: “Chúng ta hợp tác, sao hả?”
“Hợp tác? Tại sao? Cùng hạ dược đánh gục Kỷ Điệp, sau đó ngươi với ta cùng lên?” Diệp Sở nhìn Diệp Tĩnh Vân lom lom, thầm nghĩ mình nói đùa thế mà thành thật à? Chẳng lẽ nàng ta thật sự thích nữ nhân?
“Ngươi nghĩ gì vậy hả?” Diệp Tĩnh Vân cố gắng nén cơn giận sắp bùng nổ xuống, tỏ ra tâm bình khí hòa nhưng vẫn mang khí thế nghiến răng nghiến lợi như cũ.
“Đang nghĩ ta không muốn! Ngươi tin không?” Diệp Sở cười đáp.
“Phì! Không hiểu đàn ông các ngươi là thứ gì? Ngay cả ta ngắm Kỷ Điệp còn phải động tâm, ngươi lại không muốn?” Diệp Tĩnh Vân nhìn Diệp Sở bằng ánh mắt khinh bỉ: “Còn tưởng ngươi là một chân tiểu nhân, không ngờ lại dối trá đến như vậy!”
Diệp Sở nhún vai, cũng không hề giải thích, thầm nhủ lần này mình có nói dối quái đâu? Với kiểu đánh thuốc như thế, thật sự hắn không có hứng.
“Tin hay không là tùy ngươi! Bất quá ta nhắc ngươi một câu, thể chất của nữ nhân kia có phần đặc thù, khả năng kháng thuốc tương đối khá! Nếu ngươi bỏ thuốc, tuyệt đối phải hạ nhiều một chút! Đây là kinh nghiệm xương máu của ta đấy!” Diệp Sở nhắc nhở Diệp Tĩnh Vân: “Có điều khiến ta tò mò, khi nữ nhân thân mật thì phải làm sao? Dùng quả mướp hả?”
“Diệp... Sở...!!!” Diệp Tĩnh Vân rốt cuộc cũng bùng nổ, hận không thể một cước đạp chết hắn. Trong đầu thằng này rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?
“Được, không nói thì thôi! Kích động như thế làm gì?” Diệp Sở cười: “Không còn chuyện gì, ta đi trước đây!”
Thấy Diệp Sở ra vẻ muốn quay người đi khỏi, Diệp Tĩnh Vân hừ một tiếng rồi nói: “Ngươi không lo Diệp gia ở Nghiêu thành bị đàn áp sao?”
Câu nói này đã khiến Diệp Sở thoáng khựng lại, xoay người nhìn Diệp Tĩnh Vân.
Diệp Tĩnh Vân đắc ý, nhìn Diệp Sở nói: “Hôm nay ngươi đã đắc tội với Diệp Nguyên Đức, Diệp Nguyên Vũ. Bọn họ không thu thập ngươi, không có nghĩa là bọn họ sẽ tha cho Nghiêu thành Diệp gia. Dù sao, lúc trước Diệp gia bỏ qua, không chèn ép Diệp gia Nghiêu thành vì ai cũng nghĩ ngươi bị Uy Viễn hầu đập chết rồi. Nhưng bây giờ ngươi còn sống phởn phơ như vậy, lại dám dương oai trước mặt bọn họ, ngươi cảm thấy họ có thể nuốt trôi cục tức này không?”
Thấy nụ cười trên mặt Diệp Sở rốt cuộc cũng biến mất, Diệp Tĩnh Vân nói tiếp với Diệp Sở: “Chỉ cần ngươi đáp ứng với ta một điều kiện, ta sẽ lập tức ra tay giúp Nghiêu thành Diệp gia. Thế nào?”
Diệp Tĩnh Vân đắc ý, thầm nghĩ ta không thể nắm được ngươi sao? Đến lúc đó, ngươi muốn không nghe ta mà được à!?
Nhưng đúng lúc Diệp Tĩnh Vân đang chờ Diệp Sở chấp thuận, lại chỉ nghe một câu: “Ngươi tưởng làm vậy là có thể uy hiếp được ta?”
“...”
Diệp Tĩnh Vân kinh ngạc. Nàng còn chưa nói tiếp, Diệp Sở đã phang luôn: “Về nói với Diệp Nguyên Đức, ta đang chờ gã! Hy vọng Diệp gia các ngươi vẫn còn loại đàn ông ra hình ra dạng!”
Nói xong, Diệp Sở xoay người bỏ đi, căn bản không thèm quan tâm đến thần sắc kinh ngạc của Diệp Tĩnh Vân.