Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 105: Ta là Diệp Sở!




Diệp Sở đưa tay vỗ vai Lưu Thiếu Dương rồi bước lên đứng trước mặt gã rồi đưa mắt nhìn về phía tên Tam thế tử Diệp gia này. Mặc dù Diệp Sở không muốn cho người Diệp gia biết mình đã tới Hoàng thành, nhưng có một số việc không cách nào tránh khỏi. Diệp Sở không thể nhìn đám người này đánh Lưu Thiếu Dương ngay trước mặt mình.

Diệp gia biết thì sao? Diệp Sở không biết Diệp gia đối với mình như thế nào, cũng như không nguyện ý đối mặt với Kỷ Điệp.

Nhưng nếu tránh không được, vậy chỉ có thể chạm mặt thôi!

Diệp Nguyên Vũ không nhận ra Diệp Sở, thấy có người ngăn cản mình bèn cười nhạo rồi nói: “Trong Hoàng thành này, địa phương mà bản thế tử không được đi rất ít. Yến hội này, ta nhất định tới!”

“Nhưng chúng ta không chấp nhận!” Diệp sở nhìn Diệp Nguyên Vũ nói.

“Chuyện đó không phải do ngươi quyết định!” Diệp Nguyên Vũ khinh bỉ nhìn Diệp Sở đáp: “Có bản lãnh ngươi đuổi chúng ta ra, bằng không sau này liền làm chó cụp đuôi đi! Chúng ta xuất hiện ở địa phương nào, các ngươi phải cút ngay tức khắc!”

Nghe vậy, đám người Bàng Thiệu trợn mắt nhìn, dù tức giận nhưng không thể làm gì Diệp Nguyên Vũ! Diệp Nguyên Vũ rất mạnh, ngay nửa năm trước đã đạt đến Tiên thiên cảnh, mà từ đó đến giờ có tin đồn hắn đã đạt đến Tiên thiên cảnh nhị hoặc tam trọng. Bọn họ tương đối bằng tuổi với nhau, trình độ này đã đủ sức diễu võ dương oai trước mặt bọn họ rồi.

Dù trong Hoàng thành này, cũng chẳng có mấy người đạt tới Tiên thiên cảnh. Mà có thể đạt đến đẳng cấp ấy, ai mà không phải nhân vật hàng đầu.

Đám người Vương Diễm đã biết Diệp Nguyên Vũ cường hãn, dứ dứ nắm đấm về phía Diệp Sở. Nàng đi tới bên cạnh Diệp Sở thấp giọng nói: ”Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt! Chúng ta nên rút đi, không nhất thiết giao thủ với bọn họ!”

Diệp Sở đánh mắt tỏ vẻ trấn an Vương Diễm, nhưng ngay sau đó nhìn về phía Diệp Nguyên Vũ nói: “Lời đồn Diệp đại thế tử và Nhị thế tử là hai người trẻ kiệt xuất ở Hoàng thành, thực lực sớm đã đạt Tiên thiên thượng phẩm. Đều là huynh đệ, ngươi mới là Tiên thiên cảnh hạ phẩm, không ngờ ngươi chưa đuổi kịp và vượt qua được hai vị ca ca, thế mà dám ở nơi này diễu võ dương oai tranh giành tình nhân. Ta thật sự đỏ mặt vì ngươi đấy!”

Diệp Nguyên Vũ nói: “Hai vị đại ca thiên phú dị bẩm ta tự nhiên không thể bằng được, ngươi cũng không cần phải khích bác tình cảm huynh đệ chúng ta. Ta kém hai vị đại ca không sai, nhưng để thu thập đám phế vật các ngươi thì quá dễ dàng.”

“Không! Ta đúng lúc nói cho ngươi biết, trừ phi hai vị đại ca ngươi tới tranh giành tình nhân thì chúng ta có lẽ sẽ nhượng bộ chút đỉnh. Mặt hàng cỡ như ngươi, chúng ta không để vào mắt!”

Diệp Sở cười nhìn Diệp Nguyên Vũ nói: “Yến hội hôm nay không hoan nghênh ngươi, dẫn người của ngươi cút đi!”

“…”

Diệp Nguyên Vũ chợt ngẩn người nhưng ngay sau đó liền phá lên cười: “Nực cười! Chỉ bằng lũ giá áo túi cơm các ngươi cũng muốn đại ca ta ra mặt? Cũng được! Trước tiên ta liền thu thập các ngươi, cho ngươi biết thiên tài với phế vật khác nhau như thế nào.”

Diệp Nguyên Vũ đang nói chuyện, đột nhiên hướng về phía Diệp Sở xuất thủ, tốc độ cực nhanh, cực kì tàn nhẫn sắc bén.

Nhóm Vương Diễm thấy Diệp Nguyên Vũ thật sự xuất thủ thì vô cùng kinh hãi. Họ biết Diệp Nguyên Vũ cường hãn, bất kì ai trong nhóm Bàng Thiệu đều không phải đối thủ của gã.

“Dừng tay!” Vương Diễm hô lên nhưng Diệp Nguyên Vũ đang muốn chứng tỏ bản thân trước mặt nàng thì sao có thể ngừng tay. Thấy Vương Diễm trách cứ càng lớn thì gã ghen lồng lộn: “Chờ ta xử lý xong đám này, nàng sẽ hiểu được thân cận với chúng là một sai lầm lớn!”

Diệp Nguyên Vũ tay chộp vào bả vai Diệp Sở, nhưng ngay khi sắp trúng thì Diệp Sở đột nhiên lắc mình tránh khỏi.

“Uy! Tốc độ cũng thật là nhanh!” Diệp Nguyên Vũ kinh ngạc nhìn Diệp Sở, thầm nghĩ trong đám phế vật này vậy mà có người tránh được một kích của mình.

Bàng Thiệu thấy Diệp Sở né được một kích, cất bước đi tới trước mặt Diệp Sở nói: “Không thể dùng lực với đối phương. Ngươi vừa mới đạt Tiên thiên cảnh còn đối phương là nhân vật đã đột phá Tiên thiên cảnh tam trọng! Hơn nữa, Diệp gia không kém cạnh Bàng gia thì hẳn là có không ít bí pháp. Người này chắc chắn đã tu luyện võ kỹ Tiên thiên rất mạnh!”

Diệp Sở gật đầu với Bàng Thiệu, hắn tất nhiên biết Diệp Nguyên Vũ cường hãn. Không giống như Nghiêu Thành, Đế quốc là một quái vật khổng lồ nên các đại thế gia tự nhiên không đơn giản. Tài nguyên dùng để tu luyện của họ còn hơn xa Nghiêu quốc.

Ở Nghiêu quốc, một Tiên thiên cảnh là có thể xưng vương xưng bá nhưng ở Đế quốc thì không coi vào đâu. Giống như nhóm người Bàng Thiệu và Lưu Thiếu Dương, muốn đạt tới Tiên thiên cảnh thì gần như không gặp bất kì áp lực nào, chỉ lo lắng một năm hay là mười năm mà thôi.

Chỉ cần có thiên phú là có thể tiến hành, gia tộc có thể dùng tài nguyên thúc đẩy bọn họ bước vào Tiên thiên cảnh. Dĩ nhiên, nếu thiên phú thật sự quá kém thì cho dù có sử dụng bao nhiêu nhiều tài nguyên cũng vô dụng.

“Ta đến thử một chút!” Diệp Sở cười với Bàng Thiệu, đoạn bước tới đối mặt với Diệp Nguyên Vũ.

Cả đám Vương Diễm thấy Diệp Sở lúc này còn cậy mạnhthì lập tức cảm thấy váng đầu, thầm nghĩ bình thường hắn là người rất thông minhmà sao lúc này sao lại ngớ ngẩn như thế!?

Diệp Nguyên Vũ không nói gì, một kích nữa đánh thẳng đến Diệp Sở với lực lượng bá đạo và kinh khủng.

Diệp Sở không tránh không né mà xuất một kích nghênh đón. Hắn muốn thử xem lực lượng của đối phương mạnh như thế nào.

“Bang…” Diệp Sở bị chấn lui mấy bước, cánh tay rung lên bần bật.

Cảm nhận cơn đau trên cánh tay mình, Diệp Sở thầm rúng động. Hắn biết rất rõ sức lưc của mình mạnh hơn xa những Tu hành giả khác. Theo lý thuyết, lực lượng của hắn so với Tiên thiên cảnh lưỡng trọng không rơi xuống hạ phong, Nhưng giờ phút này, Lực lượng của đối phương còn cường đại hơn mình một bậc.

“Gã tu luyện công pháp tố linh!”

Diệp Sở trong lòng đã hiểu rõ, lấy Công pháp tố linh đắp nặn nguyên linh thì có thể gia tăng thực lực bản thân lên rất nhiều. Rất hiển nhiên, chính vì thế nên Diệp Nguyên Vũ mới cường hãn như vậy.

Lấy lực lượng lúc này của Diệp Nguyên Vũ thì hoàn toàn có thể đấu với Tiên thiên cảnh tam trọng. Nghiêu quốc vốn thiếu hụt công pháp tố linh, cho dù Tiên thiên cảnh tam trọng cũng không phải là đối thủ của Diệp Nguyên Vũ.

“Công pháp tố linh vô cùng trọng yếu! Phải nghĩ biện pháp nhanh chóng lấy được, bằng không sẽ ngày càng chênh lệch với người khác.” Diệp Sở than thầm, nếu không nhanh chóng tìm công pháp tố linh thích hợp, vậy nền tảng Hóa ý cảnh của mình sẽ thiếu hụt rồi tiêu mất không còn một mống.

Hiện thời hắn có thể đối mặt với Tiên thiên cảnh nhị trọng đỉnh phong. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ là cũng không thể bằng đối thủ cùng cấp.

“Không tệ! Khó trách dám đối nghịch với bản thế tử, thì ra ngươi đã đạt đến Tiên thiên cảnh!” Diệp Nguyên Vũ nhìn Diệp Sở, trong mắt nhoáng lên vẻ kinh dị.

Câu nói này khiến cả đám Lưu Thiếu Dương và Hoàng Lâm sáng mắt rờ rỡ. Không ngờ trong vòng một năm Diệp Sở đã đột phá đến Tiên thiên cảnh. Điều này làm bọn họ có mấy phần mừng rỡ, nhóm bọn họ rốt cục cũng có nhân vật Tiên thiên cảnh rồi.

“Bản thế tử bắt đầu hứng thú muốn biết ngươi là ai rồi! Hoàng thành trẻ tuổi như vậy đạt đến Tiên thiên cảnh cũng coi là một nhân vật, vậy mà ta chưa từng nghe qua ngươi.”

Diệp Nguyên Vũ tò mò hỏi, không biết đây là đệ tử thế gia nào? Đạt tới Tiên thiên cảnh ở độ tuổi này thì cũng hẳn là nhân vật không đơn giản.

“Ta là Diệp Sở!” Diệp Sở trả lời đối phương một cách thẳng thắn. Hắn biết che dấu cũng vô ích, muốn tra là có thể tra ra ngay.

“Diệp Sở?” Diệp Nguyên Vũ nhíu mày như chợt nhớ ra điều gì đó: “Cùng họ ta, hơn nữa cùng tên với một tên bại hoại! Nhưng cái tên này ta rất chán ghét!”

“Ta chính là cái tên bại hoại ngươi đang nói!” Diệp Sở nhìn Diệp Nguyên Vũ nói.

“Ngươi chính là Diệp Sở? Nghiêu thành Diệp Sở?” Diệp Nguyên Vũ trợn tròn mắt lộ ra vẻ khó tin nhìn thẳng vào Diệp Sở, trong lòng dấy lên từng cơn sóng cuộn gió gầm.