Chương 83: Sưu Hồn
"Hừ ! Ngươi đừng tự đắc như vậy, ta dù sao cũng là Yêu Quái đỉnh phong, nói Bán Bộ Yêu Tướng cũng không sai. Ngươi chỉ là Yêu Tướng sơ kỳ, còn không phải La Kỳ lão tử, đừng vội lên mặt như vậy." Tất Lam nhìn Tỳ Hưu chằm chằm mà nói.
Tỳ Hưu cười hắc hắc, che miệng: "Từ khi nào các ngươi phát hiện ra đây là một bộ da giả ?"
"Hừ ! Thứ yêu phụ như ngươi, toàn thân bốc ra xú vị h·ôi t·hối, là cặn bã nhất loại. Ngươi có thể giả trang thành ai ? Ai sẽ không nhìn ra ?" Tất Lam cười lạnh.
Nghe vậy, Tỳ Hưu hai mắt phát lạnh, vô tận sát cơ từ ánh mắt nàng hiển hiện. Nàng không biết, trước khi đi, Nhất Dạ Thiên Thu bốn chữ "Nàng là Thị Huyết" đã tạo nên cảnh giác cho Tất Lam.
Thẳng đến Tỳ Hưu một mực theo sát phía sau, cùng từng dong binh giả bí ẩn ngã xuống, c·hết lại không thể c·hết, hắn mới hoài nghi lên thân nàng.
Quả nhiên, một mực nhìn chằm chằm, nàng thật không thể ra tay, không có dong binh giả ngã xuống. Thế là Tô Bính bày mưu, tạo một thế thân giả, khiến nàng lộ nguyên hình sát thủ.
Kết hợp với bốn chữ Nhất Dạ Thiên Thu để lại, nàng không thể nghi ngờ chính là Hắc Vân, Thị Huyết dong binh đoàn trưởng.
"Hừ ! Đoàn dời, ngươi theo. Đoàn chạy, ngươi đuổi ! Ngươi không phải Hắc Vân yêu phụ kia, còn là ai khác ? Từng huynh đệ trong đoàn ta, là do ngươi g·iết ? Bọn hắn có đắc tội qua ngươi sao !? Không phải mục tiêu của ngươi là ta sao !? Vì cái gì g·iết bọn hắn !"
Nói đến đây, Tất Lam sát cơ cũng nổi lên, đẩy khí thế của hắn lên một mảng, Thế, là thứ rất quan trọng trong Đao Đạo.
Tất Lam sở tu chi đạo, chính là Đao !
Nắm trong tay một thanh Hoàng cấp đồ đao, Tất Lam gào lớn, thân hoá thành bóng mờ lướt đến trảm thẳng từ trên xuống, muốn trẻ Hắc Vân làm hai.
Hắc Vân không ngờ đến đối phương quyết đoán như vậy, nhưng không hề hấn, nàng cười duyên một tiếng, thi triển Hắc Ám chi đạo, hoà vào vô tận hắc ám xung quanh.
"Liệt Viêm Đao !" Tất Lam quát lớn, thi triển đao thứ hai.
Trường đao bỗng phát nhiệt lượng, nóng đến bức người, một đạo hoành ngang quét mạnh, ánh lửa soi sáng màn đêm, bức Hắc Vân lùi lại ba bước.
Nhìn kĩ, lớp da giả Tỳ Hưu bị cháy một nửa, chảy xuống nùng huyết, lộ ra chân diện mục của nàng.
Hắc Vân cũng không lại diễn trò, phá bỏ lớp da, lộ ra dung nhan ma mị lại dâm tà của nàng, nhưng nàng lại không dám khinh thị, thần sắc nghiêm túc.
Đao tu, vốn dĩ bá đạo, có thể lợi dụng Thế mà vượt qua chênh lệch tu vi để chiến đấu. Tất Lam bây giờ đã hình thành Thế, lại mang lòng chiến tử, bằng bất cứ giá nào muốn trảm nàng tại chỗ. Có lẽ là vì bảo vệ dong binh đoàn mà quyết tâm đến cùng, khác với nàng, nàng vẫn còn quý trọng sinh mệnh, thọ nguyên còn dài.
Giữa một Đao tu thọ nguyên sắp hết, bí quá hoá liều, vừa phẫn nộ, lại quyết tâm chiến tử như Tất Lam. Cùng một cái sát thủ Ám Lâu, còn tiếc sinh mệnh cùng muốn hưởng thụ hồng trần như nàng, chính là khác biệt.
Một khi đánh lên, nàng không c·hết cũng trọng thương thảm bại !
Cách duy nhất để lật bàn, chính là phá Thế của Tất Lam.
"Hẳn ngươi cũng phát hiện ta là một sát thủ a ! Về phần thuộc tổ chức nào chắc hẳn ngươi không biết được, nhưng chung quy, một khi có nhiệm vụ, ta liền phải thực hiện.
Mà ngươi, dù sao cũng là đoàn trưởng Gió Lào Phương Tây, vừa hay là mục tiêu mà Thị Huyết đoàn ta cần phải vượt qua, một khi g·iết ngươi, liền một công đôi việc.
Một mũi tên bắn hai con nhạn !"
"Phốc !" Hắc Vân phun ra một ngụm máu, vai phải nhất thời bị trường đao vụt nhẹ một đoạn, lực chấn động khiến nàng thổ huyết.
Vừa thổ huyết, vừa trọng thương nơi vai.
Tất Lam, đang trong giai đoạn mạnh nhất, vô cùng đáng sợ !
Hắc Vân vội quát lớn: "Bởi vì ngươi mà bọn hắn mới c·hết, ta chỉ là một tên làm nhiệm vụ, mà ngươi là thứ dẫn ta đến. Cái c·hết của bọn hắn, hơn năm phần lý do là vì ngươi, ngươi không thấy hổ thẹn sao ?"
Nàng muốn dùng lời này phá ý chí của Tất Lam, khiến hắn suy giảm Đao Thế.
Nhưng, một đạo phẫn nộ đến cực điểm thanh âm trầm vang:
"Tù Long Bà La Đao !"
Tất Lam cắn nát đầu lưỡi, hai mắt đỏ ngờm, giống như biến thành ma quỷ, mà trường đao phát ra tiếng long ngâm, một đạo long hình màu đỏ bỗng nhiên uốn lượn quanh đao, đợi đến đao này bổ xuống, long hình hoá thành thực chất huyết long, nhe nanh múa vuốt lao đến Hắc Vân.
Hắc Vân hãi nhiên: "Cái gì ! Là Tù Long Bà La thức thứ hai, là La Kỳ tuyệt học đao pháp ! Ngươi làm sao nắm được ?"
Không đợi nàng nói xong, huyết long đã đến sát bên, nhưng lúc này, từ trong hốc mắt hốc mũi nàng bắn ra hàng loạt sợi nước đen, nước đen hoá thành vòng xoáy, cản lấy huyết long.
Phá !
Vòng xoáy bị cắn nát, huyết long lực lượng còn dư ba phần cuối cùng đánh vào thân thể Hắc Vân, hất ngược nàng về sau, hắc bào tơi tả, khoé miệng đổ máu.
Mà Tất Lam, Thế cũng hao hết, trường đao cắm xuống đất, đầu tóc rối bời, không rõ ra sao.
Hắc Vân gượng dậy, trong hãi nhiên tỉnh lại, nhìn về phía Tất Lam cười ha hả: "Cái gì đây !? Tự mình g·iết mình, ngươi là đang tấu hề sao ? Giống như một con cá nhỏ đang cố gắng vùng vẫy trong đại dương a."
Hắc Vân từng bước một đi đến, từ trong óng tay áo lấy ra một thanh chuỷ thủ, là độc môn v·ũ k·hí của Ám Lâu tổ chức sát thủ.
Chuỷ thủ này có tẩm độc, là tổ hợp các loại độc phối đi ra, một khi chém trúng đối phương, dù chỉ là vết trày nhỏ nhất cũng đủ muốn mạng tu sĩ.
"Ổ ! Hoá ra là Ám Lâu sát thủ ! Ngươi lại có thể trà trộn vào Thanh Lộc Thành như vậy, còn xây dựng lên dong binh đoàn đứng thứ ba. Là Hứa Tiên Tông Sư không phát giác được, hay là có kẻ thay ngươi che giấu thiên cơ ?"
Một thanh thiếu niên bước đến, thân hắn khoác áo bào màu đỏ, giống như màu máu, tà tà ma mị. Tóc dài màu trắng, giống như biết phát quang, mà sau lưng vác lấy một đầu hắc cầm.
"Nhất Dạ Thiên Thu !" Hắc Vân kinh ngạc.
Chợt nàng cười ha hả, giống như nhặt được bảo vật, nói: "Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào. Tốt, cả hai mục tiêu đều ở đây, không có gì tốt hơn a."
Nhất Dạ Thiên Thu nhìn chằm chằm Hắc Vân, trong ánh mắt tràn đầy lãnh duệ, nói: "Đánh trống lãng là không tốt ! Nói đi, ai ở phía sau ngươi ? Tây Châu Cổ Hoạ này, Thanh Lộc Thành do Thanh Lộc tộc quản lý. Nếu có thể vượt mặt Thanh Lộc tộc như vậy, khắp Tây Châu này chỉ có một nhà, là Hổ Sào sao ?"
Hắc Vân sắc mặt trầm xuống, trong mắt lộ ra sát cơ.
"Đúng rồi sao ! Ha hả, là Hổ Ca bao che ngươi, hay là Hổ Tâm đây ? Bản công tử chỉ thắc mắc, ả yêu phụ tràn đầy dục vọng như ngươi, lại có thể lọt vào mắt bọn họ. Không ! Không ! Hẳn là không thể, bọn hắn ta có biết, tâm cao khí ngạo đương nhiên sẽ không chọn ả đàn bà như ngươi làm đạo lữ. Như vậy, hẳn là trên vấn đề hợp tác, là Hổ tộc đang cấu kết cùng Ám Lâu tổ chức ?"
Nhất Dạ Thiên Thu bình tĩnh mà nói, mặc kệ cho vô tận sát cơ Hắc Vân đang tiến đến.
Thân hình nàng dần biến mất trong bóng tối, nhưng âm thanh vẫn còn: "Chỉ là một cái Yêu Thú, dám nhục bản Tướng, ngươi phải c·hết !"
"Ừm !? Không chỉ tiềm hành tốt, còn nắm giữ Hắc Ám chi đạo, quả nhiên sinh ra để làm sát thủ a !" Nhất Dạ Thiên Thu chẹp môi một cái, tâm động, Hắc Long Cầm bay đến trước mặt hắn.
Hắn thấp giọng:
"Hoán Cổ."
"Huyễn Sát Chú."
Tại trăm trượng xung quanh thân thể, một vòng huyễn cảnh lấy mắt thường không thấy được hiện ra, dù cho Hắc Vân tại bất kỳ nơi nào cũng không thoát được.
Hắc Vân trúng chiêu lập tức !
Chỉ thấy nàng hiển lộ thân hình, ngay tại phía sau hắn giơ lên chuỷ thủ, kém một chút đâm vào đầu lâu Nhất Dạ Thiên Thu.
Chỉ là giờ phút này, động tác của nàng lấy chậm hàng nghìn lần so sánh, thỉnh thoảng lại tự cười, tự nói.
Huyễn cảnh ! Do Huyễn Sát Chú cùng Băng Huyễn Cổ tạo ra.
"Tang !" Một tiếng đàn trong trẻo vang lên.
"Mộng Miên."
Lập tức, Hắc Vân ngã gục xuống đất, ánh mắt vô thần, lâm vào ngủ say, giống như đứa trẻ, có nhiều động tác kỳ lạ, nhưng nhiều hơn đau khổ cùng gào thét.
Nhất Dạ Thiên Thu không một chút thương hoa tiếc ngọc, bước đến bên cạnh Tất Lam, bắt lấy kinh mạch trên cổ tay hắn.
"Ừm ? Chỉ còn một hơi thở cuối cùng sao ?"
Hắn nhanh chóng lấy ra một túi da bầu, bên trong có nước, nước màu ngũ sắc long lanh, đẹp đến vô cùng.
"Lấy Ban Lan giã thành nước, trộn với thịt nhuyễn, tinh huyết của Man Thú cấp Yêu Quân, sinh ra Ngũ Thải Thuỷ. Thứ này sinh cơ dồi dào, linh lực cũng lớn, mong rằng có thể cứu được ngươi."
Nói xong, hắn rót lượng lớn nước vào miệng Tất Lam, đặt hắn nằm ngửa xuống, tiến vào nghỉ ngơi.
Nhất Dạ Thiên Thu tiến đến bên Hắc Vân, bàn tay bóp thành trảo ấn, tiến hành sưu hồn.
Đối với Ám Lâu sát thủ, hắn từ đời trước cho đến bây giờ đều là lấy thống hạ thủ đoạn tàn nhẫn nhất mà t·ra t·ấn, bởi vì kiếp trước cả tộc nhà hắn là bị Ám Lâu tổ chức g·iết sạch.
Dẫu biết, Ám Lâu chỉ là kẻ nhận tiền làm việc, nhưng hắn sẽ không bao giờ bỏ qua. Nếu như không có Ám Lâu, kẻ thủ ác có thể sẽ phải tự tay hành động, hắn sẽ biết đường trả thù. Nhưng lúc kia thành Dược Vương, hắn vẫn mơ hồ, chỉ có thể trỏ mũi giáo về Ám Lâu tổ chức.
Giết ! Đến khi nào tìm ra chân tướng !
Hắn biết dạng sát thủ như Hắc Vân, thấp thì phân đà chủ, cao thì là Xi Vưu, cho nên nắm giữ thông tin chắc chắc không lớn đến mức hắn biết chân tướng năm đó.
Nhưng thông qua nàng, hắn có thể từng chút một điều tra đi lên, đủ để bù đắp.
Hắc Vân kêu thảm một tiếng, linh hồn không ngừng bị rút ra, mà nàng vô pháp kháng cự. Sở dĩ hắn có thể làm đến bước này, chính là bởi Tất Lam tạo điều kiện trước đó quá lớn, khiến nàng trọng thương.
Tiếp đó, Nhất Dạ Thiên Thu còn dùng lời lẽ sắc bén đánh vào tâm lý nàng, khiến nàng rơi vào giận dữ, không giữ tốt bình tĩnh cùng lý trí, mới bị trúng Huyễn Sát Chú, rơi vào sưu hồn thảm cảnh.
Lát sau, Nhất Dạ Thiên Thu ánh mắt phát lạnh, hắn nắm được rất nhiều thông tin, trong đó bao quát Hổ Sào cùng Đào Hoa Đại Sâm Lâm liên thủ làm điều mờ ám.
. . .
_____
Hết chương.
Đa tạ độc giả Kiên Nguyễn, động lực từ huynh đệ tạo cho ta rất lớn, cho nên vội viết liền một chương đây.
~Mạnh.