Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ

Chương 33: Triệu Kiến ( Tái Bản )




Chương 33: Triệu Kiến ( Tái Bản )

Thăng Hoa Yến kết thúc, Thanh Lộc Thành số lượng tu sĩ tới lui rõ ràng giảm đi phần lớn, mọi thứ trở lại bình thường như mọi ngày.

Đây không biết là Thanh Lộc Thành chủ quản thế lực thao túng, hay là ý thức riêng của tu sĩ.

Nhưng hẳn là vế thứ hai, bởi vì mỗi một ngày ở Thanh Lộc Thành đều phải bỏ ra linh thạch để đóng thuế, thuế chỗ ở, chỗ dừng chân, không phải ai cũng chịu đựng được.

Ngày hôm nay, là ngày thứ nhất sau Thăng Hoa Yến, theo Hắc Thiên đưa ra kế hoạch dự định, thì ngày thứ hai liền khởi hành, tiến về Ma Vương động quật thám bảo.

Ngày thứ nhất sau đại hội này, Nhất Dạ Thiên Thu được gọi đến Luyện Dược Sư Công Hội gặp chư vị đại lão, người gặp gỡ đều là có tiếng nói trong luyện dược giới Yêu tộc.

Trong sảnh, hai bên mỗi dãy ước chừng mười hai ghế, trên cao nhất có ba ghế, ghế ở giữa dành cho chủ tọa, bắt mắt so với hai ghế còn lại.

Tọa hạ chủ tọa, cũng là hội trưởng công hội.

Hai ghế còn lại, bên phải là hội phó, bên trái là đại trưởng lão.

Luyện Dược Sư Công Hội có rõ ràng phân cấp, cao nhất là hội trưởng, kế đến là hội phó cùng chư vị trưởng lão.

Hội phó theo lý thì cao thứ hai, dưới một người mà trên vạn người.

Nhưng để tránh cho tự thiết lập thế lực riêng phía sau, qui tắc sinh ra, cán cân được chia làm hai nửa, một bên là hội phó, cùng bên còn lại là người có thể ngang quyền hội phó, chính là đại trưởng lão.

Đại trưởng lão này, cũng là Ngoại Phủ vị Phủ Trưởng kia, nơi mà Nhất Dạ Thiên Thu sẽ đến làm chưởng quản.

Chưởng quản, chỉ dưới Phủ Trưởng !

Nhất Dạ Thiên Thu bước vào đại sảnh, nhìn thấy hai bên trái phải ngồi từng vị già nua lão giả, cũng có trung niên nam nữ, nhưng tuyệt không có thiếu niên ở đây.

Dù sao, để leo lên trưởng lão chi vị, cần chính là lịch duyệt cùng kinh nghiệm dày dặn, thiên phú cao chưa hẳn liền đủ.

Dưới cái nhìn chằm chằm của chư vị dược lão, hắn lộ ra thong dong bình tĩnh, không ngạo không kiêu đi đến trung tâm sảnh đường, ôm quyền hành lễ:

“Ra mắt chư vị đại sư !

Bái kiến hội trưởng đại nhân !

Bái kiến hội phó đại nhân !

Bái kiến đại trưởng lão !"

Đại trưởng lão đầu trọc, râu dài bạc phơ, cười to mở lời: "Hảo ! Có khí phách ! Thấy ngươi như vậy bổn trưởng lão cũng tin tưởng một chút a."



Thấy Nhất Dạ Thiên Thu rơi vào khó hiểu, đại trưởng lão không giải thích, mà bỗng nghiêm túc nói tiếp: "Tiểu tử ngươi có thể đảm đương vị trí chưởng quản Ngoại Phủ sao ?"

Khương Sinh hội phó ánh mắt lấp lóe, nhìn đại trưởng lão một chút, nói: "Đại trưởng lão lời nói ngay thẳng, ý của hắn là Nhất Dạ tiểu tử ngươi có thể làm được sao ? Dù sao ngươi cũng chỉ có tu vi Yêu Thú.

Ngươi cần hiểu, công hội công bố ngươi là chưởng quản, người khác có muốn cũng không thay đổi được. Chúng ta sở dĩ hỏi lại lần nữa, bởi vì muốn cho ngươi lựa chọn, mà không phải ép buộc ngươi, vô tình tạo nên áp lực lớn lên tiểu bối như ngươi a."

Lời này giống như từ tâm nói ra, không ít dược lão đại sư bên dưới đều gật đầu tán thành.

Nhất Dạ Thiên Thu dù sao cũng còn quá trẻ tuổi, tu vi lại yếu nhược, mà Tam Giác lại không phải tầm thường chi khu, rất nguy hiểm.

Nhất Dạ Thiên Thu thấy hết, chỉ mỉm cười, sóng lưng thẳng tắp, lộ ra tiêu soái, có một loại khí thôn sơn hà, mọi sự tùy ta, khó nói cảm giác bộc lộ ra bên ngoài, hắn nói:

"Công hội như tin tưởng ta làm được, ta liền có thể làm được !"

Mấy vị dược lão đều lắc đầu, cho là Nhất Dạ Thiên Thu tham công tiếc việc, bị vị trí chưởng quản làm lu mờ.

Mặc dù vừa rồi loại siêu nhiên khí chất kia làm bọn hắn rung động, phút chốc tin tưởng, nhưng sau đó đều là lắc đầu không muốn tin tưởng.

Đại trưởng lão cười nói: "Hảo ! Bổn trưởng lão tin tưởng ngươi a !"

Khương Sinh hội phó lắc đầu, nói: "Hội trưởng đại nhân, chúng ta tuyệt đối không tin tưởng, trước không nói tu vi cũng như năng lực của hắn. Chỉ bằng thân phận không rõ ràng, liền đã có quá nhiều nguy cơ. Ngoại Phủ mặc dù không hướng về luyện đan, nhưng lại là thế lực duy trì Tam Giác, không thể loạn được."

Đại trưởng lão bất mãn: "Hội phó đại nhân bổn trưởng lão là Ngoại Phủ Phủ Trưởng, đã đồng ý cho hắn làm chưởng quản. Từ khi nào cần phải có ngươi Nội Phủ Phủ Trưởng này chấp nhận, mới có thể thông qua ? Mà lại, chức chưởng quản này là hội trưởng đại nhân tuyên bố thiên hạ, bây giờ thay đổi còn ra thể thống gì ?"

Lộc Hứa Tiên thấy vậy, cười nói: “Được rồi, được rồi a ! Mấy vị dược lão các ngươi cũng một mớ tuổi rồi, lại cùng nhau hò hét trước mặt tiểu bối, không ổn chút nào.

Hội phó tâm ý ta ghi nhận, nhưng đã ban luật trong Thăng Hoa Yến liền không thể thay đổi được."

Nói đến đây, Lộc Hứa Tiên nhìn chằm chằm vị thiếu niên tuấn tú trước mắt, nói:

"Nhất Dạ tiểu hữu, chúng ta triệu ngươi đến đây không phải vì chuyện vừa rồi, mà chủ yếu là vì một chuyện, không dài dòng mà nói chính là đến Binh Các trọng địa.”

Nói đến đây, Lộc Hứa Tiên nhìn qua Khương Sinh hội phó, Khương Sinh hiểu ý gật đầu nói: “Để lão phu cùng ngươi giảng về Yêu Binh cùng Yêu Các một chút, Yêu tộc lịch sử trải qua đăng đẳng thời kì một mực kéo dài từ viễn cổ cho đến hiện tại trường tồn bất diệt.”

Đại trưởng lão bỗng nhiên cười lớn nói: “Hội phó đại nhân, ngay cả hội trưởng đại nhân cũng nói không dài dòng lôi thôi, ngươi hay là nhầm lẫn ý hắn a.”

Khương Sinh hội phó giọng trầm xuống, không vui: “Nhầm lẫn ? Yêu Các cùng Yêu Binh cỡ nào tồn tại, không giảng cho hậu bối hiểu triệt để tường tận, một khi đi vào nơi đó xông ra họa gì, ai sẽ là người gánh vác ?”

Thấy đại trưởng lão không lên tiếng nữa, hắn mới nói tiếp: “Yêu Binh vũ trang, Yêu Các điển tịch. Ngươi có lẽ từng nghe qua câu này, nơi đó hoàn toàn chính xác miêu tả như vậy, làm Luyện Dược Sư Công Hội một thành viên, trước khi đi vào ngươi cần nghiêm khắc kỉ luật bản thân, tuyệt đối không được sai lầm.”



Đại trưởng lão gật đầu nói: “Chính xác như vậy, nơi đó có Tỳ Sa Hoàng để lại một tia ý thức, ngươi dám động tay động chân không theo qui tắc, chắc chắn hình thần câu diệt.”

Lộc Hứa Tiên chen ngang: “Được rồi, hai vị chớ đối với hắn h·ăm d·ọa a, không khỏi cũng quá nguy hiểm. Yêu Binh cùng Yêu Các hai nơi này mặc dù canh giữ nghiêm ngặt nhưng cũng tràn ngập thiên đại cơ duyên, có thể khiến cá chép hoá rồng a.”

Nhất Dạ Thiên Thu từ đầu chí cuối lắng nghe, nói: “Đa tạ chư vị nhắc nhở, vãn bối ghi nhớ.”

Sau đó, tại Dị Thương Yêu Quân cùng hai vị trưởng lão dẫn dắt, Nhất Dạ Thiên Thu được hộ tống đi đến Binh Các trọng địa, trong đại sảnh còn lại mấy người bắt đầu bàn luận.

Đại trưởng lão hài lòng nói: “Đứa nhỏ này tâm tư kín đáo, nghe chúng ta một kêu hai thổi nói về Yêu Binh cùng Yêu Các như vậy, đối với người bình thường e rằng đã lo lắng, nhưng hắn lại rất bình tĩnh a.”

Khương Sinh hội phó hiếm thấy đồng tình, nói: “Dạng này bình tĩnh, là một loại từng trải, giống như lão quái vật sống lâu năm, trải qua đăng đẳng tuế nguyệt, khinh thường hồng trần thế gian.”

Lộc Hứa Tiên lên tiếng: “Các ngươi đừng quên, hắn nắm giữ Đạo Mộc lệnh bài, nói không chừng thật sự liên quan đến vị kia. Chính vì vậy, dù cho Nội Ngoại hai phủ không hợp nhau, nhưng trước và sau khi hộ tống đến trọng địa, hắn phải an toàn trở về. Toàn bộ công hội phải ra sức bảo hộ hắn, đây là mệnh lệnh của ta !”

Đám lão giả nghe vậy rung động, đứng dậy khom mình kính cẩn nói:

“Tuân lệnh hội trưởng đại nhân !”

Ai cũng biết, vị kia trong miệng hắn, chính là Dược Vương Nhất Dạ. Mà tôn này Dược Vương cùng Lộc Hứa Tiên hội trưởng quan hệ không tầm thường, cho nên lời vừa rồi là mệnh lệnh, cũng như đe dọa bọn hắn.

Ai động Nhất Dạ Thiên Thu, ai liền c·hết !

. . .

Tôn La hiện tại đang theo Kha đại sư học hỏi luyện đan tại Nội Phủ, hay tin Nhất Dạ Thiên Thu chuẩn bị rời đi lập tức xin sư tôn đi tiễn.

Tôn La nhìn trước mặt tuấn mĩ thanh niên nói: “Nhất Dạ huynh, không có ngươi ta e rằng không có ngày hôm nay, Tôn La sẽ không quên ngươi.

Lần này tiến về Yêu Binh cùng Yêu Các, không biết có còn hay không cơ hội gặp lại, ngươi phải bảo trọng a.”

Nhất Dạ Thiên Thu ấm lòng, mỉm cười nói: “Tiểu hầu tử nhà ngươi cũng nhớ bảo trọng, ta sẽ còn quay lại.”

Nói xong, Nhất Dạ Thiên Thu đi theo Dị Thương Yêu Quân ba vị tiền bối rời đi, rời khỏi Thanh Lộc Thành, hướng về Binh Các trọng địa.

Hắc Thiên đứng xa xa trên lầu cao nào đó, nhìn qua bên này, trong ánh mắt có một chút không cam lòng cùng khó hiểu thần sắc.

Đồng dạng tại một góc nào đó nhìn đến nơi này, còn có Hạo Thiên cùng Thiên Mệnh.

Bọn hắn đều đố kị, không cam lòng, nhiều hơn mấy phần hận ý, phẫn nộ, sát khí.

Yêu Binh quá mê hoặc, Đổng Thiên Trác của Thần lão tổ Hầu tộc, Kim Sắc Đồ Đao của Tàng Thiên lão vương chủ đều là từ nơi này mà ra.

Về phần Yêu Các, nghe nói Đạo Mộc Yêu Vương sở tu mệnh thuật Đoạt Không Tạo Vật là từ nơi này có được, huyền diệu vô song.



Có thể thấy, từ nơi này đi ra ngoài, sau này đều là bá chủ, cấp cự đầu tồn tại cho nên đều khiến người ta hâm mộ, hoặc là sợ hãi, hoặc là đố kị.

Thậm chí, có thế lực sẵn sàng trả giá để g·iết người này tại trong trứng nước, nguyên nhân thì có nhiều lắm, tỉ như để cho thế lực sau này không bị mất cân bằng, vẫn như hiện tại.

Hoặc là có thâm cừu đại hận, không được để người này trưởng thành !

Hạo Thiên làm sao bỏ qua cơ hội này, Tàng Thiên đại sâm lâm cao thủ đã phục kích trên đường đi, chờ đợi Nhất Dạ Thiên Thu cùng ba vị trưởng lão sơ suất mà xuất thủ, nhất kích tất thắng.

“Ngươi lần này xuống tay quá mức a, một khi thất bại, sau này sẽ lọt vào hắn điên cuồng trả thù.” Thiên Mệnh khoanh tay trước ngực nói.

“Tiểu Thế Tôn ta làm sao thất bại, ngoài Tàng Thiên cao thủ còn có Ám Lâu sát thủ gia nhập hành động, ngươi nghĩ thất bại chiếm mấy phần ?” Hạo Thiên cười lạnh.

Thiên Mệnh lắc đầu nói: “Ngươi dám thuê Ám Lâu sát thủ, lá gan không khỏi quá lớn đi. Một khi để chuyện này lọt đến Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu, cẩn thận Tàng Thiên lão vương chủ cũng không bảo vệ được ngươi.”

Hạo Thiên nghe vậy, sắc mặt cũng biến đổi không được tự nhiên, nhưng rất mau trấn định nói: “Chuyện này chỉ có ta cùng ngươi biết, ngươi đừng quên chính ngươi đã cứu Bạch Vân tộc tộc trưởng, chuyện này truyền đi cũng sẽ khiến ngươi c·hết không có chỗ chôn a.”

Thiên Mệnh hừ lạnh một tiếng bỏ đi, để lại khuôn mặt đắc ý hài lòng Hạo Thiên, năm đó Ám Lâu sự tình quả nhiên đáng giá tiền.

Hầu tộc năm xưa xảy ra một chuyện li kì, nghe nói Ám Lâu tổ chức có một phân đà ẩn giấu tại Cổ Họa, mà còn thiết lập ở Hầu Cốc.

Mà làm Ám Lâu lâu chủ ở đây, chính là Bạch Vân tộc tộc trưởng, nghe nói nàng bị cao tầng Hầu tộc phát hiện cho nên t·ruy s·át ngày đêm, đây là chỉ thị của Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu.

Bạch Vân tộc tộc trưởng là một vị hắc phụ, thủ đoạn rất nhiều, may mắn thoát khỏi tử kiếp một mạng, sau đó lạc mất tung tích.

Đến hiện tại, Hầu tộc cường giả vẫn còn gắt gao tìm kiếm tung tích của nàng.

Hoặc là Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu hạ xuống Vương lệnh bác bỏ t·ruy s·át, hoặc là nàng đ·ã c·hết thật sự, nếu không vĩnh viễn phải chạy trốn không được gặp người.

Thiên Mệnh năm đó không hiểu vì lý do gì, lại âm thầm trong bóng tối trợ giúp nàng thoát nạn, chuyện này vô tinh bị Hạo Thiên phát hiện sau đó nắm thóp.

Cho nên mới thấy Thiên Mệnh luôn đi gần với Hạo Thiên, mặc dù bọn hắn đều luôn không hợp với nhau, lần vừa rồi Luyện Dược Luận Hội biểu hiện chính là minh chứng.

Thiên Mệnh thần tượng Hầu tộc lão tổ, nhưng cũng sợ hãi y, hắn không muốn bị phát hiện, rằng mình liên quan đến Ám Lâu hai chữ cấm kị này, bất đắc dĩ phải nghe lời Hạo Thiên.

Đương nhiên, Hạo Thiên lời nói không phải hắn đều nghe hết, có một số thứ nếu không thích hợp hắn liền tuyệt đối cự tuyệt, dám ngọc thạch câu phần đồng quy vu tận.

Nhưng chính vì vậy, Hạo Thiên càng thưởng thức Thiên Mệnh tính cách, không quá mức cực đoan !

. . .

_____

Chuốc chương xong, cầu đề cử truyện !!