Chương 25: Nghĩa Vô Phản Cố ( Tái Bản )
Tàng Thiên lão vương chủ hung danh rất lớn, đột nhiên xuất hiện khiến toàn trường đều khó bình tĩnh.
Trước có Cái Vương, sau có Tàng Thiên lão vương chủ.
Hai Trụ trong Thập Trụ liên tục hiện thân, mà còn là một trong những trụ đứng đầu, tin tức này lấy tốc độ cực nhanh phát tán ra ngoài.
Truyền tin quang phù giống như cơn mưa bay khỏi đạo tràng, hướng về nơi xa xa không biết.
Thanh Lộc Thành đều như sôi trào, Yêu Vương hiện thân, chúng yêu sợ hãi.
Phải biết, mấy trăm năm trở lại đây, chưa từng có Vương cấp cự đầu xuất hiện ở Luyện Dược Luận Hội, hiện tại lại đột nhiên hiện thân hai vị như vậy.
Ngoài ra còn có cánh tay của Hùng Trụ biến thành Hùng Huyết Bí Cảnh, nói theo cách nào đó, là ba Trụ hiện thân.
Đại hội năm nay lộ ra đặc biệt !
Dưới đạo tràng lúc này, trước mặt luyện dược sư mấy vị lão Yêu Quân cùng mười vị thí sinh là một đạo thân ảnh to lớn.
Khuôn mặt trung niên mà dày dặn, cương khí mà bá đạo, chỉ là một ánh mắt cũng khiến người ta đau nhói không dám đối diện.
Thân hắn cao đến hơn ba trượng, lộ ra nổi bật giữa đám đông, từng đường cơ bắp to rõ, giống như cầu long, đang liếc nhìn toàn trường, trong mắt hắn chúng yêu như cây cỏ, không khác gì con kiến bên đường, thuận miệng thổi nhẹ một hơi liền hóa thành cát bụi.
Nếu như so sánh một chút, Cái Vương có bao nhiêu giản dị gần gũi thì Tàng Thiên lão vương chủ tính cách rõ ràng đối lập.
Cao ngạo, bá đạo, hung hãn. . .
Lầu cao chư vị đại lão toàn bộ đều khom mình hành lễ, chỉ là hồi lâu không thấy Tàng Thiên lão vương chủ đáp lại, lộ ra bầu không khí xấu hổ.
Dù sao cũng là nửa bước Yêu Vương, càng có một sấp tuổi, thân phận ở đó, bản thân đã hạ thấp nhưng người khác lại không cho mặt.
Bọn hắn làm sao không sinh ra oán khí !
Nhưng cỗ oán khí này không dám tiết ra, phải tận lực giấu thật sâu trong lòng.
"Tiểu Thế Tôn nhà ta nói không sai, viên này chỉ là thượng phẩm Hạo Linh Đan mà thôi. Chỉ là nhỉnh hơn một chút so với Hắc Thiên tiểu oa luyện chế ra được đan dược."
"Nhưng chung quy, đây cũng chỉ là thượng phẩm mà thôi !"
Tàng Thiên lão vương chủ bình thản nói ra một câu như vậy, để ở đây nhiều người không khỏi trố mắt mà nhìn.
Mỗi một tu sĩ có hứng thú đến xem đan, hẳn đều có ít nhiều kiến thức về Đan Đạo, chưa nói đến bọn hắn là luyện dược sư, nhưng hoàn toàn xứng đáng với bốn chữ tín đồ Đan Đạo.
Cho nên không ít người đều có hiểu biết về tuyệt phẩm đan dược.
Nhưng câu nói của Tàng Thiên lão vương chủ hầu như bác bỏ nhận thức của bọn hắn, khiến bọn hắn nghi ngờ bản thân.
Nhưng sự thật, Luyện Dược Sư Công Hội đã công bố chắc chắn là tuyệt phẩm Hạo Linh Đan, đây lại là ý gì ?
"Ha ha, lão vương chủ quả thật anh minh a." Hình Minh Yêu Quân từ lầu cao đi xuống, khom mình hành lễ cười nói.
Cổ Họa các đại tộc thì đã làm sao ? Đứng trước mặt Kim Trụ tồn tại như vậy, còn không phải cung kính khom mình ?
Hắn có một loại cảm giác ưu việt, giống như không ai có thể làm trái ý hắn, là long cũng được, là hổ cũng được, đều cho hắn thu mình lại !
Lộc Hứa Tiên từ đài cao đi xuống, đi đến trước mặt Tàng Thiên lão vương chủ, ôm quyền hành lễ, kính cẩn nói: "Lão vương chủ chớ trách, bằng Hứa Tiên luyện đan tạo nghệ ít ỏi, có thể chắc chắn Nhất Dạ tiểu hữu luyện ra là tuyệt phẩm.
Hạo Linh Đan mặc dù chỉ là Huyền cấp đan dược, nhưng lại được Thượng Yêu cảnh sinh linh ưa thích vô cùng, phổ biến nhất chính là trung phẩm Hạo Linh Đan.
Hạ phẩm mặc dù không tệ, nhưng giá thành lại quá cao, sát với trung phẩm, mặt khác, trung phẩm Hạo Linh Đan lại có gấp hai lần hiệu quả dược liệu, nguyên nhân cũng bởi vì có số ít đan vân xuất hiện.
Thượng phẩm, đan vân lại tăng lên một mảng, sơ bộ xuất hiện đan ý, hiệu quả dược liệu tăng gấp bốn lần. Trong khi, tuyệt phẩm lại dày đặc đan vân, hiển hóa đi ra đan ý bản chất thật sự, tăng gấp mười lần dược liệu thậm chí còn hơn.
Nhất Dạ tiểu hữu trong đan tồn tại cả hai loại, mà đan vân đâu chỉ trăm sợi, đan ý như muốn hóa thành thực thể khiến người ta không nhịn được say mê, đây chính là tuyệt phẩm Hạo Linh Đan đặc trưng a."
Nói một hơi thật dài, Lộc Hứa Tiên mới ngẩng đầu, nhìn thẳng Tàng Thiên lão vương chủ nói: "Thậm chí Hứa Tiên có thể khẳng định, viên tuyệt phẩm Hạo Linh Đan này, còn hơn cả tuyệt phẩm. Hứa Tiên hổ thẹn nếu như cùng hắn tranh tài."
Toàn trường rung động !
Đây là ý gì ?
Một vị Luyện Dược Tông Sư, đứng hàng đầu trong luyện đan Yêu tộc, lại nói mình không thể luyện đan bằng một tên tiểu bối, đây là cỡ nào đánh giá cao ?
Lộc Hứa Tiên nói đến đây, ánh mắt không khỏi hướng về bình tĩnh như vại Nhất Dạ Thiên Thu, dự đoán kia lại có thêm mấy phần chắc chắn.
Bởi vì dự đoán này, hắn cho dù biết rất nguy hiểm nhưng vẫn dám liều mạng cùng Tàng Thiên lão vương chủ hùng biện, hắn cũng chuẩn bị hứng chịu lửa giận từ Kim Trụ.
Phải biết, cho dù là Tôn Tẫn tộc trưởng Hầu tộc, cũng chưa chắc dám mạnh miệng như vậy trước Tàng Thiên lão vương chủ.
Hắc Thanh đại trưởng lão cũng vì đó mà nín thở, ngưng nhìn Lộc Hứa Tiên.
Ngoài ý muốn xảy ra, không những Kim Trụ không phẫn nộ, lại còn cười lớn.
"Bộp bộp !"
Tàng Thiên lão vương chủ vỗ tay, lại nói: "Không hổ là ta Yêu tộc Luyện Dược Tông Sư a, không khiến nghĩa phụ năm đó của ngươi mất mặt a. Thôi được, bản vương cho rằng ngươi nói là đúng, nhưng một cái không phải Yêu tộc sinh linh, lại dám trà trộn đến nơi này quấy phá, lại đáng tội gì ?"
Lộc Hứa Tiên nghiêm túc nói: "Lão vương chủ đây là ý gì ?"
Tàng Thiên lão vương chủ không trả lời, ống tay áo phất lên một cái toàn bộ Yêu Linh Thảo trên người Nhất Dạ Thiên Thu bị xoắn nát, lực lượng khống chế cao thâm cực điểm, không gây cho hắn bất kì tổn hại nào khác.
Phải biết, Yêu Linh Thảo món đồ này dùng để ngụy trang thành Yêu tộc sinh linh, ngụy tạo Yêu khí, phần lớn hắn cũng giấu diếm rất kĩ, vô cùng khó tìm.
Nhưng đứng trước tồn tại như Kim Trụ, giống như bị nhìn thấu hết thảy, không thể che giấu.
Yêu Linh Thảo biến mất, dược liệu cũng không còn, Nhất Dạ Thiên Thu Bán Yêu thân phận lập tức lộ ra !
Nhất Dạ Thiên Thu sắc mặt âm trầm, hắn ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không ngờ ở đây, lại gặp phải Tàng Thiên lão vương chủ.
Hắn đi vào Yêu tộc lãnh địa, tham gia Luyện Dược Luận Hội làm sao không biết chuẩn bị phương án đề phòng ?
Chỉ là đối với thực lực tuyệt đối áp đảo, mọi kế hoạch âm mưu đều trở nên vô nghĩa.
Ai mà nghĩ đến thân phận cao như Kim Trụ lại đích thân hạ mình làm bại lộ một cái vô danh tiểu tốt.
Theo Nhất Dạ Thiên Thu lời nói, đây gọi là hỗn trướng, là ỷ thế h·iếp người.
Tàng Thiên lão vương chủ quá hỗn trướng!
"Cái gì ! Là Nhân tộc tu sĩ ?"
"Kinh tởm a ! Giết c·hết hắn !"
"Dám q·uấy r·ối đại hội, ngươi mười cái mạng cũng không đủ sống."
"Nhất Dạ Thiên Thu không phải tu sĩ Yêu tộc, vừa rồi đánh cược toàn bộ nên bãi bỏ a."
"Không phải Nhân tộc, là Bán Yêu, kinh tởm !"
"Giết ! Giết !"
Trên khán đài, nhiều đạo thanh âm gào thét vang lên, có loại âm hiểm hung ác thèm khát huyết dịch Nhân tộc, có cái lợi dụng thời cơ muốn lấy lại tiền, bỏ của chạy lấy người, có vì Yêu tộc muốn diệt Nhân tộc đại nghĩa.
Nói chung, Nhân Yêu hận thù từ xưa đã kết, đấu tranh ta c·hết ngươi sống không có điểm dừng, một mực kéo dài từ xa xưa đến nay, là huyết hải thâm cừu.
Ăn vào sâu trong huyết mạch, giống như tổ huấn truyền lại !
Đừng nhìn Yêu tộc ở đây hung ác, đổi lại toàn trường là Nhân tộc tu sĩ, cũng sẽ tương tự kết quả.
Giữa lúc này, Nhất Dạ Thiên Thu chỉ bình tĩnh như vại, nhoẻn miệng cười đám đông.
Một vị lão giả thân hình già nua đi xuống, ánh mắt sắc lạnh không sợ hãi bất kì ai, quát lớn:
"Im miệng !"
Toàn trường đều im lặng, hắn mới nói tiếp:
"Năm xưa bản Tế Ti từng gặp phải tử kiếp, xa thân vào Vu tộc đại quân tập kích, đây là vết nhơ nhất của ta, vì sai lầm này mà c·hết đến trăm nghìn đại quân Yêu tộc, là hổ thẹn không thể quên được.
Cho đến hiện tại, không giây phút nào ta quên được chuyện năm đó, dù cho đúng sai như thế nào, nhưng cũng là ta hại c·hết bọn hắn.
Năm đó, bản thân vốn dĩ muốn tự kết liễu chính mình, tế bái tại chỗ vong linh tử sĩ, nhưng chính một vị Nhân tộc Dược Vương ra tay ngăn cản. Một cái Nhân tộc không quen không biết, vì cái gì lại quan tâm tính mạng ta ?
Điều này nói rõ, Nhân tộc cũng có người này người kia a !
Thiên địa có đức hiếu sinh, Yêu tộc ta mặc dù không thể cùng Nhân tộc sinh sống một chỗ, nhưng không phải cái gì Nhân tộc sinh linh cũng nên bị thóa mạ hay chém g·iết. Huống hồ, tiểu huynh đệ này cũng mang trong mình giọt máu của Yêu tộc ta a !
Các ngươi không thấy mình quá thị huyết cùng khắc nghiệt sao ! Bán Yêu cũng không phải là Yêu sao ? Vì cớ gì lại như vậy a ?"
Câu cuối cùng, Thử Đại thanh âm như lôi âm trên trời, đánh vào tâm can từng người ở đây, khiến đám đông lặng thinh suy ngẫm.
Nhất Dạ Thiên Thu cũng ngạc nhiên vì Thử Đại, không nghĩ đến vị này lại vỉ hắn giải vây.
Thử Đại xuống dưới đạo tràng, đứng bên cạnh Lộc Hứa Tiên, khom người hành lễ một cái đối với Kim Trụ.
Đúng là gieo nhân nào gặp quả nấy, thiện giả thiện lai, ác giả ác báo !
Năm đó không có tình cờ, không vì tính cách của mình, Nhất Dạ Thiên Thu cũng sẽ không ngăn cản Thử Đại. Nếu không có năm đó ngăn cản, liền không có đáp lại của Thử Đại hôm nay.
Thử Đại trọng tình trọng nghĩa, mấy nghìn năm vẫn nhớ kĩ ơn xưa, đến hiện tại lại xem Nhất Dạ Thiên Thu như cách hệ đệ tử của vị ân công kia, xả thân báo đáp.
Phải biết, dám can đảm nói mấy lời này, cũng tương tự dám đứng lên đối đầu với Tàng Thiên lão vương chủ.
. . .
____
Chuốc chương xong, cầu đề cử truyện!!