Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ

Chương 16: Thử Tộc Đại Tế Ti ( Tái Bản )




Chương 16: Thử Tộc Đại Tế Ti ( Tái Bản )

Bốn nghìn năm trước, Đông Châu Cổ Hoạ cũng giống như hiện tại, là chốn hỗn loạn xen lẫn thị phi, mỗi thời mỗi khắc đều có nguy hiểm, gian trá, lợi dụng, thú tính . . .

tình trạng tồn tại.

Không người nào có thể đếm xuể được ở đây có bao nhiêu loại chủng tộc, bởi vì kẻ lòng lang dạ thú, kẻ hèn mọn đồi trụy mấy thể loại kia, làm ra vô vàn hành vi vô đạo đức, cho nên muôn vàn chủng loại được sinh ra, đếm chi không xuể.

Nói tạp nham cũng không sai !

Thử tộc, bấy giờ chỉ là tiểu tộc, bình bình không có gì lạ, cũng là thành viên Yêu tộc, cũng có hoá thành hình người tu sĩ, cũng có phối huyết cùng giống loài khác.

Thử tộc, cũng từ lâu sinh ra mấy nghìn chủng loại hơn, đương nhiên vẫn còn thuần tí chủng loại, là Thiền Thử nhất tộc.

Chỉ là Thiền Thử số lượng rất ít, dù làm nhánh chủ trong tộc vẫn không có tiếng nói, thẳng đến xuất hiện một sinh mệnh mới.

Hắn gọi Đại, họ Thử, là Thiền Thử kiệt xuất nhất tử đệ, chỉ dùng trăm năm đã đạt đến Yêu Tướng, cần nghìn năm lại đạt Yêu Quân, thống nhất toàn bộ Thử tộc ở Đông Châu, lấy Thiền Thử làm dòng chính, sinh sôi hậu đại.

Bây giờ, đã là bốn nghìn năm trôi qua, hắn trở thành đương thời Thử tộc đệ nhất cường giả, làm Đại Tế Ti trong tộc, giống như Thái Thượng Trưởng Lão một tông, có thể coi là Thử tộc lão tổ.

Từ một tiểu tộc, bốn nghìn năm trôi qua, dưới sự vun đắp của hắn, trở thành bảy mươi hai đại tộc trong Cổ Hoạ, còn là trong đó mười tám thượng vị tộc đứng đầu nhóm kia, chỉ thua Hầu tộc cùng Hắc Ngạc tộc mà thôi.

Vòng thứ hai, nội dung liên quan đến Thử Ti Hạp.

Thử Ti Hạp món đồ vật này, là Thử tộc Đại Tế Ti, vị Thử tộc truyền kỳ đó luyện chế đi ra, liên quan đến Thử Đại, hầu như không ai không biết, cho nên mới khiến toàn trường sôi động !

Cổ Hoạ rộng không biết bao nhiêu vạn dặm, Đông Châu cách Tây Châu không biết bao nhiêu xa, Thử Đại tên tuổi dù truyền đi rất xa, nhưng chung quy chỉ là bọn người ở đây nghe được, chưa thể tận mắt chứng kiến.

Vậy mà hôm nay, tại xa xôi Thanh Lộc Thành lại có thể trông thấy, đây là cỡ nào hiếm có.

Tin tức này chẳng mấy chốc sẽ truyền đi khắp nơi.

Tứ Thốn nhìn Tam Phương, trong mắt đều là cuồng nhiệt, nói: "Tam lão đầu, ngươi nghe gì sao ? Là Thử tộc Đại Tế Ti luyện ra Thử Ti Hạp a, là Thử Ti Hạp trong truyền thuyết ! Đồng nghĩa với việc vị đại nhân vật kia cũng có thể đến a."

"Nghe nói, Thử Ti Hạp là vị đó cả đời nghiên cứu ra được bản mệnh bảo vật, kẻ bị Thử Ti Hạp tác động sẽ gặp phải huyễn cảnh như mơ, khó phân thật hư.

Nghe nói trong huyễn cảnh đó, thứ dằn vặt bản thân nhất sẽ hiện ra, ý chí có kiên định hay không, đạo tâm có vững chắc hay không, chưa đến một khắc đồng hồ liền sẽ biết." Tam Phương nghiêm nghị nói ra.

Lốc cốc, lốc cốc âm thanh vang lên.

Trên đạo tràng, một khối lồng sắt được trực tiếp quay vòng, chọn ra một số bất kì trong đó, ứng với mỗi số đó, là mỗi vị lão bối luyện dược sư trong công hội.

Đây là qui tắc của Luyện Dược Sư Công Hội đặt ra, là ngẫu nhiên và công bằng nhất có thể, không chỉ để một người phụ trách, tránh cho thiên vị, bị hối lộ . . . diễn ra.

Số đã đổi, trọng tài quản hạch được thay thế, lại một vị lão giả luyện dược sư khác bước lên tuyên giảng:

"Vòng này Thử Ti Hạp được dùng để phục vụ đại hội, tất nhiên sẽ không g·ây t·hương t·ích cho thí sinh bị tác động.

Mà để cho an toàn hơn, công hội đã thông qua Thập Đại Trưởng Lão cùng Thập Trụ cho phép, mời đến Thử tộc Đại Tế Ti quang lâm nơi này, điều khiển Thử Ti Hạp !"

"Ồ !"

. . .

"Ô ô ô ô !"

. . .



Tiếng ồ vang lên khắp nơi, bởi vì câu nói này.

Phản ứng này, so với sự xuất hiện của Tẫn Vương cùng Hắc Thanh đại trưởng lão còn lớn hơn.

Có lẽ, đối với tu sĩ bình thường mà nói, một người từ tay không đi lên, không có bất kì thứ gì trong tay như Thử Đại, là đáng ngưỡng mộ nhất.

Mà hai người trước, thì có đại gia tộc làm bối cảnh hậu thuẫn, lộ ra không bằng một chút.

"Thật là trong truyền thuyết vị đó ? Bản tướng từ nhỏ liền nghe qua trong tộc chư lão nhắc đến nhiều lần, đã từng bằng Thử Ti Hạp này Đại Tế Ti đánh g·iết qua không chỉ vài tôn Ma tộc tàn dư a." Bên cạnh Tam Phương, một vị Yêu Tướng mở miệng.

"Đáng sợ nhất, chính là ta từng nghe, có lần Nhân tộc Khổng Vương từng đến Cổ Hoạ dò xét, không may lúc kia Thử tộc đang trực chiến tại Tây Châu Cổ Hoạ, Khổng Vương mang theo một vạn con cầm thú phi điểu, mà Thử tộc chỉ có một nghìn tu sĩ, đây nên là cuộc tàn sát, không thể chiến thắng.

Mà kết quả, còn khó tin hơn, không rơi một giọt máu, không tốn một quân, Đại Tế Ti hù sợ, kém một chút bắy được Khổng Vương, toàn quân đại thắng !"

Một người khác giật mình: "Cái gì ! Khổng Vương là Vương cấp cường giả ?"

"Không tới mức vậy, y cũng là nửa bước Nhân Vương mà thôi, là giống Tẫn Vương được phong hào như vậy."

"Các ngươi mau nhìn bên trên lầu cao xem, truyền kỳ đã đến." Tam Phương giật mình nói.

Nhất Dạ Thiên Thu đứng tại đạo tràng, từ lâu chăm chú nhìn về lầu cao, đối với hắn đám này được cho là có tiếng nhân vật cũng không khác một đám hài tử, nhìn nhiều mấy cái cũng lại thôi.

Dù sao, tại hắn thời đại kia, đám này nhân vật già cả chỉ như mới tập đi, biết nói tiểu hài tử. Chỉ có Tỳ Sa Hoàng vị Yêu Chủ kia, Hoàng Đế Nhân tộc, Vu tộc Vu Hoàng, còn có nhóm đầu của Thập Trụ Yêu tộc thì có thể so sánh được một hai.

Mà trên lầu cao lúc này, vốn dĩ hai ghế đã thành ba ghế, lấy Tôn Tẫn đại diện ngồi giữa, bên trái Hắc Thanh đại trưởng lão, bên phải chính là truyền kỳ đó, Thử tộc Đại Tế Ti.

Ba vị mặc dù nội liễm khí tức, nhưng vẫn để xung quanh đám người rét lạnh sóng lưng.

Bên dưới.

Người thứ nhất đi vào Thử Ti Hạp, thình lình là Hắc Thiên.

Từng cái nén nhang được một vị vận thanh bào tu sĩ bưng lên, là Mộc tộc tộc huy đặc trưng.

Mộc tộc, cũng là Đạo Mộc Yêu Vương tộc đàn.

Nhang này, làm từ Mộc tộc đặc thù tài nguyên, có chút khác biệt lại vô cùng quý hiếm, cho nên một nén nhang chỉ vỏn vẹn hai mươi phút đại khái.

Như vậy, muốn đạt tối đa điểm, một người cần tại Thử Ti Hạp chịu đựng gần bốn canh giờ.

Hắc Thiên đi vào bên trong, ước chừng trôi qua năm nén nhang mới trở ra ngoài, không biết xảy ra chuyện gì bên trong, nhưng khuôn mặt hắn có chút tái nhợt so với ban nãy.

"Vòng thứ hai thi, Nhất Dạ Thiên Thu." Lão trọng tài hô to.

Hắc Thiên đi ngang qua Nhất Dạ Thiên Thu, ánh mắt có chút khác thường, đồng tử trong một chớp mắt chuyển thành màu tím đen, miệng đọc một chữ:

"Tịnh !"

Nhất Dạ Thiên Thu một mực nhìn Hắc Thiên hai mắt, nghe xong chữ này, chỉ cảm thấy trời đất tối đen tức thì.

Hắc Thiên lại mỉm cười đi qua, nhưng trong ánh mắt lộ ra kinh ngạc thần sắc.

Hắn dùng Tử Cực Ma Đồng, muốn ảnh hưởng tâm trí đối phương, nhưng ngoài ý muốn là, Nhất Dạ Thiên Thu chỉ hơi khựng một chút, sau đó lại bình thường như không có gì.

Về phần Nhất Dạ Thiên Thu, ánh mắt hắn lạnh lẽo, hắn biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ mặc niệm một câu:



"Tử Cực Ma Đồng a, hảo lợi hại !"

Phía trước mặt, là Thử Ti Hạp trứ danh thiên hạ.

Nhìn từ bề ngoài, nó như một cái chuông lớn, được rèn đúc từ đặc thù kim loại, phía trên thân có khắc hoa văn, đồ án mang dáng dấp của Đông Châu địa thế, lại trải qua thiên truy bách luyện được Thử Đại rèn đúc mà lên.

Thử Đại cũng là một vị Luyện Khí Tông Sư!

Phía trước mặt hắn, còn có một vòng tròn vạn sắc, đi xuyên qua nó liền có thể thâm nhập vào nội không gian của Thử Ti Hạp, chịu đựng huyễn cảnh, bắt đầu đốt nhang.

Đạp !

Tại Nhất Dạ Thiên Thu bước một chân đi vào bên trong, đập vào mắt hắn là một loại thiên địa hùng vĩ cảnh tượng.

Chỉ gặp, phía xa xa kia có một tòa cự đại hắc sơn, to lớn không biết bao nhiêu vạn dặm, đại sơn chi đỉnh đâm xuyên cửu thiên tầng mây trên trời, không thấy được tận.

Là Vô Danh Sơn !

Đạp !

Nhất Dạ Thiên Thu bước nốt đi vào hoàn toàn, thân hình hoàn toàn biến mất tại đạo tràng, hắn thấy bên đang thấy cảnh quang lại thay đổi.

Lần này, hắn đứng tại một vùng đất nhỏ, đất nhỏ xung quanh là từng tầng mây dày đặc che kín bát phương tứ phía, xa xa có thái dương nhật quyễn, cùng một chút tiên điểu thành bầy bay ngang.

Nhìn kĩ mới biết, là đứng trên gần đỉnh Vô Danh Sơn, ở nơi kiếp trước hắn gặp phải đại nạn, bỏ mình ở đây.

Hắn biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, nhưng chưa kịp quay lại, đã bị một loại đáng sợ khủng kh·iếp lực lượng, là thứ mà cả hai đời này hắn không bao giờ quên được, là nó đẩy hắn xuống.

Nhỏ bé thân ảnh nhìn từ xa như hạt bụi nhỏ, rơi từ Vô Danh Sơn cao mấy chục vạn trượng rớt xuống, mà thân hắn như bị định trụ, vô pháp kháng cự.

Rơi vào cảnh này, đừng nói là hắn, coi như Yêu Hoàng hay là Yêu Đế đều sẽ điên cuồng hoảng loạn, khó để bình tĩnh.

Trên đường rơi xuống, cảm giác không tự chủ rơi kia, kéo dài như đến vô tận, đủ loại cảm xúc sinh ra. Từ hối hận, sợ hãi, phẫn nộ, lại kinh ngạc, tuyệt vọng, cho đến mặc nhiên, tuyệt tâm.

Hối hận vì không kịp quay lại lúc ở đỉnh.

Sợ hãi vì biết sẽ c·hết.

Phẫn nộ vì bản thân bất lực, yếu đuối.

Kinh ngạc vì biết huyễn cảnh mà thôi, làm sao chân thật như vậy.

Tuyệt vọng vì hết cách.

Và đến mặc nhiên, không thể thay đổi. Lại đến tuyệt tâm, không sợ sinh tử.

Sống có là gì, c·hết lại làm sao !

Sinh sinh tử tử, không thẹn với lòng !

Nhưng để đạt đến một bước tuyệt tâm này, giống như hoá thân Bồ Tát, vô hỉ vô bi như vậy, hắn đã bị một thứ tác động.

"Tịnh !"

Là thanh âm của Hắc Thiên, như hồng chung đại lữ phạn âm, khiến cho không gian bốn phía đều trở thành tím cực thế giới trong tích tắc, giống như vạn vật đều do Hắc Thiên điều khiển.



"Là Tử Cực Ma Đồng, là do ta tuyệt vọng buông bỏ sinh mệnh, cho nên Tử Cực Ma Đồng mới muốn điều khiển ý chí này." Nhất Dạ Thiên Thu xuất hiện một đạo ý nghĩ như vậy.

Nhưng tâm trí hắn cỡ nào cứng rắn ? Chữ "Tịnh" này không những hại hắn, ngược lại còn giúp hắn tỉnh táo hơn, để đạp vào tuyệt tâm đốn ngộ.

Là một loại thăng hoa tinh thần !

Một cỗ tuyệt nhiên ý chí nảy nở trong lòng hắn, như phượng hoàng sắp c·hết đi vào cõi niết bàn phục sinh, hắn tâm cảnh phát sinh thuế biến long trời lở đất.

Đạt đến từ trước đến nay người ta phải ngưỡng vọng tâm cảnh.

Tâm Như Chỉ Thủy !

Tinh thần lực trong nháy mắt nhảy lên cấp 5, trực tiếp tăng liền hai bậc.

"Ầm."

Chạm đất, âm thanh không thể dùng khủng bố thế nào để miêu tả, e rằng không còn một gì sót lại, dù chỉ một tấc thịt.

Nhưng đối với hắn, chỉ như trời đất chập tối, không thể thấy nhiều hơn.

Sau đó.

Không biết qua bao lâu, Nhất Dạ Thiên Thu tỉnh !

Lần này, hắn thấy bản thân nằm tại một vùng không gian hắc ám bên trong, ngay cả một tia sáng cũng không có !

Giống như lúc sống lại ở Vô Danh tiểu vực, không có ánh dương kia.

Chỉ có thể nghe tiếng xột xoạt bên tai, thân thể không thể cử động, tại hắn tầm mắt, thấy được trời cao đen nghịt phía trên kia xuất hiện từng viên lấp lóe màu đỏ tinh thần.

Lấp lóe ngày một nhiều, càng lúc càng nhanh, số lượng tăng lên đến mức không tưởng tượng nổi.

Bừng !

Từng cái màu đỏ tinh thần nối liền thành một vòng lan rộng ra, bắt đầu từ trung tâm cho đến thật xa xa bên ngoài, giống như làn sóng.

Nhất Dạ Thiên Thu hai mắt trợn tròn khó tin, hắn từng tại Vô Danh Kỳ Kinh thấy được ba chữ Cổ - Dược - Binh.

Nếu như tại lúc kia hắn suy nghĩ trăm ngàn biện pháp đều không thể nhìn rõ ba chữ này ý nghĩa sâu xa, thì tại lúc này hắn lại cảm nhận được ý nghĩa một chữ trong đó.

Dược !

Mà chữ Dược này ý nghĩa, chính là trước mắt hắn cảnh tượng khủng bố này.

Một đạo hình ảnh hắn khắc sâu vào tâm trí hắn !

Bởi vì, so sánh một chút, sẽ thấy được.

Nhất Dạ Thiên Thu thân thể như một hạt ti thể, so với bụi bậm còn nhỏ hơn vạn lần.

Mà Vô Danh Sơn cũng chỉ là một gò đá nhỏ so với nó.

Xuyên qua từng tầng áng mây, xuyên qua Khấp Huyết Giới giới bích, hắn thấy một cái kình thiên chi thụ.

Đại thụ bí ẩn khủng bố đến cực điểm, từng cái màu đỏ ngôi sao hắn thấy, chính là từng cái lá trên cành, số lượng dùng ức vạn mà tính cũng không hết.

. . .

____

Chương này mình đặt tâm huyết chuốc nhiều, mong độc giả thích xem :D