Chương 132: Bàn Đào Vương
Một năm sau.
Yêu tộc lãnh địa, xưng Yêu Địa !
Lúc này bên trong Yêu Địa trăm vạn dặm cương vực, làm một trong Ngũ Đại Sâm Lâm, là Đào Hoa đại sâm lâm. Nằm ở hướng tây chí của nó, có một toà lãnh địa rộng lớn thuộc về Bàn Đào Thụ. Ở đây khắp nơi đều có phiến hoa đang vũ động giữa không trung, mỗi một cây Bàn Đào Thụ đều cao chí ít mấy chục trượng, cành lá sum xuê, sinh khí ngất trời.
Tại giữa Bàn Đào sâm lâm, nơi này linh khí hội tụ rất mãnh liệt, trên trời có khí uẩn, dưới đất có linh tuyền. Như có tu sĩ lạc bước đi vào, chắc chắn nhận lầm là tiên cảnh !
Động lòng người nhất cảnh tượng, chính là ở đây nhộn nhịp tràn đầy sinh khí, nam thanh nữ tú vận tinh tế phục bào, cùng nhau hẹn ước, vui xuân chảy hội.
Bởi vì ngày này là ngày đại niên trong năm, theo dân gian lịch biểu chính là ngày đại hội chào đón tân xuân. Bởi vậy làm một trong Tam Địa của Đào Hoa đại sâm lâm, Bàn Đào sâm lâm cũng náo nức phồn thịnh.
Lúc này tại giữa chốn đông người, giữa nơi buôn bán tấp nập ồn ào náo nhiệt kia, có một vị ni cô đang ngồi thiền tịnh tâm. Hành động này bị xem ngược đời khó hiểu, dẫn đến vô vàn chỉ trích cùng bàn tiếu, nhưng chung quy không ảnh hưởng hay dao động chút nào đến vị ni cô kia.
Ni cô tay niết phật ấn, xếp bằng nhắm mắt, giống như hết thảy không liên quan đến nàng. Nhưng phải công nhận một điều, nói nàng xinh đẹp tuyệt trần là điều không ai dám cãi.
Cũng vì phần mỹ mạo này, dẫn đến càng nhiều háo sắc nam tử đến vây quanh, trong đó không thiếu phiệt tài đại thiếu gia hay thiên kiêu chi tử mấy dạng này, nhưng dù cho bán tận gia tài cũng không để cho nữ ni cô có chút tâm động.
Giống như Bồ Tát, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến !
Không biết bao lâu, nàng rốt cuộc chịu mở mắt phượng, ánh mắt trong trẻo đến khó tả, giống như của hài tử đồng dạng, thiên chân vô tà. Nàng nói: "A di đà phật, bần ni quấy rầy chư vị vui xuân rồi a !"
Nói xong, nàng đứng dậy muốn rời đi, thế nhưng mấy tên nam tử kia làm sao chịu bỏ qua. Càng điên cuồng tiếc hận ra sức muốn đoạt, trong mắt đều toát ra dâm tà chi ý, một tên cường hô: "Ha hả, cô nương xinh đẹp hơn tiên tử, là ta lần đầu trong đời chứng kiến được. Nếu như không chê có thể cùng ta du xuân sao ? Dù cho trời cao có minh nguyệt ta cũng nguyện ý vì nàng hái xuống."
Hắn phong hoa tuyệt đại, lời nói hào hùng phối hợp cỗ khí thế tự tin kia đủ để làm cho vô vàn nữ tử vì đó cảm động.
Nhưng ni cô giống như xem nhẹ, điềm tĩnh nói: "A di đà phật !"
Nàng muốn bước đi tiếp, nam tử kia thẹn quá hoá giận quát: "Hỗn trướng ! Làm giá trước mặt ta ? Đừng nghĩ ngươi. . ."
Ngoan thoại chưa rơi xuống hết, chỉ thấy vốn dĩ muốn một trảo vồ tới nam tử kia bỗng nhiên bất động, trong mắt chứa đầy sợ hãi chi sắc.
Đám nam tử xung quanh vốn xem nam tử này là kẻ cầm đầu, thấy vậy không khỏi khó hiểu, lẳng lặng nhìn ni cô từng bước đi xa.
Một người lát sau nói nhỏ: "Hoàng huynh, cứ như vậy để nàng rời đi ?"
Xưng Hoàng huynh thanh niên kia, thân phận rất không tầm thường, là cháu trai của Hắc Thạch Yêu Vương, thuộc người của Vương tộc.
Hắc Thạch Yêu Vương, chính là Đào Hoa đại sâm lâm này chủ nhân !
Trong Thập Trụ xếp hạng, Hắc Thạch Yêu Vương xưng Thạch Trụ đều đứng hạng thứ 5, cường đại vô cùng.
Thử hỏi, cháu trai của hắn lại cỡ nào hóng hách, ai dám quản sao ?
Trong Đào Hoa đại sâm lâm này, ai dám động lấy hắn, dù cho tộc đàn của Hắc Hùng Yêu Vương như vậy cũng phải kiêng kị, huống chi kẻ khác ?
Cho nên thấy nam tử này như vậy thất thố, đám người xung quanh chính là giật mình khó hiểu. Nam tử kia quát lạnh kẻ bên cạnh: "Hừ, ngươi nhanh ngậm họng lại cho ta !"
Rất nhanh, nữ ni cô đi càng ngày càng xa, rời khỏi chốn phồn hoa náo nhiệt kia, nàng là hướng đến sâu tận trong Bàn Đào sâm lâm nhất có thể. Ở đó, có một cây Bàn Đào Thụ chí vĩ, giống như nó chính là Mẫu Thụ, còn lại chỉ là cây con.
Nàng tự lẩm bẩm: "Niết Tàng sư tổ, người cứ như vậy đi theo ta, ta làm sao có thể trải nghiệm hồng trần thế thái, thấy được sa đà bể khổ. Một khi trở về sư tôn lại nhìn ta bằng ánh mắt gì đây."
Cũng không biết từ đâu lại phát ra âm thanh, truyền vào ý thức hải của nàng: "Hừ, ngươi mới mấy tuổi đầu, còn quá nhỏ đi. Ta nói nha đầu kia cũng không biết nghĩ cái gì, lại để ngươi như vậy độc hành, một khi có trắc trở không biết lại làm sao đây ?"
"Ngươi cũng không cần nói tiếp, lần trước thám hiểm cổ hang động kia nếu không có lão phu ra tay, ngươi sớm đ·ã c·hết trong hỗn chiến. A ! Tiểu oa ngươi bỏ đi đâu, lão phu còn chưa nói xong đây."
Ni cô này, chính là Tỳ Trúc ni cô, nhắc đến nàng liền nhớ đến Mạn Bà La Môn chi chủ. Vị kia cũng chính là cao cao tại thượng Yêu Chủ hiện tại, Tỳ Sa Hoàng.
Bởi Tỳ Trúc tiểu ni cô chính là đệ tử chân truyền của Tỳ Sa Hoàng, ít ai biết đến.
Nếu để cho kẻ khác nghe được cuộc đối thoại của hai người, e rằng cằm đều nhanh muốn rơi xuống đất. Yêu tộc hiện nay dám kêu Tỳ Sa Hoàng là "nha đầu" đừng nói yêu tộc tu sĩ, dù cho Nhân tộc chủ tử hay Vu tộc bá tể đều không dám hô.
Trong Thập Trụ dù là Sát Trụ hay Không Trụ tồn tại cường hãn như vậy trước mặt Tỳ Sa Hoàng cũng kiêng kị năm phần, cho nên "Niết Tàng sư tổ" trong miệng Tỳ Trúc, không ai khác một vị.
Đệ nhất cường giả Yêu tộc, Mạn Bà La Môn Thánh Linh !
Là một tôn Thánh giả !
Thánh giả hiển linh, vạn vật quỳ bái.
Toàn bộ Khấp Huyết Giới hiện tại, trên mặt nổi các đại tộc đàn không một tộc nào có được Thánh giả toạ trấn. Cho nên Yêu tộc có thể nói là Khấp Huyết Giới hiện tại chân chính chi chủ.
Đây cũng là lý do không một tộc đàn nào dám có ý nghĩ động vào Yêu tộc. Bởi vì ngoài Thập Trụ, còn có Yêu Chủ cùng đáng sợ Thánh Linh.
Năm đó Đại Thiên Nhân Đế chính là bị Thánh Linh đánh cho phế tẫn, rơi về phảm cảnh mà c·hết già bi đát.
Tỳ Trúc có thể được Niết Tàng Thánh Linh cưng chiều, nói nàng ngang với Thập Trụ cũng không ai dám cãi lại.
Tỳ Trúc mặc kệ "Niết Tàng sư tổ" hướng về ngọn kia chí vĩ Bàn Đào Thụ mà đi, rốt cuộc nàng cũng đi tới nơi, thân thể so ra nhỏ bé không biết bao nhiêu lần so với Bàn Đào Thụ, tựa như núi con cùng con kiến đồng dạng.
Ở đây không có vươn rơi lả chả phiến hoa đào, không khí giống như bị ngưng kết đồng dạng, chỉ có duy nhất một cây Bàn Đào Thụ ở đây, giống như trầm sơn bình chân như vại.
Xung quanh trăm dặm không có Bàn Đào Thụ khác !
Nàng tay chấp trước ngực a di một tiếng, hơi hành lễ hướng Bàn Đào Thụ chí vĩ kia nói: "Tiểu nữ nhận Tỳ Sa Hoàng chi lệnh, đến mời Bàn Đào Vương đến Phật Yêu Thánh Địa tham dự Quân Chính, diễn ra vào lần nguyệt tỏa thứ hai."
Nhất niên chia tứ quý, mỗi quý gồm ba tuần canh nguyệt, mỗi một tuần canh nguyệt đều có một lần nguyệt toả.
Ngày này là ngày đầu trong tân niên thuộc tuần canh thứ nhất, như vậy lần nguyệt toả thứ hai chính là rơi vào tuần canh thứ hai.
Tỳ Trúc lời vừa buông xuống, vốn dĩ bình yên như vại Bàn Đào Thụ lại tầng tầng rung động đi lên, một đạo già nua thanh âm truyền đến:
"Lĩnh mệnh !"
Tỳ Trúc gật đầu, dự định quay người rời đi, lại nghe thanh âm kia lần nữa vang lên: "Trúc cô nương, ngươi thấy Bàn Đào sâm lâm một ngày này như thế nào ?"
Tỳ Trúc điềm đạm: "Yên vui như pháo, phồn thịnh như yên."
Bàn Đào Thụ nhánh cây lay động, nói: "Bệ hạ vẫn tốt a ? Còn có Thánh Linh đại nhân vẫn tốt ?"
Tỳ Trúc nói: "Bàn Đào Vương tâm ý tiểu nữ sẽ chuyển giao cho sư tôn cùng sư tổ, thứ cho tiểu nữ thất lễ, ta còn đi tìm đến mặt khác mấy vị Yêu Vương thông báo họp Quân Chính."
Bàn Đào Thụ thanh âm thở dài: "Tốt, ta không phiền cô nương, hẹn ngày trăng tỏ thứ hai gặp lại."
Từ trên cây phiêu phù bay xuống một loại Bàn Đào Quả, từ quả toả ra hương thơm ngào ngạt ngon lành đến mức khiến cho Bàn Đào sâm lâm toàn bộ ngửi thấy, tất cả Bàn Đào Thụ khác giống như sinh ra linh trí, nghiêng thân triều bái một khắc này.
Bàn Đào Vương lên tiếng: "Ta mỗi một quả đều là tinh tuý trong đất trời, hôm nay xem như muốn kết giao cùng Trúc cô nương, đưa tặng ngươi một chút lòng thành a."
Tỳ Trúc vội lắc đầu: "Vô công bất thụ lộc, cái này quá trân quý, tiểu nữ không dám nhận."
Bàn Đào Vương trịnh trọng: "Tỳ Trúc cô nương thân là đệ tử chân truyền của bệ hạ, lại là sư chắc của Thánh Linh. Ta dâng ngươi Bàn Đào Quả chính là nhìn tương lai ngươi mà cầu, nếu cô nương không nhận cũng là chê bai lão thân phần nhân tình này, xem ra là ta đã tự đánh giá cao mình a."
Tỳ Trúc hai đầu lông mày chau lại, trầm tư, thở dài: "A di đà phật, Bàn Đào Vương lời này quá nặng. Tiểu nữ xem ra không nhận không được, đa ta ngươi a."
Bàn Đào Thụ nhánh cây lay động dư dội: "Ha hả, tốt, tốt a. Không hổ là người bệ hạ nhìn trúng !"
Bàn Đào Quả tuỳ theo biến nhỏ cỡ đầu lâu như vậy, rơi vào tay Tỳ Trúc.
Nàng sau đó hành lễ rời đi.
Sau khi Tỳ Trúc đi được xa xa, Niết Tàng Thánh Linh lại lên tiếng: "Tiểu Trúc oa, ngươi nói cái cây này so với cái cây kia ở Cổ Hoạ, cái nào bá đạo hơn ?"
Tỳ Trúc không khỏi khựng lại, lật một cái liếc mắt: "Sư tổ a, người ta là Yêu Vương, ngươi cái cây này cái cây nọ không khỏi cũng quá xem thường đi."
Niết Tàng Thánh Linh nhảy dựng: "Cái gì, lão phu cỡ nào tồn tại. Ta làm lão tổ của bọn hắn còn được, gọi một tiếng như vậy đã làm sao, ngươi tiểu oa đầu này làm sao học thói xấu của Tỳ nha đầu kia, khắp nơi bắt bẻ lão phu."
Tỳ Trúc đáp: "Cổ Hoạ vị kia là Không Trụ, đứng thứ hai trong Thập Trụ nắm lấy một trong chín loại Hằng Cổ chi đạo Không Gian. Vị này Bàn Đào Vương mặc dù cũng là mộc tính, nhưng luận tu vi hay tích luỹ khó bằng Không Trụ, đến bây giờ thử hỏi thế nhân mấy ai biết rõ Bàn Đào Vương sở tu là gì ?"
Dừng một chút, nàng nói tiếp: "Bàn Đào Vương đứng tận thứ mười trong Thập Trụ, là yếu nhất một cái, được sư tôn phong Mộc Trụ. Thế nhưng cái này liền đại biểu hắn tu Mộc đạo sao ? Khó ai biết được."
"Ha hả !"
"Lão phu đương nhiên biết !"
Niết Tàng Thánh Linh bỗng dưng cười lớn, giống như chờ đợi từ lâu giây phút này đồng dạng.
. . .
..................................
Cầu đề cử truyện !!
~Mạnh.