Chương 125: Ngũ Hành Chi Linh
Đêm đến, trấn Vô Tự trở nên so với bình thường càng thêm nhộn nhịp, đèn đuốc sáng trưng. Khắp nơi đều có thể thấy gian hàng được trưng bày, bóng người đông đúc.
Đây hết thảy đều là vì mộ Nhất Dạ Thiên Thu chi danh mà đến, chính xác là vì tặng đan đại hội buổi sớm hôm nay. Dẫn đến tu sĩ ở lại qua đêm số lượng tăng đột biến, mà trong tửu lâu các chỗ đều gặp các đại gia tộc tổ chức đại yến, đây là vì ăn mừng lấy được tuyệt phẩm đan dạng này hi hữu trân bảo.
Tối hôm nay, đối với bọn hắn dạng này từ bên ngoài xa xôi chi địa đi đến, là một khoảng dừng chân nghỉ ngơi hiếm hoi giữa bao ngày cực nhọc đến Tam Giác Chi Địa, càng là vì gia tộc sắp ra đời một vị tiềm năng vô hạn thiên kiêu mà bày xuống đại yến.
Tuyệt phẩm Huyền Linh Đan, không chỉ đơn giản dừng lại ở các mặt lợi ích vốn có của Huyền Linh Đan, mà bởi vì tuyệt phẩm giai cấp này, có thể kích phát đi ra những tiềm lực nằm sâu bên trong thân thể.
Thậm chí có loại, có thể phạt gân tẩy tuỷ, kích phát kinh mạch, tái tạo huyết khí dạng này chi năng.
Tuyệt phẩm Huyền Linh Đan, là có thể cho bọn hắn đánh xuống thật dày căn cơ, đồng thời mở rộng tương lai tiền đồ sau này.
Đan loại, cũng giống chiến khí, chia làm tứ phẩm Thiên Địa Huyền Hoàng. Huyền Linh Đan thuộc về Hoàng phẩm đan loại, nhưng lại là một trong các loại tốt nhất ở Hoàng phẩm.
Mạn Bà La Hoa chế thành Mạn Bà La Đan, chia làm Huyết La Đan và Bạch Bà Đan mà trước đó Nhất Dạ Thiên Thu cho đi. Hai loại này cũng thuộc về Hoàng phẩm, nhưng là tuyệt vô hữu hối vô cùng khó gặp loại kia, so với Huyền Linh Đan cao quý đâu chỉ gấp hai lần, dù sao đây là dùng Mạn Bà La Hoa tài bảo luyện đến, là dùng thế gian hiếm có chi hoa chế đi ra.
Nhưng đối với tu sĩ, tuyệt phẩm Huyền Linh Đan đã là trân quý chi bảo, đủ để người ta tranh nhau vỡ đầu một loại. Nắm tuyệt phẩm Huyền Linh Đan, không chỉ để bọn hắn chắc chắn tiến giai Thượng Yêu, mà còn so với thông thường Thượng Yêu cường đại nhiều lắm.
Có thể từ Tiểu Yêu lên Thượng Yêu đã vượt trội hơn bình thường, tương lai hẳn sẽ càng vượt bậc, đây là thứ gia tộc bọn hắn nghĩ đến.
Nếu không, tuyệt phẩm đan cũng không khiến tất cả thèm nhỏ dãi như vậy, cũng không để mỗi một gia tộc cắn răng bỏ ra một phần tổng thu mỗi năm cống hiến cho Đan Đường.
Trung tâm trấn Vô Tự, chính là Ngoại Phủ. Bởi vì có Sự Đường tồn tại, đồng thời Sự Đường đang muốn lấy lòng Nhất Dạ Thiên Thu, cho nên tối ngày hôm nay đặc biệt được trang trí long trọng tiếp đãi khách nhân.
Không những có hoa thơm linh quả, còn đầy mỹ thực cao lương, rượu ngon mỹ nữ đãi khách, đều là quý hiếm khó tìm chi vật. Muốn có đãi ngộ như vậy đều cần dùng giá trên trời, nhưng tối nay lại giảm đi một nửa, dẫn đến người ta chen nhau đỏ mắt mà vào.
Đặc biệt, đêm nay còn có mấy cái nổi danh thiên kiêu ngồi xem ca kịch nhảy múa. Là Cát Tường, Hổ Lục, Hồ Khiêm đám người, mà làm người cạnh tranh như Liễm Hi cũng là có mặt, nàng tuyệt không chịu nhún bước trước dạng này đại yến.
. . .
Vượt qua khỏi phạm vi của Sự Đường, chính là Hình Đường nghiêm trang, lúc này Vô Thiên Đường Chủ cùng cháu trai hắn Vô Ung đang ngồi một chỗ to nhỏ chuyện gì.
Được lát lâu.
Vô Ung lộ ra không vui nói: "Ngoại công, ngươi như không đối mặt với Chưởng Quản vị kia, như ngươi quan hệ tốt giống Cát Ba bà bà hay Liễm Lăng Đường Chủ thì tốt biết mấy."
"Cát Tường cùng Liễm Hi các nàng nhờ vậy mà đều có mấy viên tuyệt phẩm đan đây, như các nàng phục dụng chắc chắn tu vi tiến bộ vượt xa ta. . ."
Nói đến đây hắn trầm xuống, mà mặt Vô Thiên Đường Chủ thì càng khó nhìn.
"Câm miệng cho ta !" Vô Thiên giận quát.
"Ngươi thì biết cái gì ! Tuyệt phẩm đan có dễ như vậy nhận sao ? Ta nhìn, đó không chừng là một dạng yêu thuật nào đó, từ xưa đến nay tuyệt phẩm đan có như vậy dễ luyện sao ?"
"Một lần luyện ba mươi tám viên tuyệt phẩm đan? Hồ đồ, toàn là chuyện thiên hạ thiêu dệt, miệng đời nói ngươi cũng tin sao ?"
Vô Ung thấp giọng: "Ta từng cho thuộc hạ lén đi nghiệm chứng, đây là sự thật. . ."
Vô Thiên ánh mắt như lưỡi đao, nhìn chằm chằm lấy Vô Ung, cái này giống như một loại đao kề ngay cổ khiến cho Vô Ung không dám thở mạnh mà miệng cũng im bặt.
Vô Thiên nói: "Ở chốn Ngoại Phủ này, ta chỉ biết một vị kiệt xuất Luyện Dược Sư, nếu hắn không luyện được tuyệt phẩm đan, liền đừng nói người khác có thể luyện được hay không !"
Vô Ung thấp giọng: "Ngoại công chỉ là ?"
"Còn có thể là ai, là Phủ Trưởng đại nhân !" Nói ra câu này, trong mắt Vô Thiên chứa đầy hâm mộ chi ý, giống như người kia cái gì cũng có thể làm đồng dạng.
. . .
Dược Đường sau khi bị bãi bỏ, Liễm Lăng đã hiến phần lãnh địa này cho Chưởng Quản Phủ, cho nên đi qua lãnh địa của Hình Đường, là đến phạm vi Chưởng Quản Phủ.
Giữa sự nhộn nhịp mê hoặc bủa vây Vô Tự trấn như vậy, lại có một cái mang bạch bạo, tóc trắng như tiên thiếu nam tử hoàn toàn không quan tâm.
Hắn ưa thích độc lai độc vãng, nhẹ nhàng đi về phía sau Chưởng Quản Phủ.
Đi ra khỏi cổng sau của Chưởng Quản Phủ, là một loại quang cảnh khác.
Ở đây lân cận chỗ gần có binh lính trực canh, đây là vì đảm bảo an toàn cho Chưởng Quản Phủ.
Dù sao nơi này, là một sâm lâm. Đã gọi sâm lâm, ắt có ác thú bên trong, đương nhiên cần người canh giữ.
Nhất Dạ Thiên Thu không muốn gây nên kinh động, lẳng lặng như u linh đi qua từng tên binh lính đang canh gác.
. . .
Giữa sâm lâm này, có một toà hắc sơn, toàn thân đen như mực, đỉnh sơn có vân vụ mập mờ vây quanh giống như mộng ảo.
Trưởng Phủ, nơi mà Phủ Trưởng Tích Lịch Yêu Quân sinh sống nằm tại đâu đó một góc trên thân toà hắc sơn này.
Bởi vì nằm xa xa trên hắc sơn, mà vị Phủ Trưởng này lại đam mê luyện dược, dẫn đến hắn ít có thời gian đoái hoài đến Ngoại Phủ. Toàn bộ quyền hành hay việc lớn nhỏ đều uỷ thác cho Vô Thiên, có thể nói Vô Thiên là cánh tay đắc lực của hắn, mà hắn thì tương đối vô trách nhiệm.
Nhất Dạ Thiên Thu thân ảnh giống như u linh giữa chốn rừng sâu thăm thẳm này, hắn không chút nào kiêng dè, ngược lại như hắc ám sứ giả tuỳ ý hành tẩu giữa nơi u oái khó đoán rừng thiêng nước độc.
Cái này một vùng sâm lâm, gọi là Ngoại Phủ Chi Lâm, đương nhiên có phàm thú, có Yêu Thú, thậm chí Hoang Thú, Man Thú sinh sống. Có như vậy sinh mệnh náo nhiệt, mới có thể xưng là sâm lâm chi địa.
Nhất Dạ Thiên Thu trên đường đi, thỉnh thoảng bắt gặp Yêu Quái cấp tu vi, là Hoang Thú. Nhưng dù thế nào đi nữa cũng không có cái nào phát giác được tồn tại của hắn.
"Ừm ?"
Ngay tại lúc đang phi tốc, hắn chợt nghe có tiếng thú gầm, dựa trên khí tức, đây đã là Thượng Yêu tồn tại.
Cấp Yêu Tướng !
Là một đầu Hoang Thú, nó bị một đám khoảng năm người bao vây, mỗi một người đều có mặc đạo bào như Luyện Dược Sư.
"Là Dị Nhân !"
Dị Nhân nơi này, chỉ có thể là người của Phủ Trưởng, là đệ tử của Tích Lịch Yêu Quân.
"Kim ca, ngươi nói nó đang bảo vệ Tình Minh Thảo ?"
"Không chỉ có ta, Thổ đệ cũng thấy, bản sư huynh có từng nói láo các ngươi sao ?"
"Mộc, ngươi có thể cảm ứng mộc tính cao nhất, mau xem trong ngách động kia có mộc tính ba động sao, nếu có hẳn là Tình Minh Thảo có thật."
"Hừ, Kim ca đã nói như vậy, ngươi vẫn là kêu Mộc dò thử ? Hoả, ngươi làm ta phát tởm."
"Ha hả, Thuỷ chi linh, ngươi lại là thứ gì, ngươi trong mắt ta chẳng qua là bọt nước, so với Hoả chi linh bàn bạc có đáng bao nhiêu ?"
Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ, ngũ hành chi linh nổi danh trong Phủ Trưởng. Tương truyền năm người này là Tích Lịch Yêu Quân đắc ý nhất năm vị đệ tử. Chỉ đứng sau Hắc Bạch song sứ, còn lại đệ tử đều không có ai đủ tư cách ngang hàng bọn hắn trong Trưởng Phủ.
Mộc, là nữ, tò mò: "Các huynh, con Thượng Thú này không phải dễ trêu, nếu như thật đánh lên, chúng ta cũng lưỡng bại câu thương. Tình Minh Thảo có đáng liều như vậy ?"
Kim, là tính nam, giọng nghiêm nghị: "Tình Minh Thảo, trời cao có sao Tình Minh. Tình Minh là thế gian duy nhất một sao đại diện song tính, bán chính bán tà. Nghe nói Tình Minh từng là Nhân loại, lại hoá vì Yêu, sau còn tu luyện đến Yêu Thần chi cảnh a."
"Là Thần Linh a !"
Kim nói đến đây, thần sắc không khỏi phát cuồng. Thần Linh, ai không muốn làm ?
Nhưng đây là truyền thuyết trong truyền thuyết nhiều lắm, thế gian nghe nói chỉ có Thánh. Mạn Bà La Môn Thánh Linh chính là điển hình, nhưng từ xưa đến nay đã mấy nghìn năm, Thánh Linh đả bại Nhân Đế chỉ còn là lời đồn đoán không rõ thực hư.
Cho nên Thánh Giả cũng là thứ mơ hồ, huống chi là Thần Linh !
Thiên hạ bây giờ không Thần không Thánh, chỉ có Hoàng làm chủ.
"Về phần công dụng nó thế nào ta cũng không rõ ràng, chỉ biết sơ lược một chút từ cổ điển. Đây là tài bảo trân quý, có thể chế được Tình Minh Đan, nghe nói ăn đan này có thể tìm ra Tình Minh sao toạ lạc vị trí, đi đến nơi đó tìm được Tình Minh Yêu Thần truyền thừa."
"Ta là muốn dùng Tình Minh Thảo hiến cho sư tôn!"
Kim nói tới đây, ánh mắt nóng rực, càng khao khát lấy được Tình Minh Thảo.
Nhất Dạ Thiên Thu liễm khí ẩn nấp trên một nhánh cây lớn, thấy rõ toàn cảnh, nghe Kim nói như vậy không khỏi lắc đầu.
Tình Minh Thảo nếu như có kỳ tích như vậy, đời trước hắn đã tìm ra truyền thừa của Tình Minh Yêu Thần. Nhưng thứ hắn nhận được từ vô vàn viên Tình Minh Đan, dù là tuyệt phẩm Tình Minh Đan, nhưng chung quy là một kết quả.
Trò lừa bịp !
Không có toạ độ sao Tình Minh, không có truyền thừa nào cả, Tình Minh Thảo căn bản không dùng cho luyện đan. Tình Minh Đan có tên này, là vì Tình Minh Thảo nổi danh, là vì người ta đều nghĩ như vậy.
Khác với ngũ hành chi linh, Nhất Dạ Thiên Thu trong mắt bây giờ thứ quý báu nhất, chính là bọn hắn.
"Như có thể lấy ngũ hành chi linh tráng thể, không biết < Ngũ Hành Thối Thể Pháp > là có thể tiến đến bước nào a ?"
Từ đầu đến cuối, hắn mục tiêu không phải cái gì Tình Minh Thảo, mà là năm cái kia biết nói hoá thành nhân hình Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ, là ngũ hành chi linh.
Thổ tự cảm thấy không lành: "Mọi người rút đi a, ta có một dự cảm không tốt, giống như bị ai để ý đến vô cùng khó chịu."
Hoả bá đạo nhất, nói: "Đồ cục đất vô dụng, một con Thượng Thú ngu ngốc cũng khiến ngươi sợ hãi, mau mau cút để lão tử ta tay."
Hoả nói xong, chuẩn bị há miệng phun ra nham hoả.
Nếu như hắn biết bản thân đang bị Nhất Dạ Thiên Thu nhìn chằm chằm tại phía sau, hẳn sẽ không dám nói lời vừa rồi.
Thuỷ một hơi đem thuỷ cầu ném vào họng hắn, lườm: "Ngươi là muốn phun lửa t·hiêu r·ụi hết thảy mọi thứ ở đây ? Ngươi muốn đốt cả Tình Minh Thảo sao ?"
Kim cũng lên giọng: "Hoả, đừng như vậy, mau chóng dừng tay !"
Hoả ho khục khục bởi nước vào họng, đợi nôn ra hết thảy, mới quát: "Các ngươi làm cái gì ? Ta giống một tên điên như vậy sao ? Dù thế nào đi nữa cái này cũng là để hiến cho sư tôn, ta tự biết chuẩn mực đây."
. . .
..............................
Cầu đề cử truyện.
Cầu bình luận a !
~Mạnh.