Chương 119: Hắc Bạch Song Sứ
Đêm đó, tại Chưởng Quản Phủ.
Tâm tình không tốt, lúc trở về hắn đánh một giấc say nồng giản dị, an an ổn ổn trải qua một đêm tĩnh mịch.
Rạng sáng, thiên khung vẫn tờ mờ trong sương khói, cái lạnh hạ xuống khắp Tam Giác Chi Địa, khiến cho người ta dễ sinh ra cảm giác lười biếng.
Lúc này, trong Chưởng Quản Phủ.
Đi vào thư phòng, hắn ngồi xuống chỗ xem thư, thở dài: "Bốn mươi hai đạo lôi kiếp ! Phân biệt ba mươi tám đạo trong đó đánh vào ba mươi tám viên đan. Còn lại bốn đạo đánh vào hai viên, một viên hứng đến hai lần đan kiếp . . . một cái càng trở nên lung linh, một cái hoá tro tàn !"
"Xem ra tâm cảnh ta còn vướn bận kiếp trước huy hoàng, chưa thể thoát ly hẳn đi ra. Đây là khuyết điểm còn đọng, cũng là nguyên nhân để cho Tâm Như Chỉ Thuỷ chi cảnh không thể đạt đến đại viên mãn a."
Không viên mãn, liền không thể phá vào tâm cảnh bước tiếp theo. Nhất Dạ Thiên Thu vốn luyện Tinh Thần Giản, nếu không phá vào tâm cảnh kế tiếp, hắn là không thể biến chất cho Tinh Thần Giản.
Cô đọng Tinh Thần Giản là một quá trình dài đăng đẳng, cần từng bước từng bước chân đi đến, mà tâm cảnh là tu sĩ cả một đời chưa hẳn phá được, nó khác biệt tu vi hay tinh thần lực.
Dù cho Hầu tộc tộc trưởng Tôn Tẫn hay Thử tộc Đại Tế Ti dạng này lâu năm lão quái đều chỉ mới bước vào Tâm Như Chỉ Thuỷ. Nếu không có đời trước cảm ngộ dày đặc, e rằng bây giờ hắn mơ cũng đừng mơ có thể đạt đến tâm cảnh một ải này.
Tâm Như Chỉ Thuỷ chi cảnh, là có thể tự phá thông thường huyễn thuật, bùa chú, thấy rõ trận cơ, lòng người, khó bị mê hoặc. Tham, sân, si ba thứ đều bị đè ép, có thể tuỳ thời khống chế dục vọng, đây là một loại vi diệu cảm giác.
Phàm là tu sĩ, cái nào không có chí cầu tiến ? Một khi đã muốn bước tiếp, liền phải đạp qua núi thây biển người mà đi, tay không còn tinh khiết như thuở ban đầu, rơi vào từng vòng g·iết chóc vô tận.
Tham sân si, theo Phật môn mà nói, là căn nguyên của hết thảy. Mà Tâm Như Chỉ Thuỷ lại có thể khống chế chi dục, làm chủ tham sân si, đây là giúp ích rất lớn cho tu luyện cùng đốn ngộ.
Nói cách khác, Nhất Dạ Thiên Thu thậm chí không dùng lợi thế từ đời trước, chỉ bằng Tâm Như Chỉ Thuỷ liền có thể hát vang tiến xa so với cùng thế hệ.
Ngay tại lúc này, thanh âm gõ cửa vang lên.
"Chưởng Quản đại nhân, Sự Đường Đường Chủ đến cầu kiến, nói có việc trọng đại gấp rút."
Là giọng của Liễm Hi.
Nhất Dạ Thiên Thu đặt xuống sổ sách trên bàn, nói: "Để nàng vào."
Liễm Hi sau khi lui xuống, cánh cửa mở ra, Cát Ba bà bà cùng Liễm Lăng theo đó mà đi vô, trên nét mặt tràn đầy sầu lo phiền muộn.
Cát Ba bà bà đưa mắt nhìn người ngồi phía trước, không khỏi khom người hành lễ: "Gặp qua Chưởng Quản đại nhân !"
"Không cần đa lễ, Đường Chủ đến đây là có chuyện gì ?" Nhất Dạ Thiên Thu nói.
"Lão thân đến gặp đại nhân là vì có chuyện rất trọng yếu !" Cát Ba bà bà trịnh trọng nói ra.
Nói, nàng đưa ánh mắt nhìn về Liễm Lăng. Liễm Lăng gật đầu, nói: "Đại nhân, ngươi có lẽ không biết, từ đêm qua cho đến bây giờ, Trưởng Phủ bên kia đang tập kết số lớn Luyện Dược Sư, trong đó có cả Hắc Bạch song sứ. Bọn hắn là muốn dấy cờ thảo phạt phe ta !"
"Phe ta" hai từ này, bị hắn đặc biệt nhấn mạnh, chỉ rõ muốn cùng Nhất Dạ Thiên Thu cùng tiến cùng lùi ý tứ, đây là cố tình bày tỏ tấm lòng của mình.
Cát Ba bà bà nhanh trí nói: "Bọn họ mỗi một cái đều là Luyện Dược Sư, không phải đồ đệ thì là nửa phần đồ đệ của Tích Lịch Yêu Quân. Ở nơi Ngoại Phủ này vốn dĩ không nhiều luyện đan, mà quanh năm là săn bắt, đấu tranh mãi võ, mỗi một tên đều có thể xưng cao thủ võ đạo. Cho nên mỗi một tên Luyện Dược Sư ở đây đều võ công đầy mình, đều là do Tích Lịch Yêu Quân truyền dạy."
Nàng ngưng giọng một chút, nói tiếp: "Đại nhân như không chủ động tính kế, e rằng sẽ ngã bài lần này, đây là chuyện trọng yếu ta muốn nói."
Tích Lịch Yêu Quân, chính là đương đại Phủ Trưởng của Ngoại Phủ.
Nhất Dạ Thiên Thu mỉm cười: "Nghe giọng điệu của ngươi, đây là muốn về chung trận doanh bên này ?"
Thấy đối phương điềm tĩnh như vậy, Cát Ba bà bà không khỏi thầm than, nói ra: "Không có vĩnh viễn địch nhân, chỉ có vĩnh viễn lợi ích. Ở Vô Thiên Đường Chủ, lão nô thấy hắn không bằng đại nhân, dù cho xét ở mặt nào vẫn là vô pháp so sánh. Bỏ ám theo minh, bỏ tà theo chính như vậy, cũng là đạo lý bình thường !"
Liễm Lăng âm thầm lo lắng, hắn biết Tích Lịch Yêu Quân là người rất bảo thủ cùng bao che khuyết điểm, cho nên nếu không có một cỗ lực lượng ủng hộ phía sau, Đan Đường sợ rằng sớm dẹp đi.
Đến lúc đó, cái gì Chưởng Quản, cái gì Dược Đường Đường Chủ đều chỉ là trò cười thiên hạ !
Cỗ lực lượng ủng hộ này, hắn cho rằng không phải ai khác mà chính là Sự Đường này.
Liễm Lăng vì thế tranh thủ nói: "Đại nhân, ta biết ngươi có thể chưa đủ tin tưởng nàng, nhưng tại đêm hôm qua Hắc Đường Sứ hay là đứng tại trước mặt đám người, dùng lời lẽ đê hèn nhất khinh miệt ngươi. Lúc kia, nàng thế nhưng luôn cố gắng giữ vững lập trường ủng hộ ngươi, cho nên lập tức bị Hắc Đường Sứ chèn ép đến không thể đỡ, mặt mũi ném sạch."
Sự Đường vốn dĩ là đường khu sinh ý cao nhất, mà làm một mực trầm ổn cao quý như Cát Ba bà bà luôn được tu sĩ kính mến, có thể bị Liễm Lăng nói ra như vậy, nàng thật bỏ ra không nhỏ đại giới.
Cát Ba bà bà cười: "Không sao, nghi ngờ là chuyện bình thường, lão nô từng này tuổi cũng rất hay nghi ngờ. Chỉ vì vài cái lời nói, lại có thể giúp ta dễ dàng như vậy đạt được tín nhiệm không khỏi cũng quá đơn giản đi."
Nhất Dạ Thiên Thu nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, mới nói: "Đáng sao ?"
Cát Ba bà bà mỉm cười: "Lão thân cũng đã tuổi già, sớm muộn cũng về với cát bụi trở thành một mớ cát vàng. Thế nhưng cháu gái ta đây, hay là còn đơn thân độc chiếc sớm cần nơi nương tựa, ta thấy Chưởng Quản đại nhân tuổi trẻ tài cao, xuất chúng hơn người cho nên sinh lòng ái mộ. Bằng cái này, đủ để lão thân liều lĩnh một phen, Sự Đường làm minh hữu của Đan Đường thì có làm sao ?"
Nói đến đây, nàng ngữ khí chân thành, ngay cả Liễm Lăng đều không khỏi rung động đi theo. Hắn ý thức được, Cát Ba bà bà đây là muốn kiếm cháu rể, như vậy con gái hắn đây ? Liễm Hi cũng là yêu mến Nhất Dạ Thiên Thu !
Hắn không khỏi ho khan một tiếng, ngắt ngang bầu không khí vi diệu kia: "Đại nhân, chuyện cháu gái nàng hay là không trọng yếu. Chúng ta bây giờ thế yếu, cần một đồng minh vững chắc như Sự Đường. Bên kia Phủ Trưởng cùng Hình Đường xem ra cũng trong tối liên minh nhau, như đơn thân đối đầu, chúng ta là thua không nghi ngờ !"
Hai tên Yêu Tướng hậu kỳ tu vi, không khỏi ngước nhìn một tên Tiểu Yêu cảnh Yêu Tinh, đợi người kia trả lời.
Nhất Dạ Thiên Thu ánh mắt lẫm lẫm, con ngươi thâm thuý như tinh hải, nào có một dạng ngây ngô hay áp lực mà một tên Yêu Tinh nên có lúc này.
Hắn ngược lại cười một tiếng: "Các ngươi nghĩ, bọn hắn là không biết Sự Đường có khả năng liên minh với Đan Đường sao ? Đừng nói là chúng ta, ngay cả hài tử e rằng cũng thấy rõ rành rành chuyện này. Nhưng bọn hắn vẫn là tập kết thành quân như vậy, là có để mối liên minh này vào mắt sao ?"
Nghe vậy, Cát Ba bà bà cùng Liễm Lăng rơi vào trầm tư.
Nhất Dạ Thiên Thu nói tiếp: "Bọn hắn thế đã đủ lớn, hoàn toàn không đem chúng ta để vào mắt."
Liễm Lăng không khỏi lo lắng: "Như vậy phải làm sao ?"
"Tương kế tựu kế." Nhất Dạ Thiên Thu nói.
. . .
Một canh giờ sau.
Thái dương lấp ló tại chân trời Tam Giác Chi Địa, từng đạo nắng hồng vươn trên lăn tăn sa mạc cùng Vô Tự Trấn.
"Đoàn ! Đoàn !"
Từng đạo đập cửa rất mạnh, lực lượng bá đạo thúc vào đại môn.
"Nhất Dạ Thiên Thu, bước ra đây cho ta !"
"Hừ, Chưởng Quản cũng chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch."
"Cái gọi là Chưởng Quản hoá ra cũng chỉ là rùa đen rụt cổ, mau ra đây lĩnh mệnh."
Ngay tại từng đạo thanh âm chửi rủa đang vang lên, một quyền lại một quyền đập ầm ầm lên đại môn. Một đạo chấn kình ba động xuyên thấu từ bên trong đi ra, đánh vào từng cánh tay đang gõ trên đại môn.
"Ầm."
Toàn bộ đám người gõ cửa đều bị cổ lực lượng chấn động này đánh bay ngược ra ngoài, trong đó thảm nhất là mấy tên tay vừa chạm cửa, toàn bộ đều gãy ngược.
"Kẻo kẹt."
Đại môn tuỳ theo mở ra, từ bên trong đi ra một vị trung niên nam tử, hắn nói: "Là tiểu tặc phương nào, Dám quầy rầy Chưởng Quản Phủ ?"
Không phải Liễm Lăng liền là ai ?
Đứng trong đám đông, có hai bóng người cao lêu nghêu, đều mặc Luyện Dược Sư Công Hội đạo bào, nhưng một cái khoác hắc bào, một cái bạch bào.
Hắc Đường Sứ lộ ra tiếu dung: "Lại là tiểu tử nhà ngươi ?"
Liễm Lăng khí độ phi phàm, điềm tĩnh nói: "Ta đường đường là Đan Đường Phó Đường Chủ, là một trong các nhân vật đại biểu của Ngoại Phủ. Ngươi xem thường ta, không khác xem nhẹ Ngoại Phủ qui tắc, là muốn phản Luyện Dược Sư Công Hội ý tứ ?"
Hắc Đường Sứ không khỏi trầm mặc xuống, hừ lạnh: "Chớ chụp cái mũ lớn như vậy cho ta, cũng đừng xuyên tạc hồ đồ. Ăn có thể ăn bậy, nói chớ được nói bậy !"
"Lão phu thế nhưng là Hắc Đường Sứ cao quý, gọi Phó Đường Chủ như ngươi là tiểu tử có cái gì quá đáng ?"
Không chờ Liễm Lăng nói, một mực trầm ổn mang mạn che mặt Bạch Đường Sứ rốt cuộc lên tiếng, giọng điệu êm tai, là một nữ tử.
"Phó Đường Chủ như ở đây, bản toạ muốn diện kiến Đan Đường Đường Chủ, chính là đương đại Chưởng Quản."
Cát Ba bà bà từ trong phủ đi ra, thanh âm già nua: "Chưởng Quản đại nhân cỡ nào khó gặp, ngài thế nhưng là thay Phủ Trưởng đại nhân quản hạt Ngoại Phủ. Thân bận trăm công ngàn việc, không có thời gian chơi đùa trò hài tử, mời Hắc Bạch song sứ hai vị về cho."
Bạch Đường Sứ nghe vậy, không những không giận, mà còn cười nhẹ: "Không cần khiêm tốn, bản toạ thế nhưng là biết Chưởng Quản đại nhân thiên phú luyện đan ngút trời, trong cùng thế hệ không có địch thủ. Luận Đan Đạo hiểu biết e rằng còn hơn cả hai người chúng ta, hôm nay chúng ta ngưỡng mộ đại danh đến học hỏi, không lẽ chư vị lại tiễn khách ?"
Nàng ngừng một chút, mới nói: "Hay là, cái danh của Chưởng Quản đại nhân chỉ là nguỵ tạo, vốn dĩ vừa qua dẫn động phong vân nhân vật kia cũng không phải chân chính Chưởng Quản đại nhân làm, mà là một kẻ khác thay thế để tạo dựng uy danh đây ?"
Hắc Đường Sứ nghe vậy không khỏi cười lớn: "Ha hả, hẳn là vậy rồi. Con rùa cũng chỉ là con rùa, vô pháp hoá long. Nực cười chúng ta còn muốn học hỏi, hoá ra cũng chỉ là hư danh !"
Hắc Bạch song sứ chiêu này rất ác, đây là ép Nhất Dạ Thiên Thu phải hiện thân trổ tài. Nếu như hắn vẫn không xuất hiện, tương đương chứng thực lời của nhị sứ.
Tác động này không chỉ khiến toàn bộ công sức tạo dựng uy danh của Nhất Dạ Thiên Thu biến thành hư vô, mà còn khiến hắn trở thành tâm điểm của trò cười.
. . .
__________
Tấu chương xong.
Tâm sự của tác, đôi khi không có động lực từ độc giả, như ta viết không lợi nhuận, ít nhất hãy để ta thấy sự hiện diện của các vị.
Có như vậy, ta sẽ thấy vui lòng và viết tiếp, như không có động lực, đam mê rồi cũng sẽ nhạt.
Cho nên ta cầu đề cử, đánh giá, bình luận tốt cho truyện, bái tạ !!
~Mạnh.