Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ

Chương 117: Tặng Đan Cho Kẻ Hữu Duyên




Chương 117: Tặng Đan Cho Kẻ Hữu Duyên

Tại dưới đám đông chứng kiến, bốn đỉnh cùng lúc bật tung nắp lên, từ trong đỉnh phát ra quang hoa diệu dợi thắp sáng cả trấn Vô Tự.

Nhất Dạ Thiên Thu bằng tinh thần lực chi công, nâng cả thân thể xếp bằng huyền không lơ lửng, đồng điệu với hắn là lũ lượt đan loại triều tông.

Cũng không biết ngẫu nhiên hay có sắp đặt, chỉ gặp mỗi một đỉnh cho bay ra đều là mười đạo kì sắc quang mang.

Bốn đỉnh, bốn chục đạo quang mang, tất cả đều vờn quanh hắn, tại giờ khắc này, hắn nào giống Tiểu Yêu cảnh, mà cỗ khí thế kia chỉ có cái thế Đại Yêu mới làm được.

Mộng huyễn thần thánh !

Bốn mươi đạo quang hoa đủ loại chi sắc, tại hắn điều khiển phía dưới rốt cuộc hiện ra nguyên hình, là bốn mươi viên bất đồng kích thước tiểu đan. Có đỏ như màu máu, có thì xanh như độc đan, có thì xám xịt u đầy tử khí, thậm chí có vô sắc trong suốt tiểu đan.

Duy nhất điểm giống nhau, chính là mỗi một viên đều lung linh rực rỡ, không có chút ảm đạm. Mà tiểu đan trên thân đều là chất đầy đan vân, nhiều đến chi chít, phức tạp lại tinh tế.

Đan vân số lượng dày đặc như vậy, là dấu hiệu của tuyệt phẩm đan !

Kẻ khác đạo có thể không tường nhưng Luyện Dược Sư lại là khác, tất cả đều là giống như trời tròng, đứng lên há miệng trợn mắt, bọn hắn đều khó tin tưởng nhìn xem bốn mươi viên tiểu đan kia.

Nếu như để ý, không biết kể từ khi nào có số lượng rất lớn tu sĩ chen chúc đi vào đám đông để xem đan, thần sắc cũng là rung động không thể khá hơn nhưng chung quy so với tu sĩ ở Tam Giác Chi Địa này đỡ hơn mấy phần mê sắc.

Đây là tập riết thành quen, ở Luyện Dược Luận Hội dù sao mỗi một người đều từ ngỡ ngàng này đến rung động khác.

Đều là do Nhất Dạ Thiên Thu ban cho, không xem thì thôi, một khi đã xem liền sợ hãi cùng thán phục !

Nếu như nói tại Luyện Dược Luận Hội lần trước Nhất Dạ Thiên Thu là may mắn đoạt quán quân chi vị, bỏ rơi Hắc Thiên. Thì lần này, bốn mươi viên đan cấp tuyệt phẩm, lại có thể may mắn ?

"Từ khi nào tuyệt phẩm đan dược lại giống như củ cải trắng muốn có liền có đây ?" Một người ánh mắt thẩn thờ, nuốt nước bọt nói.

Tại bọn hắn kiến thức, thượng phẩm đan đã là giới hạn của rất nhiều Đan Đạo Tông Sư, mỗi một vị Đan Đạo Tông Sư đều có thể so với Vương giả tồn tại. Khắp Tam Đại Tộc, muốn tìm ra hơn mười vị Đan Đạo Tông Sư muốn ít càng thêm ít, thưa thớt đến đáng thương.

Lộc Hứa Tiên, Hội Trưởng kia của Luyện Dược Sư Công Hội, cũng chỉ là Đan Đạo Tông Sư chi cảnh dù cho hắn đứng đầu Luyện Dược Giới trong Yêu tộc !



Về phần trong truyền thuyết Đan Đạo Đại Tông Sư, thậm chí trong truyền thuyết của truyền thuyết Đan Đạo Thái Thượng, từ trước đến nay chỉ có một vị được lưu trong sử sách.

Dược Vương Nhất Dạ !

Hắn là Đan Đạo Thái Thượng, nên từng bước qua Đan Đạo Đại Tông Sư chi cảnh. Kinh tài tuyệt diễm nhất Luyện Dược Sư từ xưa đến nay, không phải tuỳ tiện như vậy thêu dệt, nếu không có như vậy, danh xưng "Dược Tổ" kia cũng không ai dám ca tụng !

Có người bỗng nhiên nói nhỏ: "Chưởng quản đại nhân tục danh là Nhất Dạ Thiên Thu, sao lại trùng hợp như vậy. Ta nhớ trong lịch sử Khấp Huyết Giới, từng ra đời một vị Đan Đạo Thái Thượng, tục xưng Nhất Dạ, hắn thời đại kia phong mang vô hạn, Luyện Dược Giới bị hắn làm thay đổi đến tình trạng đỉnh phong, cho đến khi hắn m·ất t·ích, đến bây giờ vẫn là lưu danh tiếng tốt. Không lẻ đây là truyền nhân của hắn ?"

Một ngọn gió thổi, cả tán cây lay.

Có người nói: "Vị kia là chí vĩ tồn tại trong Nhân tộc, làm sao đến phiên một tên tu sĩ Yêu tộc được hắn truyền thừa. Ngươi lời kia, không đúng a !"

"Ta ngược lại thấy có lý, ai cũng biết Dược Vương Nhất Dạ là truyền thuyết trong truyền thuyết, hắn ngao du tứ hải, cố nhân bằng hữu vô số. Bằng tính cách khoáng đạt như vậy, như tu sĩ ngoại tộc được hắn chọn làm truyền nhân, ta cũng có mấy phần tin a." Người khác cảm thán nói.

Ngay tại bọn hắn đang xì xào to nhỏ, một đạo kiếp lôi vang dội thiên khung.

"Ầm !"

"Nhìn, luyện đan xong, lôi kiếp đến, đây là tuyệt phẩm đan muốn độ đan kiếp ?" Có người kinh sợ.

Chỉ gặp vốn dĩ u ám màn đêm tự chốc sáng choang, bị màu xanh dương lôi kiếp thay thế, từng đạo từng đạo xẹt qua lại trên trời, nhìn rất khủng bố.

Vân phệ nguyệt, lôi che vân.

Đúng lúc khẩn cấp thế này, một đạo nhân ảnh đi đến hàng trước nhất, quát: "Ngươi cho xây Đan Đường, bây giờ còn muốn dẫn đan kiếp phá Vô Tự Trấn sao ? Đừng nghĩ cầm Chưởng Quản chức vị này liền muốn vô pháp vô thiên, phía trên còn có người cao hơn ngươi đây."

Đám đông hiếu kì, nhìn đi qua, mới thấy người này không phải Vô Thiên Đường Chủ, liền có thể là ai ?

Trong đám đông, lo lắng nhất không ai qua Liễm Hi, bởi vì đối với Nhất Dạ Thiên Thu nàng không chỉ là kính trọng mà còn là đến từ ưa thích, mến mộ. Chính vì vậy nàng không khỏi hướng ánh mắt tìm kiếm, bởi vì chỉ có một người lúc này nàng có thể gửi gắm giúp đỡ.

Một thanh âm tại phía sau nàng vang lên, thanh âm nặng trĩu nhưng bá khí tự tin: "Bình thường ngươi lấn ta một bước, ta liền lùi một bước. Nhưng hôm nay lại khác, dù sao đây là Đan Đường chúng ta sự tình, như có thiệt hại chúng ta không biết tự đền đắp ? Không đến phiên ngươi một kẻ bên ngoài chỉ trỏ, càng không có tư cách trào phúng lên mặt với Đường Chủ đại nhân a."



Liễm Hi thuận theo thanh âm nhìn qua, không phải phụ thân nàng Liễm Lăng thì là ai ?

Trong mắt nàng vị phụ thân này thân ảnh lớn lên vô hạn, làm con gái hắn, khi nàng thấy phụ thân một mực bị người ta khi dễ, nàng có oán có tức sao ?

Đương nhiên oán, nhưng sao có thể nói ra, nàng mong chờ nhất khoảnh khắc chính là lúc này.

Liễm Lăng bây giờ thân là Phó Đường Chủ Đan Đường, hoàn toàn có tư cách lên tiếng bênh vực Đan Đường, hắn lời này không những không gây mất lòng, ngược lại khiến cho Vô Thiên nhận nhiều ánh mắt về phía mình.

"Hừ, hồ đồ, bản toạ thế nhưng là Đường Chủ Hình Đường, trên dám xử hôn quân, dưới dám xét phàm tu. Quản ngươi là cái gì Đan Đường hay Dược Đường, mau chóng cho ta dừng lại, nếu như bắc trấn Vô Tự có nửa phần tổn hại, ngươi dùng tính mạng trả cũng không hết." Vô Thiên giận dữ.

Không chờ đến Liễm Lăng trả lời, một đạo âm dương quái khí cười ha hả: "Vô Thiên Đường Chủ cũng thật uy phong a, Đan Đường thế nhưng là một tay Chưởng Quản đại nhân mở ra, bây giờ Đan Đường chính là Sự Đường ta đối tác trọng yếu nhất. Ngươi quản không khỏi cũng quá rộng, người ta thế nhưng là mang theo hơn nửa gia tài Ngoại Phủ đều là dám nói trả được, như vậy một vùng Vô Tự Trấn đã là gì ?"

Cát Tường thấy rõ thân ảnh này, hô lên: "Bà bà !"

Cát Ba bà bà tay cầm quải trượng cười cười đi qua, nàng nhìn Vô Thiên nói tiếp: "Như Đan Đường trả không nổi, Sự Đường ta trả thay, có được hay không đây ?"

Nói xong, ánh mắt nàng nhìn về đang dẫn đan vị kia thiếu niên, hình ảnh đẹp đến rung động, khó mà miêu tả. Vì người này chi tài, nàng dám đánh cược một phen.

Không vì Liễm Lăng, không vì Sự Đường hay Đan Đường, mà là vì Nhất Dạ Thiên Thu !

"Hay, tốt, tốt lắm ! Bản toạ hôm nay mới nhìn rõ chân diện mục của các ngươi, thì ra trong mắt các ngươi không có luật pháp, không có quy tắc. Hình Đường giới luật các ngươi cũng không xem ra gì, để bản toạ thỉnh đến Phủ Trưởng đại nhân, xem xem các ngươi còn có thể cùng nhau hát vang như vậy không đây." Nói xong, hắn phủi tay áo rời đi.

Ngay tại hắn vừa dời một bước chân, một đạo ánh sáng xanh biếc soi rọi cả vùng không gian này, là không gian truyền tống trận !

Vô Thiên quay qua nhìn, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, lại hoá thành niềm vui cười lên ha hả: "Ngu xuẩn, đang độ kiếp còn muốn trốn ? Như không gian truyền tống trận có thể trốn lôi kiếp, e rằng thiên hạ tu sĩ đều có thể cá chép hoá rồng. Một khi dẫn động không gian truyền tống trận, liền khiến cho kiếp lôi giáng xuống càng nhanh, ngươi c·hết càng thảm !"

"Rầm !"

Nhưng chưa đợi hắn nói hết câu, một đạo kinh lôi động phách vang lên, như thuấn di giáng xuống, tầm mắt đám người bị mù mịt khói bụi che đi, mở ra lần nữa đã thấy cả toà không gian truyền tống trận vô tung vô tức biến mất, chỉ còn lại bốn cái nóng bức đỉnh lô đang hừng hực nhiệt hoả, mà Nhất Dạ Thiên Thu thân ảnh cũng là biệt tăm vô thức.

"Người đâu ?"



"Không phải là c·hết ?"

Vô Thiên Đường Chủ vốn dĩ còn lo được mất, nghĩ đến sau này làm sao đối phó Nhất Dạ Thiên Thu, thấy được cảnh này giống như vừa mừng vừa sợ. Mừng là vì người kia đã biến mất, mà sợ là vì người đó quá tài năng. Đừng nói là hắn, dù cho tài năng thiên bẩm như Phủ Trưởng hắn đều cảm thấy khó mà so kịp, mà trong Luyện Dược Giới mấy cái có thể sánh vai ?

Một lúc luyện ra bốn mươi viên tuyệt phẩm đan, là dạng gì yêu nghiệt ?

Liễm Hi từ trong sững sờ tỉnh lại, liên miệng hô to: "Đường Chủ, Đường Chủ đại nhân đâu rồi a, hay là hắn thật đã c·hôn v·ùi trong lôi kiếp ?

"Từ xưa đến nay, mỗi một lần độ kiếp đều là hung hiểm đến cực điểm, không biết có bao nhiêu tuyệt thế thiên tài bị c·hết trẻ gữa đường, e rằng. . ." Cát Ba bà bà cũng lo lắng mà nói.

Khác với bọn hắn, từ đầu chí cuối ánh mắt của Liễm Lăng đều đang nhìn chằm chằm bốn đỉnh, hắn cảm thấy không đúng, nói: "Đường Chủ không thể dùng hai từ trẻ tuổi mà nói. Hắn làm việc giọt nước không lọt, kín kẻ chu đáo hơn cả ta, nói không chừng đã sớm một bước rời đi ?

Cát Ba bà bà nói: "Không thể nào ! Vô Thiên mặc dù ngang ngược nhưng lời nói không sai chút nào, nếu như dám dẫn động truyền tống trận, liền c·hết không thể nghi ngờ."

"Nhìn, có chuyện gì ?" Liễm Hi chỉ về thiên khung.

Chỉ thấy từng đoàn từng đoàn dày đặc to lớn vân lôi đều điên cuồng bay về phía bên ngoài Vô Tự Trấn, tiếng sấm đùng đoàn kinh tâm đảm phách !

Đám người hai mắt không khỏi nhìn nhau, trong lòng đều đang có cùng một dạng suy nghĩ, Nhất Dạ Thiên Thu còn sống ?

Liễm Lăng cùng Cát Ba bà bà trước một bước dẫn đầu bay ra ngoài trấn, theo sau là lũ lượt tu sĩ, trong lòng bọn hắn vừa có một nỗi kh·iếp sợ, vừa có một cỗ chờ mong.

Nhất Dạ Thiên Thu như còn sống, không phải càng có nhiều cơ hội hơn để có đan ? Bốn mươi khoả đan cấp tuyệt phẩm, chỉ cần nuốt một viên đều tiết kiệm ít nhất cả trăm năm tu hành, nghĩ đến đây ai cũng phải đỏ mắt.

Bởi vì trong đầu đám người này, vẫn còn văng vẳng một câu nói "tặng đan cho kẻ hữu duyên !".

. . .

____

Tấu chương xong.

Sắp hết tết rồi ~

Mạnh.