Chương 102: Thương Lượng
Nhất Dạ Thiên Thu vừa di chuyển vừa sử dụng tiềm hành thuật, cao minh đến cực điểm không để lại chút dấu vết. Tại hắn tiếp cận khoang núi giữa tâm sa mạc, lại phát hiện ra mấy loại khí tức riêng biệt, giống như có người từng đến qua nơi này.
"Hứa Chử ? Còn có mấy loại khác, là đám tu sĩ hắc bào lúc trước ?"
Nhất Dạ Thiên Thu phát hiện, khoang núi này có chút kỳ quái. Tại trong quá khứ xa xôi, hắn từng chui vào bụng con khác Sa Kình Vương nghiên cứu qua, nhưng lần này có khác biệt rất lớn.
Huyết quang mãnh liệt hơn !
Mà khoang núi lại do hàng trăm viên Hắc Kim Thạch cấu tạo thành. Phải biết, Hắc Kim Thạch giá trị rất lớn, là vật tài chế tạo hiếm có trong Luyện Khí.
Hắc Kim Thạch một viên cỡ đầu người, đã là nghìn mai linh thạch, ở đây cả một toà núi, giá trị đương nhiên không nhỏ.
Về phần huyết quang, chính là ánh sáng từ thứ quý giá nhất sa mạc này khúc xạ đi ra. Có thể xem thứ này chính là trái tim của Sa Kình Vương, Tâm Kình.
Tâm Kình càng bắn ra mãnh liệt huyết quang, càng nói rõ phẩm cấp Tâm Kình càng cao, thậm chí nó còn có thể sinh ra linh trí, bước vào con đường tu luyện. Nếu như nói Sa Kình Vương bản chất là một sinh linh, nhưng trí tuệ tương đối thấp, hung hãn mười phần thì Tâm Kình lại là tính cách thứ hai của nó, không những có trí tuệ, lại khôn khéo vô cùng.
Nhất Dạ Thiên Thu luyện Quyền Đạo làm nhu, lấy Đao Đạo làm cương, nhu cương hoà hợp mới dễ thông đường Ngũ Hành, tiến đến sinh Âm Dương, chế Hỗn Độn.
Sa mạc chi linh cũng là tương tự, lấy Sa Kình Vương là cương, lấy Tâm Kình là nhu, nhưng khác biệt chính là hai thứ này rấy khó để tự làm đến bước hoà hợp. Nghe nói, một khi hoà hợp cân bằng, Sa Kình Vương có thể thuế biến, giống như cá chép hoá rồng vượt qua long môn, bước vào Vương cảnh, có trí tuệ rất cao.
"Con này Sa Kình Vương tu vi đã là Yêu Quân trung kỳ đỉnh phong, xem ra tiếp xuống thêm vài trăm năm, vài nghìn năm liền nói không chừng có thể thật dung hợp mà thuế biến a."
Hắn chân thân đã đạp vào dưới chân khoang núi, nhưng không có nửa phần vui vẻ, ngược lại lộ ra thận trọng, chậm rãi từng chút một tiến vào một trong các rãnh nhỏ trên khoang núi. Đây là những con đường có thể tiến đến tìm Tâm Kình.
Nhất Dạ Thiên Thu càng đi đến gần rãnh núi, tâm càng chìm xuống nặng trĩu, thầm nghĩ trong lòng: "Thật lợi hại Tâm Kình, cũng đạt đến Yêu Quân chi cảnh, nhưng còn là Yêu Quân hậu kỳ, cao hơn Sa Kình Vương một bậc, nó đây là muốn lật thế làm chủ, muốn thôn phệ ngược lại Sa Kình Vương sao ?"
"Tâm Kình am hiểu nhất là mê hoặc lòng người, là Huyễn Đạo cấp Tông Sư trở lên, Hứa Chử như đến đây, chín phần mười là do nó lôi kéo. Mà đám tu sĩ hắc bào kia cũng không thể né khỏi a !"
Ngay tại hai đầu lông mày của hắn khoá chặt suy tư, một thanh âm trầm trọng truyền vào đầu hắn: "Thiếu niên, ngươi rất không tầm thường a !"
Nhất Dạ Thiên Thu con ngươi co rụt lại, tinh thần lực nở rộ lên cảnh giác, có thể lập tức sử dụng cao minh tiềm hành thuật bỏ trốn bất cứ khi nào.
Hắn là sợ, sợ rằng bản thân đã bị Tâm Kình để ý tới, bởi vì toà không gian thế giới bên trong Sa Kình Vương này, Tâm Kình đều có thể chưởng khống, không khác chúa tể.
Cho nên hắn mới khẳng định Hứa Chử mấy người kia ngay khi bị Sa Kình Vương nuốt chửng, rơi vào sa mạc, sớm bị Tâm Kình phát giác lôi kéo đến nơi này thôn phệ.
Thanh âm kia lại vang lên: "Không cần sợ ! Bản toạ là Sa Kình Vương, ngươi nghe được sao ?"
"Lời này của ngươi có thể tin được ?" Nhất Dạ Thiên Thu bình tĩnh đáp lại.
"Ha hả ! Có bản lĩnh, không uổng công bản toạ một mực che chở cho ngươi. Bản toạ biết chuyện này khó tin, nhưng ta dám chắc với ngươi một điều, một khi không có bản toạ can thiệp, ngươi liền c·hết cũng không biết vì sao c·hết đây."
Nhất Dạ Thiên Thu hỏi ngược: "Nói đi, ngươi cần gì ở ta ?"
Thanh âm kia cười lớn lần nữa: "Tốt ! Rất tốt ! Ta ngược lại tò mò, ngươi vì sao không thắc mắc ta có phải Tâm Kình không đây ?"
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Như ngươi là Tâm Kình, liền cũng không cần giả mèo khóc chuột như vậy, không cần thiết kéo dài thời gian mà sẽ lập tức đoạt đi tâm trí ta, sau đó thôn phệ linh hồn."
Thanh âm kia vang lên tiếng trầm trồ, nói: "Ngươi thật đúng không tầm thường a !"
Sa Kình Vương lại nói: "Thời gian không nhiều, bản toạ cần ngươi giúp, ta cũng sẽ giúp ngươi, đôi bên cùng có lợi."
Nhất Dạ Thiên Thu đưa tay ngăn cản: "Ngươi cần ta giúp ngươi xử lý Tâm Kình, mà ngươi sẽ giúp ta thoát khỏi nơi này ? Không cần thiết, muốn thoát ta sớm liền thoát, dù cộng ngươi cùng Tâm Kình ta đều dám khẳng định không giữ được ta."
Sa Kình Vương không trả lời, giống như bị câm nín, thở dài: "Không có bản lĩnh mà tự tin, gọi là tự phụ. Có bản lĩnh mà tự tin, gọi là ngạo. Ngươi không phải ngạo thường, mà phải xem là cuồng, cuồng không giới hạn. Ngươi có tin trong tích tắc sẽ bị bản toạ lấy đi tính mệnh !"
Giọng nói hắn chậm rãi, nhưng lại mang đầy hàn ý, không cho nửa đường sống.
Nhất Dạ Thiên Thu cười lạnh: "Ngươi không g·iết được ta !"
Sa Kình Vương lắc đầu: "Được rồi, không tiếp tục đùa giỡn tiểu tử ngươi, bản toạ không có nhiều thời gian. Như ngươi có thể giúp, ta sẽ đáp ứng một việc trong khả năng làm được."
"Tâm Kình cùng ta vốn dĩ sinh ra một chỗ, là liên hữu liên chi ruột thịt. Nhưng ta trời sinh ngu muội, nó khác, tâm trí tinh tường. Từ lúc nhỏ yếu ta chỉ biết cắn nuốt tu sĩ, vô tình đưa vào nơi này, lại giúp nó thôn phệ tinh khí thần người khác, tìm hiểu các Đạo, lấy Huyễn Đạo làm chủ, vẽ ra cảnh tượng ảo, khiến tu sĩ b·ị b·ắt vĩnh thế rơi vào ảo mộng. Trong ảo mộng kia, Tâm Kình xếp đặt hết thảy, nó từ đó học được Thất Tình Lục Dục chi đạo, học được vạn vật thế gian hồng trần khói, so với ta sớm một bước tiến cảnh tu vi."
"Cũng không biết từ khi nào, nó không muốn cùng ta một chỗ, mà lại xem tự thân ở Thượng Vị Đẳng, coi ta là tay sai. Bởi vì tu vi ngày càng chênh lệch, ngay cả ta cũng khó chịu đựng được Huyễn Thuật của nó, nhiều lần bị thao túng. Một khi để nó tiến đến Yêu Quân đại viên mãn giai đoạn kia, ta liền thật hết hy vọng cứu chữa, mất đi năng lực tự chủ."
Nhất Dạ Thiên Thu lên tiếng, ngữ khí ngược lại nho nhã lễ độ: "Như ngay cả tiền bối đều không làm gì được, ta một tên Yêu Tinh có tác dụng gì đây ?"
Sa Kình Vương trầm giọng: "Đừng giở tâm tư với ta, ta tại trên thân ngươi thấy một chút thiên cơ, như có một loại cổ lão t·ang t·hương vận vị ám lấy, thậm chí bản toạ tin tưởng tại trên người ngươi có những thứ không tầm thường. Ngươi hẳn là một thiên kiêu của Đại Tộc nào a ? Loại thân pháp cùng khả năng tiềm hành kia, đừng nói là ta, e rằng Tâm Kình cũng không dễ phát giác, nếu như bản toạ không một mực theo dõi, cũng không thể tìm đến ngươi a."
"Dạng thiên tài như ngươi, làm sao không có Đại Tộc chống lưng, không có con át chủ bài hộ thân đây ! Chỉ cần ngươi chịu sử dụng pháp bảo trấn áp Tâm Kình, giúp ta lần này, sau này chúng ta là thân chí bằng hữu, Mê Cung Cồn Cát chính là nhà ngươi."
Nhất Dạ Thiên Thu nghe vậy, biết đối phương tâm thật sự rất gấp, nên nói thẳng: "Ba thứ ! Thứ nhất, ta lấy toà Hắc Kim Thạch này. Thứ hai, ta lấy Tâm Kình. Thứ ba, ngưoi phải làm toạ kỵ cho ta trong ba năm."
Sa Kình Vương phẫn nộ: "Hừ ! Hỗn trướng ! Ngươi chán sống ?"
Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu: "Không có ta, ngươi trong vòng một năm trở lại đây liền sẽ bị g·iết bởi Tâm Kình, ta cảm thấy huyết quang trong khoang núi đang ngày một tấn mãnh, đây là Tâm Kình đang trong giai đoạn đột phá đi, sớm sẽ trở thành Yêu Quân đại viên mãn a."
"Ngươi không dám g·iết ta ! Bởi vì ta c·hết, ngươi cũng c·hết ! Mà sự thật, ngươi cũng không thể làm gì được ta."
"Ta là tu sĩ, sớm nhịn đói một hai năm cũng không c·hết, chỉ cần kiên trì đến lúc Tâm Kình thôn phệ ngươi, ngay tại nó hân hoan lúc kia, đâm lén sau lưng nó liền không c·hết cũng b·ị t·hương. Mà ngươi thì chờ không được, còn ta thì có thể chờ !"
Nhất Dạ Thiên Thu ánh mắt như thâm uyên, trong mắt phát ra tinh mang, ngửa mặt nhìn trời đêm nói: "Ta cho ngươi mười hơi thở, không quyết định, như vậy liền dừng ở đây đi."
"Mười."
. . .
"Ba."
"Hai."
"Được, bản toạ chấp nhận !" Sa Kình Vương rằn giọng từng chữ, đạo đạo như kinh lôi.
"Giao ra nửa phần linh hồn cho ta !" Nhất Dạ Thiên Thu nói.
"Mơ tưởng ! Như ngươi lấy nó uy h·iếp lão phu, ta còn có thể làm gì ?" Sa Kình Vương giận không thể đỡ.
"Nếu ta muốn g·iết ngươi, cũng không cần phải phiền phức như vậy a ! Như ta có thể g·iết Tâm Kình, ngươi lại là thứ gì ?" Nhất Dạ Thiên Thu khinh bỉ.
Trong im lặng, một giọt nước từ trên trời rơi xuống, đọng lại trên lòng bàn tay hắn, trong nước có thể thấy một con Sa Kình đang nằm yên. Đây là nửa phần linh hồn của Sa Kình Vương !
Một khi linh hồn vỡ vụn, tính mạng, căn cơ, . . . Mọi thứ đều giống như mất đi một nửa, so với c·hết còn thống khổ hơn, là tu sĩ sợ hãi nhất một chuyện !
Nhất Dạ Thiên Thu đưa giọt nước thông qua mi tâm, phiêu phù trong ý thức hải, tiếp đó ánh mắt nhìn về phía khe rãnh, liễm thuật đi vào.
. . .
Khoang núi này làm bằng Hắc Kim Thạch, bén đến dị thường, động một chút có thể như dao cứa, rách da chảy máu không phải chuyện lạ. Cho nên buộc lòng hắn phải thận trọng.
Trong Hắc Kim Thạch, có chứa Hắc Ám lực lượng, một khi phá da tạo thương tổn, cỗ lực lượng này sẽ chui vào trong thịt, như vòi rút vào xương rất khó giải quyết.
Khe rãnh rất sâu, dài hun hút, giống như một cổ hang động, càng đi vô sâu huyết quang càng chói mắt, mà chỗ sâu trong hang cũng càng lúc càng rộng.
Nhìn từ bên ngoài, khoang núi ước chừng to nhỏ trăm trượng, nhưng khi vào bên trong mới hiểu, giống như lạc vào một không gian khác, to lớn dị thường.
"Tâm Kình cấp Yêu Quân hậu kỳ, tự tách không gian sa mạc thành không gian riêng. Xem ra sa mạc bên ngoài là một nơi trung gian a, nơi đó Sa Kình Vương cùng Tâm Kình đều có thể tác động. Mà nơi này chỉ có Tâm Kình tác động được, cũng như tại ngoại giới, chỉ có Sa Kình Vương làm chủ."
Tại bên vách động, hắn thấy được từng loại xương cốt, có mục rửa, có gãy đoạn, có thành bột hủ hoá dính trên mặt Hắc Kim Thạch. Theo hắn đoán, đây có lẽ là những kẻ bị Hắc Kim Thạch g·ây t·hương t·ích, bị Hắc Ám lực lượng g·iết c·hết, lại c·hết trong này quá lâu, bị Hắc Kim Thạch bám thể.
. . .
_____
Hết chương.
Cầu đề cử truyện !
~Mạnh.