Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 47: Lần Đầu Chạm Chán Hắc Hổ




Hùng Bá nhận được kẹo hồ lô như đứa trẻ thế cười miệng đến mang tai. Đâu còn vẻ hung hãn nữa, ngây ngô cầm kẹo nhét đầy miệng nhai ngấu nghiến.

Trên vai tiểu hồ ly cũng muốn một xiên, tự cầm lấy tự đắc ăn. Chỉ có Husky ngửi ngửi qua rồi tỏ vẻ không hứng thú.

Tống Khuyết cũng ăn một xiên thử cái mới lạ. Mấy người một bên ăn một bên xem.

Chợ xuân ngày sau tết cũng tấp nập hơn so với ngày thường, cũng có nhiều thứ mới lạ hơn. Cảm nhận không khí náo nhiệt, Tống đại gia tâm tình cũng vui vẻ lên rất nhiều.

Bỗng hắn thấy nơi góc có 2 người sơn dân miền núi đang bày quán bán mấy thứ đồ, hai mắt sáng lên vội đi qua, chỉ chỉ tay con vật trước mặt hỏi:

“Lão bản, con khỉ con này bán thế nào”

Chỉ thấy có một con khỉ con, to hơn bàn tay như thế, một thân lông vàng bắt mắt. Đang ngồi trong lồng co rúm, run run lấy thân thể.

Kia 2 người sơn phu, bắt được thứ này không đáng được mấy miếng thịt, nhưng thấy đáng yêu, nghĩ người trong thành sẽ thích nên thử đem vào thành bán. Thấy có người hỏi vui vẻ đáp:

“Công tử, thứ này gọi Kim Linh Hầu. Rất thông minh, nghe lời. Ngài nếu muốn chỉ cần cho ta 1 lượng bạc là được”.

Rẻ như thế.

Tống Khuyết chép miệng, cũng không mặc cả thêm. Sảng khoái đưa bạc cho hắn rồi xách cái lồng cho Hùng Bá.

2 người kia nhận được bạc cười nhanh thành đóa hoa, vội vàng mời Tống Khuyết xem thêm đồ vật có gì cần mua.

Nhìn sạp hàng còn lại toàn chút thịt khô, da thú với thảo dược. Tống Khuyết hứng thú thiếu thiếu, hơn nữa mục đích chuyến này đã đạt đến, hắn liền quay đầu hồi phủ.

Đúng vậy, nhìn thấy con khỉ nhỏ, Tống Khuyết đối với kế hoạch đột nhập vào Hắc Hổ bang đã có đại khái rõ ràng. Chỉ là còn cần thử nghiệm một chút nữa.

Không còn hứng thú đi dạo, Tống Khuyết nhanh chân đi về nhà. Nhưng bỗng lúc này, đi đến khu thành đông, có người cản lại hắn.

“Đứng lại, thiếu gia ta nói ngươi không nghe được sao”

Trước mặt hắn đứng một người thiếu niên, tầm tuổi hắn. Một mặt kiêu căng khó chịu chỉ vào Tống Khuyết, sau lưng còn đứng 4 người tráng hắn vạm vỡ.

Hóa ra nãy có người kêu mấy tiếng là kêu mình. Tống đại gia đang muốn về thử nghiệm kế hoạc lớn đây, đâu quan tâm đến hắn. Khó chịu hỏi:

“Ngươi gọi ta? Có việc gì sao?”

“Tiểu tử, nhìn lạ mắt vô cùng sao. Ta đối với ngươi 2 con sủng vật này có hứng thú, tiểu tử, nói cái giá đi”.

Đối với mình 2 con sủng vật khả năng chiêu hoa dẫn điệp trước khi vào thành Tống Khuyết cũng đã đoán trước. Nên cũng không ngạc nhiên.

Nhưng hùng hài tử này ở đâu chui ra, lớn lối vậy, không biết ta đang rất bận sao.

Mẹ, mất thời gian.

“Thằng nhóc, đi chỗ khác chơi đi”

Tống Khuyết nhìn cũng không nhìn thêm, đẩy hắn ra rồi đi thẳng.

Kia hài tử không ngờ trong thành này còn có người dám phách lối với mình như vậy, bị đẩy lùi mấy bước về sau được người đỡ còn không tin sự thật. Thấy Tống Khuyết sắp đi mất mới tức giận gào thét.

“Đám ngu này, còn đứng đực ra làm gì, bắt hắn lại cho ta”.

Sau lưng 4 người lập tức đỏ mặt, bọn hắn cũng bất ngờ nha. Suýt nữa tại mí mắt để thiếu gia bị thương, bọn họ khó mà thoát tội. Lập tức 2 người xông lên về phía Tống Khuyết.

“Tiểu tử muốn chết”

Lĩnh vực nhìn thấy 2 người vung tay về phía mình, Tống Khuyết còn chưa động, bên cạnh Hùng Bá đã như phẫn nộ trâu rừng thế, buông xuống lồng khỉ, hai mắt đỏ lên cùng 2 người ra tay.

Được ích với một thân sức mạnh, cùng với gần đây không ngừng được ăn uống bồi bổ, lại cùng Tống Khuyết luyện võ. Hùng Bá tuy một đấu 2 mà vẫn ổn chiếm thượng phong, nhân gia quyền cước đánh trên người hắn cũng chẳng thấy đau, quay đầu chính là bù lại mấy quyền. Một lát sau 2 người mặt mũi bầm dập lùi lại đề phòng.

Lúc này tiểu tử kia cùng 2 người còn lại cũng tiến lên. Thấy hộ vệ của mình như thế kém cỏi, càng thêm tức tối quát lớn phế vật, căm tức nhìn Tống Khuyết:

“Tiểu tử, ngươi biết cha ta là ai không”

Đua cha, đó là một nét văn hóa truyền thống nha. Tống Khuyết trong lòng ảm thán, mặt hí hước hỏi:

“Nói nói xem lão cha ngươi là ai, để ta sợ một chút”

Nhìn hắn bộ dáng như thế, 2 người phía sau cũng tức giận quát:

“Tiểu tử chớ vô lễ, đại nhân nhà ta chính là Hắc Hổ bang chủ Phong Hàn”

“Nghe rõ chưa, ta là Phong Hổ, cha ta chính là Phong Hàn”

Yô, lão Phong con trai nha. Mấy nay đi đâu sao ta không thấy. Nhưng cũng chỉ tò mò đôi chút thôi, Tống đại gia lắm việc đây.

“Ố, sợ quá. Ta phải về ăn thêm chút nước áp kinh cho đỡ sợ vậy, các vị cáo từ”.

Phong Hổ tức nổ phổi.

Hắn Phong thiếu gia đã khi nào bị người coi rẻ như vậy.

Nhẫn không thể nhẫn.

“Còn chờ gì, lên chém chết hắn cho ta” – Phong Hổ đỏ mắt hô.

Kia 4 người cũng là không chần chờ, trong thành cũng dám rút đao, xông về phía Tống Khuyết chém.

Hắc Hổ bang lá gan rất lớn nha. Tống Khuyết ngạc nhiên, trong mắt hàn quang lóe lên, ra tay chính là không chậm.

Một đám tiểu lâu la, trước mặt Tống Khuyết chỉ như hành động quay chậm vậy. Chỉ thấy hắn thân hình lóe lên, nhẹ nhàng né qua mấy thanh đao, bùm bùm bùm mấy quyền, 4 người kia đã bay ngược ra ngoài, nôn ra máu không gượng dậy nổi.

Keng...keng

Tiếng mấy thanh đao lúc này rơi xuống đất khiến Phong Hổ tỉnh hồn, nhìn người kia đang không ngừng tới gần mới run giọng nói:

“Ngươi... ngươi định làm gì...cha ta là Phong Hàn”

Ân, lão Phong đối với mình cũng là vô tư phụng hiến. Nghĩ vậy Tống đại gia hơi chút mềm lòng, vung tay chính là một tát.

“Bốp”..... “Oa”

Phong Hổ bay sang một bên, trong đầu kêu ong ong không ngừng. Trên má một dấu tay đỏ chót, khóe miệng tràn ra máu, chính là một chữ thảm.

Thương cho roi cho vọt, lão Phong hẳn sẽ hiểu mình dụng tâm lương khổ sao. Hài lòng với phương thức giáo dục của mình, Tống lão sư nhấc chân liền đi.

Trên đường người thấy hắn ra tay với Hắc Hổ bang người, cả một đám mặt cắt không còn giọt máu, đã sớm trốn mất dạng. Lúc nãy còn nhộn nhịp con đường giờ vắng hoe.

Chưa được mấy bước, phía trước lại có một đoàn người, trên thân mặc Hắc hổ phục sức chặn đường. Nơi đây dù sao cũng là thành đông, gần tổng bộ. Nên thấy có hỗn loạn, lập tức có đội đến kiếm tra.

Này không, vừa tra lập tức ra chuyện. Thấy Phong thiếu gia bụm má ngồi bên đường, đầu lĩnh biến sắc vội tiến lên đỡ.

Phong Hổ lúc này đầu não mới có chút thanh tỉnh, òa lên khóc gào:

“Gọi người tới, giết hắn cho ta”

Một đám bang chúng thấy nơi này còn mỗi Tống Khuyết đứng, đã sớm rút đao vây hắn lại.

Xem ra xung đột không tránh khỏi. Tống đại quan nhân cũng không hoảng hốt, từ dưới chân lấy 2 thanh đao cho hắn cùng Hùng Bá, lẳng lặng nhìn đám người diễn xuất.

Tên kia đầu lĩnh lúc này tiến lên, 2 mắt hàn sát:

“Tiểu tử, cũng dám đả thương Hổ thiếu gia, hôm nay ta phải rút gân lột da ngươi”.

Tiểu đệ phách lối vậy, lão Phong ngươi có biết không. Tống đại gia chính là không cùng hắn nói nhảm, lấy mặt đao chính là một vỗ.

“Oanh”... “Bành”

Tốc độ của hắn cỡ nào nhanh, kia đầu lĩnh chỉ thấy hoảng hốt đã bị cơn đau thấu tim gan trên mặt làm mất đi suy nghĩ. Bay ngược đến bên cạnh Phong Hổ, hàm răng văng ra không biết mấy chiếc.

Đám lâu la hết hồn, vội vàng căng thẳng đề phòng, đồng thời cho người đi gọi thêm tiếp viện.

Rất nhanh, mười mấy người bao vây 2 lão giả đi tới. Nhìn trong sân vẫn còn bình an Phong Hổ mới thở phào nhẽ nhõm, tiếp lấy trầm giọng:

“Tiểu tử, báo ra ngươi lai lịch”

“Sơn thôn ngươi trong, nay mới vào thành thôi” - Tống Khuyết mạn bất khinh tâm.

Tuy không biết thật giả, nhưng bọn hắn hỏi cho có phép thôi. Đã đối phương không báo ra danh hào, đến lúc trách tội cũng không trách được bọn hắn.

“Tại Hoàng Diệp trấn cùng chúng ta Hắc Hổ bang đối địch. Tiểu tử ngươi lá gan cũng mập đi”.

“Bớt nói nhảm, đại gia đều đang bận đây. Muốn giải quyết thế nào làm nhanh đi”.

Tống Khuyết âm thầm tự đặt cho mình nhân thiết cao lãnh, mới không có công phu cùng bọn hắn đấu võ mồm đây. Chắp 1 tay sau lưng ngửa mặt nhìn trời hờ hững đạo.

Chẳng lẽ gặp cao thủ. Nhưng nhìn tuổi không giống nha.

Kia 2 lão càng sống lâu lo lắng càng nhiều, lại bắt đầu chần chừ.

Nhưng Hổ thiếu gia không thể nhịn a, hắn tức giận quát lớn:

“Còn đứng đực ra, mau bắt hắn lại. Bắt luôn đám sủng vật lại, ta muốn đích thân tra tấn hắn”.

Hử, còn chưa thuộc bài. Tống lão sư tức giận cho hắn một viên phi thạch.

“Phốc”

Tiểu tử kia không kịp phản ứng hét thảm một tiếng, bưng tay che lấy miệng răng môi lẫn lộn.

2 người kia thấy vậy biến sắc, hét lớn một tiếng rồi xông về phía Tống Khuyết.

Hai người vậy mà cũng là nhập giai võ giả, tuy chỉ là nhất giai. Thảo nào tại Hắc Hổ bang có thể làm lên trưởng lão.

Đối với 2 lão này, mấy ngày nay theo dõi Phong Hàn, Tống Khuyết cũng đã gặp mặt mấy lần. Là Hắc Hổ bang 5 đại trưởng lão một trong.

2 người hợp kích rất ăn ý, từng chiêu từng chiêu kình lực phun trào. Âm thanh chấn động cả con phố.

Ít khi được cùng võ giả giao thủ, Tống Khuyết cũng không hạ tử thủ. Thu lại 5 thành lực đạo cùng 2 người giao đấu, để tăng thêm kinh nghiệm.

Một bên chỉ thủ một bên dùng sức công, ngươi đến ta đi, kình khí chấn đãng. Vây xem đám người vô cùng đã nghiền. Nhưng không biết kia 2 lão trong lòng nóng nảy cực kỳ.

Liên tục phát kình, thân thể bọn họ đã mệt mỏi không chịu nổi. Làm sao đối thủ mảy may không dao động, mặt không đỏ khí không suyễn. Nhìn liền biết vẫn còn lưu lực.

Thật sự gặp được cao thủ. 2 người trong lòng đen đủi. Bắt đầu tâm sinh thoái ý.

“Bang chủ đến”

Bỗng nhiên đám người nhốn nháo, vội vàng tách ra 2 bên nhường đường cho mấy người đi đến.

Dẫn đầu chính là Phong Hàn, nghe tin nhi tử về nhà ngoại ăn tết vừa về thành đã bị người đánh. Hắn kinh hãi triệu tập trong bang cao thủ chạy đến nơi này. Thấy trong sân 3 người, biến sắc quát:

“Dừng tay”

Đang giao đấu 3 người để ý thấy hắn đến, trong lòng vui vẻ.

2 lão vui vì có Bang chủ tọa trấn, sự việc có thể bàn giao. Định thả người lùi lại.

Tống Khuyết vui vì có cao thủ tiến đến, 2 lão giả này đối hắn không tạo được một chút uy hiếp, tăng lên kinh nghiệm hữu hạn. Tống đại gia đã bắt đầu phiền chán, Phong Hàn đến không phải đúng lúc, cũng nên thử thử đối phương.

Thấy 2 lão lùi lại, Tống Khuyết không vui. Các ngươi đánh thoải mái đầm đìa, ta còn chưa ra tay đây. Đã hết giá trị lợi dùng vậy còn gì khách khí, nhảy người cho mỗi người một cước.

2 lão tâm thần mất tập trung, sau lưng nặng nề bị đánh trúng như quả bóng vậy văng ra ngoài. Phong Hàn từ xa đuổi tới thấy cảnh này vội vã hô lên nhưng không kịp.