Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 41: Thế Nào Là Võ




“Diệc ca, vậy Hắc Hổ bang chủ hắn hiện là cảnh giới gì?”

Nghe Tống Khuyết hỏi, Ngô Diệc cười cười. Trong mắt bọn hắn đúng là chỉ có nhìn thấy những thứ này cao thủ.

“Phong bang chủ bọn hắn chỉ là nhị giai vũ giả. Trong Hoàng Diệp trấn này còn có thể xưng vương xưng bá, đi ra ngoài là không lên được mặt bàn”.

Vậy mà chỉ là tam lưu võ giả, Tống Khuyết kinh hãi. Tiếp theo là kích động, thế giới này chắc chắn là cao võ thế giới, còn là độ cao vô hạn cao cái loại kia.

“Diệc ca, vậy dùng cái gì để phân chia phẩm giai?”

“Nói đến phân chia phẩm giai, trước hết phải nói đến lực.

Qua tổ tông hàng ngàn năm tổng kết, đã quy nạp một bộ thước đo với võ giả. Đó là đo lực, thấp nhất là mã lực, tính bằng sức kéo của một thớt Thanh Thông mã, ước chừng 300 cân. 10 mã bằng 1 hùng, 10 hùng bằng 1 tượng, 10 tượng bằng một giao, 10 giao bằng một long.

Ngươi có thể nâng lên 300 cân vật nặng chứng tỏ ngươi có 1 Mã lực, ngươi có 1 Hùng lực có thể tính là nhị lưu, 1 Tượng lực là bước chân vào nhất lưu”.

Thì ra là thế, như vậy mình có 6 mã chi lực, hẳn là tương đương với Nhị giai võ giả nha, cùng Phong Hàn bọn người tương đương.

Nhưng không đúng.

“Diệc ca, vì sao Phong Hàn bọn hắn là Nhị giai võ giả, nhưng ta xem bọn hắn chiến đấu. Lực phá hoại kia không giống nha, sức mạnh đó theo ta thấy, không có 1 Hùng chi lực là không thể làm ra”

“Ha ha, Tống Khuyết ngươi quan sát rất tốt nha. Nhưng hắn Phong Hàn đúng là Nhị giai võ giả không thể giả được. Còn vì sao sức phá hoại của bọn hắn lại lớn như vậy, đó chính là võ công”.

“Thì ra là thế”

Vén xuất mây mù thấy mặt trời, nghi đáp được giải khai Tống Khuyết vỗ tay kích động.

“Con người so với yêu thú nhỏ yếu hơn, nhưng có thể độc chiếm thiên hạ này, chính là nhờ vào võ công, có thể phát huy sức mạnh vượt quá cơ thể mình. Nếu không chỉ dựa vào một thân man lực, chúng ta vĩnh viễn là đấu không lại dã thú”.

“Nghe quân một buổi thắng mười năm đọc sách”

Tống Khuyết đối với Ngô Diệp thật sâu bái, chân thành nói:

“Ngô ca, cám ơn ngươi giúp ta giải đáp nghi hoặc”

“Ha ha, chuyện dễ như ăn cháo. A Khuyết ngươi bị gò bó trong nơi hẻo lánh này nên không biết những thứ này. Đám người ở đây coi nó là bí mật, thực ra ngoài kia chuyện này không tính cái gì. Ngay cả đám hài đồng cũng hiểu một hai”.

Đối này Tống Khuyết từ chối ý kiến, có thể đối với Ngô Diệc đó chỉ là những việc nhỏ bé không đáng kể, nhưng đối với khao khát hiểu biết thế giới bên ngoài Tống Khuyết đây là đã giúp hắn đại ân.

Hắn Tống Khuyết tuy không phải là cái gì anh hùng, chính nhân quân tử. Nhưng hắn sống ân oán phân minh, muốn làm việc không thẹn với lòng. Đối với Ngô Diệc, Tống Khuyết vẫn là muốn thừa nhận ân tình của hắn.

“Diệc ca sau này có gì phân phó cứ báo ta một tiếng, có thể làm được tại hạ tuyệt không nhíu mày”.

“Ha ha, a Khuyết ngươi nặng lời, chỉ là một cái phẩy tay mà thôi”

Ngô Diệc trong lòng nở hoa. Đây không phải là kết quả hắn muốn sao.

“Diệc ca, ta còn một yêu cầu quá đáng, mong Diệc ca thành toàn”

“A Khuyết ngươi là muốn ta truyền thụ cho ngươi võ công” – Ngô Diệc cười cười nói.

“Đúng là vậy, mong Diệc ca thành toàn”

Tống Khuyết mừng rỡ vội gật đầu.

Từ Hoàng Diệp thành đối với tin tức về võ công bảo mật như thế kín có thể thấy được người thời đại này đối với nó coi trọng nhường nào. Nhưng trước mắt là con đường duy nhất biết đến có thể học võ, Tống Khuyết không muốn bỏ qua.

“Võ công nhà ta là gia truyền, ta sẽ không thể dạy cho ngươi”

Ai biết Ngô Diệc trả lời rất dứt khoát, làm Tống Khuyết thiếu chút thì sốc hông.

Vậy ngươi cười nhìn ta làm cái gì?

Còn như thế thiện giải nhân ý.

Tống Khuyết oán thầm, nhưng cũng không trách được nhân gia. Ai bảo hàng gia truyền đây, hơn nữa hắn trước đó cũng không ôm hi vọng quá lớn, chỉ cố bắt lấy cơ hội thôi. Vì vậy thở dài:

“Diệc ca, dù sao hôm nay vẫn là cám ơn ngươi, còn chuyện học võ ta sẽ tìm cách khác”.

Nhìn hắn bộ dạng mất mát, Ngô Diệc mới ha ha cười:

“A Khuyết ngươi chớ vội thất vọng, võ công ta học là gia truyền, không thể truyền lại cho ngươi. Hơn nữa bây giờ có dạy ngươi cũng không học được.

Nhưng ta có thể truyền cho ngươi cọc công cùng với một môn đao pháp, có thể thỏa mãn gấp nhu cầu lúc này của ngươi”

“Thật sao Diệc ca? Quá tuyệt rồi, đại ân không biết thế nào báo đáp” - Tống Khuyết đại hỷ.

“Ha ha, ta còn tưởng ngươi đang oán thầm ta đây”

“Ta nào dám, cảm ơn còn không hết đây. Diệc ca ngài chớ đùa ta”.

Nhìn hắn quẫn bách, Ngô Diệc mới hài lòng cười.

“Bất cứ người nào học võ đều bắt đầu từ cọc công. Cọc công có nhiều loại, nhưng tất cả chỉ có một mục đích, đó là giúp người tập võ học được phát kình kỹ xảo. Hôm nay ta sẽ truyền cho ngươi một môn Mã Thung Công”.

Nói rồi Ngô Diệc đứng dậy tách 2 chân ra, hơi uốn gối như ngồi lên không khí, thân thể nhẹ nhấp nhô theo một luật điệu đặc biệt.

“A Khuyết ngươi nhìn kỹ, Mã Thung Công học từ động tác cưỡi ngựa vì vậy nhìn như một người đang ngồi trên lưng ngựa. Ngươi sau này có thể mua ngựa về luyện tập thêm.

Thung Công luyện đến đại thành, hai chân như bám rễ vào trong đất. Toàn thân lúc tĩnh thì vững như thái sơn, lúc động như tuấn mã phi đằng.

A Khuyết ngươi thử dùng sức đẩy ta xem”.

Tống Khuyết cùng Chung Hồng một bên căng mắt ra nhìn kỹ từng động tác của hắn. Nghe hắn nói vậy, Tống Khuyết cũng không hàm hồ, dùng sức đẩy.

Chỉ thấy đang đứng thung Ngô Diệc bị Tống Khuyết đẩy bạch bạch bạch lùi vè sau 3 bước, vội dùng chân dẫm thụt vào lòng đất mới tránh cho khỏi ngã.

Chung Hồng đang trợn mắt lên nhìn thiếu chút nữa một ngụm máu phun ra. Không kìm nổi khí ho sặc sụa.

Đại ca, ngài đùa ta đây.

Vững như thái sơn đâu?

Tuấn mã phi đằng đâu?

Chuyên nghiệp chút nha Diệc ca.

Ngô Diệc cũng là mặt trướng hồng, hận không thể tìm được lỗ chui xuống đất.

Nhưng sâu hơn trong lòng hắn là kinh hãi, phải biết bây giờ hắn làm Nhất giai võ giả, cũng là có gần 3 Mã lực. Vậy mà bị một tiểu tử tay mơ đẩy cho liên tục lùi về sau, kẻ này lực lớn đến dường nào. Xấu hổ vuốt vuốt quần áo ung thanh úng khí nói:

“A Khuyết tiểu tử này khí lực quá lớn, vừa rồi ta sơ suất”

Nhưng đối với hắn nói Chung Hồng một trăm cái không tin, chỉ trắng mắt nhìn hắn, trên trán còn thiếu điều viết hai chữ chém gió. Nhìn mà Ngô Diệc hận nghiến răng.

Tống Khuyết ngược lại rất kinh ngạc, vừa rồi hắn gần như dùng hết sức, cũng đến 5 Mã lực, đừng nói một người, một chiếc xe cũng cho lật lại được.

Đối phương trong tư thế đó vậy mà chỉ hơi lùi lại 3 bước. Điều này làm cho hắn đối với Mã Thung Công càng thêm chờ mong.

Ngô Diệc muốn xóa đi lúng túng, vội nói tiếp:

“Vừa rồi chỉ là làm mẫu, nếu như học được đại thành thung công. Trong cơ thể bắp thịt sẽ có sự cộng hưởng, từ đó sinh ra kình”

“A Khuyết ngươi để ý”

Nói rồi vung nắm đấm, chỉ thấy Ngô Diệc tung đấm thường thường không có gì kỳ lạ nhưng trong không khi lại vang lên một tiếng vang như pháo nổ. Vô cùng quen thuộc, giống như Phong Hàn, Lương Tĩnh đã từng làm, kể cả Ô Thiên Đức cũng làm được.

Nhìn 2 người ánh mắt ngạc nhiên, Ngô Diệc âm thầm đắc ý, lòng tự tôn coi như đã được tìm về.

Sáng mù mắt chó đi.

Vừa rồi Diệc ca đơn thuần chỉ là sẩy chân.

Ngô đại thiếu âm thầm thỏa mãn.

“Thấy đi, đó là Minh kình. Muốn học võ công, ngươi trước hết phải học phát kình lực kỹ sảo. Nếu không hết thảy đều uổng công. Chính vì thế ta mới nói dù có dạy ngươi võ công, ngươi cũng không học được.”

“Học võ trước hết phải học kình, đợi ngươi luyện được Minh kình, dùng kình lực rèn luyện quanh thân màng da, lúc đó ngươi mới chính thức bước vào Nhất giai. Được gọi là võ giả”.

Tống Khuyết bây giờ mới bừng tỉnh. Mình còn là nghĩ quá đơn giản rồi, cứ tưởng nhặt được thần công bí tịch là 5 ngày luyện khí 1 tháng luyện thần, sau đó vô địch thiên hạ.

Xem ra tiểu thuyết phải ít xem, hại người nha. Hơn nữa bây giờ vứt bí tịch trước mặt hắn, hắn cũng không đọc hiểu. Hắn còn là nửa mù chữ đây.

“Minh Kình là tụ hết lực toàn thân, tập trung về một điểm. Vì thế nó tạo ra sức phá hoại hơn xa so với sức mạnh của võ giả, A Khuyết ngươi đã hiểu tại sao Phong Hàn bọn hắn làm được như thế chưa?”

Ngô Diệc nhắc nhở khiến Tống Khuyết tỉnh ngộ. Lâu nay cục đá nặng Hắc Hổ bang đè lên người hắn giờ phút này cũng được giải khai.

Đúng vậy nha.

Về sức mạnh hắn Phong Hàn cũng khó vượt được ta. Chỉ cần học được phát kình, đại gia ta còn sợ hắn cái con khỉ gì nữa.

Lúc đó cần gì tránh tránh né né, ai dám thắc mắc dùng quyền đầu hầu hạ nha.

U ám quét sạch sành sanh. Tống Khuyết kích động đối với Ngô Diệc hô:

“Diệc ca, mau dạy ta”

“Diệc ca, ta cũng muốn học nhé” – Chung Hồng ở một bên cũng là thèm nhỏ rãi.

Nhìn 2 người sùng bái ánh mắt, Ngô đại thiếu tâm tình bành trướng. Phấn khởi hướng dẫn 2 người tập Mã Thung Công.

“A Hồng ngươi học cũng được, nhưng thân thể chưa có 1 Mã chi lực, khí huyết yếu ớt là sẽ không thể sinh ra kình, ngươi cần tẩm bổ nhiều hơn”.

“Các ngươi đặt tay lên vai ta, chú ý cảm nhận thân thể ta rung động”

Ngô Diệc đứng thung công rồi nhắc nhở. Tống Khuyết nhắm mắt làm theo, cảm nhận thân thể hắn nhấp nhô trùng động.

Trong đầu linh quang lóe lên, Tống Khuyết âm thầm truyền vào cơ thể Ngô Diệc một dòng điện nhẹ, thấy hắn không phát hiện mới vui mừng nhắm mắt cảm nhận.

Lúc này trong Lĩnh Vực của hắn, một bộ nhân thể đồ mô hình giả lập sống động bằng những hạt điện năng đang phập phù đứng thung công. Tống Khuyết có thể rõ ràng thấy từng sợi cơ, gân của hắn như thế nào biến hóa.

Kích động đồng thời đem Ngô Diệc thân thể từng tia nhỏ bé biến hóa in sâu vào trong đầu. Đợi đã chắc chắn nhỡ kỹ, Tống Khuyết mới buông tay ra thử tập đứng Mã Thung Công.