Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 289: Tiện Nhân




Lãng Bạc Hồ, trong một sương phòng.

Tuy không đạt được bảo vật như lòng mong muốn làm Tống Khuyết có hơi thất vọng nhưng hắn rất nhanh đem chút này không vui ném ra sau đầu, hôm nay vốn đến đây mục đích là phá hư Đỗ Như Hối việc tốt, tầm bảo chỉ là thuận tiện đi kèm mà thôi.

Hỏi thăm Nguyễn Tuấn Huy thêm mấy điều tin tức sau, Tống lão ma mới bắt đầu lộ ra diện mục tà ác:

“Nguyễn công tử, ngươi rất thành thật, ta cùng nhà ta Bang chủ rất hài lòng. Yên tâm, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta sẽ không hại ngươi tính mạng, ngươi đối với Linh Giang Bang sau này phát triển nhưng là rất quan trọng đây.”

Nghe những lời này, Nguyễn Tuấn Huy cái kia nhấc lên cổ họng trái tim cũng dần dần an vị xuống. Có tác dụng liền được, chỉ cần không chết mọi chuyện còn có cách xoay sở đường sống.

Chỉ thấy lúc này đối diện hắn Sở Thiên Thu thò tay vào trong ngực áo móc ra một chiếc lọ, từ bên trong đổ ra một hạt màu đen như quả nhãn đan dược.

“Há mồm!”

Tại Nguyễn công tử ánh mắt quái dị, lão Sở thô bạo bóp miệng hắn ra rồi nhanh tay ném viên đan dược vào vào trong, đợi thằng này ngoan ngoãn nuốt đồ vật xuống dưới bụng, Sở Thiên Thu mới hài lòng cười:

“Ngươi vừa uống đan dược bên trong có Phệ huyết cổ, thứ này hẳn Nguyễn Thiếu chủ ngài không xa lạ gì nó đại danh đi? Có cần hay không ta nhắc lại một lần nữa nó tác dụng?

Hắc hắc, mẫu cổ do nhà ta Bang chủ không chế, ngươi đừng hòng mơ tưởng đem trong người tử cổ khu trục. Sau này cho chúng ta ngoan ngoãn nghe lệnh, hàng tháng lão tử sẽ ban cho ngươi giải dược để giữ cổ trùng ngủ say, hiểu chưa?”

“Rõ! Sở Trưởng lão!” – Nguyễn Tuấn Huy lớn giọng đáp ứng.

“Bộp!” – Đáp lại hắn là một cái bạt tai.

“Nói to như vậy làm gì? Muốn chết sao? Gọi một tiếng gia gia cho ta nghe!”

Tại Tống gia ánh mắt ngập tràn sát khí phía dưới, thằng tôn tử này đành khuất nhục cúi đầu:

“Gia gia...”

“Ha ha ha, ngoan cháu trai, rất biết nghe lời!”

Hài lòng với thằng này biểu hiện, Tống tiện nhân lúc này mới đem hộp chứa Độc Long Đảm cất vào trong ngực áo, tiện đà cho hắn thành thật nói rõ:

“Tiểu tử, bây giờ nghe cho kỹ Đỗ Bang chủ giao cho ngươi một nhiệm vụ đầu tiên. Chuyện hôm nay ngươi phải nhớ, xông vào phòng ngươi, cướp đi ngươi đồ vật người gọi là Tống Khuyết, chính là chỗ này sản nghiệp chi chủ, Nguyệt Khuyết Các Các chủ Hắc Kim Cương Tống Khuyết.

Chút nữa dùng sức cho ta khẳng định là này tặc nhân đối với ngươi xuống hắc thủ, tốt nhất là ra lệnh cho Mân Cống đi tiêu diệt hắn cùng toàn bộ Nguyệt Khuyết Các cho ta. Làm xong việc này, gia gia sẽ cho ngươi mấy viên thuốc giải, hiểu chứ?”

“Rõ, Sở Trưởng lão!”

“Bốp!”.... “Quên lão tử vừa dạy ngươi?” – Bên kia má Nguyễn công tử lại thêm 5 dấu tay đỏ chót.

“Rõ.... Sở gia gia!” – Nguyễn Tuấn Huy phẫn nộ tột đỉnh, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn phải cúi gằm mặt xuống để che đi sự ngoan lệ trong đáy mắt.

Sở gia gia dường như cũng không chú ý chi tiết này, lúc này vẫn hớn hở cười:

“Có phải hay không bây giờ cảm giác trong người nóng ran, trái tim cũng đập rung động liên hồi?”

Nhìn mình tiện nghi tôn tử lập tức trên mặt diễn ra rất khoa trương biểu hiện đau đớn, Tống gia gia cũng sung sướng ngửa mặt lên cười so với hắn còn giả:

“Cạc cạc cạc, vậy thì chút nữa cho ta cố gắng làm việc đi, chỉ cần ngoan ngoãn, hàng tháng gia gia sẽ cho ngươi kẹo để ăn, sẽ không để ngươi bị chết mất. Hơn nữa nhìn ngươi cái này non mềm thịt, ta cũng không nỡ để ngươi chết đâu, đợi lúc nào cao hứng, lão tử sẽ thưởng ngươi một cái đại kẹo mút, cho ngươi tha hồ mút mát, thích đi?”

Nói còn không nhịn được nháy mắt đưa tay trên người thằng này mông đít vỗ nhẹ một cái.

Làm xong mấy động tác này chính bản thân Tống tiện nhân cũng thấy rùng mình từng trận, hiệu quả tự nhiên khỏi phải nói.

Chỉ như thế nhẹ nhàng một vuốt, quả thật dọa cho vị này Thiên Độc tông Thiếu chủ hồn phi phách tán, sợ đến tóc gáy dựng ngược vội vàng co rúc người lại dấu chặt cúc hoa xuống dưới đất.

Thấy thế, Sở lão ma cười càng rực rỡ rồi.

“Nỡm ạ, để đấy gia gia cho ngươi cởi dây trói.”

Nguyễn Tuấn Huy lúc này sợ đến phát khóc, cảm thấy cả người quả thật đều không được tự nhiên, lần đầu trong đời hắn hối hận làm sao lão cha sinh mình ra như thế ngọc thụ lâm phong làm gì, để bây giờ trinh tiết cũng chuẩn bị không giữ được.

Cảm nhận lão tặc kia nhân lúc cởi trói còn như có như không tại trên cơ thể ngọc ngà của mình cố ý chấm mút một phen, Nguyễn Công tử sợ hãi quá chừng, nó còn lấn át đi cả sinh tử nỗi sợ. Lúc này hắn đã không quản nhiều như thế nữa, hai mắt bắn lên vẻ quyết tuyệt.

Người còn cúc hoa còn, thà trên người bị đâm một lỗ còn hơn mông đít bị tiện nhân này cắm một côn.

“Cút!”

“Ầm!”.... “Hự!”...

Dây thừng vừa được nới lỏng, Nguyễn Tuấn Huy đã như chim sợ cành cong đạp mạnh lên người Sở Thiên Thu một cái rồi nhanh chóng lùi lại.

“Mân thúc! Mau cứu mạng!” – Thằng này còn hiểu không lấy thân phạm hiểm đạo lý, tránh thoát được kia gay hàng bàn tay liền điên cuồng chạy ra hành lang há mồm gào lớn.

“Khốn kiếp, ngươi không sợ chết?” – Sở Thiên Thu giận tím mặt muốn xông lên khống chế người, nhưng chưa chạy được vài bước hắn liền lảo đảo bụm ngực thất thố.

“Ta trúng độc! Là lúc nào?”

“Ầm!”

Chưa kịp nhận được câu trả lời, bên này hành lang đã bị người thô bạo đạp ra một lỗ thủng, Mân Cống như một con hung ác phệ người mãnh hổ nhảy ra ngoài.

“Thiếu chủ! Ngươi không sao chứ?”

“Không ổn!”... “Ầm!”

Trông thấy lão Mân tiến đến, Sở Thiên Thu hốt hoảng quay đầu phá tan bên kia vách tường vắt chân lên cổ chạy.

“Mân thúc! Mau giết hắn!” – Nguyễn Tuấn Huy táo bạo quát lớn.

Tuy không hiểu nguyên do làm sao, nhưng Mân Cống lúc này không chút chần chờ liền phi thân đuổi theo.

“Thiếu chủ, bám sát ta!”

Cảm nhận đằng sau người càng lúc càng gần, lão Sở sợ hãi gầm lên:

“Không được đến gần, nếu không ta phá hủy Độc Long Đảm.” – Trên tay cũng đã cầm lấy chiếc hộp gỗ chứa Độc Long Đảm khi nãy, nắm ngón tay vận công bóp chặt khiến vỏ họp kêu lên ken két rung động.

“Dừng tay!”

Nghĩ đến bảo vật tầm quan trọng, Mân Cống lúc này cũng không dám manh động, chỉ âm thầm thả chậm cước bộ dồn Sở Thiên Thu đến mép mũi thuyền.

“Lùi lại, tất cả lùi lại!”

Trước mặt là một vị Nhất lưu cao thủ, sau lưng là rộng không thấy bờ mặt nước, cảm nhận trong cơ thể cảm giác tê dại, mặt mũi cũng dần dần phát xanh Sở Thiên Thu lúc này vô cùng bối rối.

“Không được tiến lên, nếu không ta bóp nát nó rồi ném xuống hồ.”

Mân Cống cũng không dám ép quá đà, lúc này cùng với Nguyễn Tuấn Huy đứng cách kẻ này ngoài 3 trượng thì dừng lại.

“Thiếu Tông chủ, có chuyện gì xảy ra?”

Đến giờ lão Mân còn chưa hiểu chuyện gì đâu, đang yên đang lành minh hữu làm sao đã là đao kiếm tương hướng rồi, hại hắn vừa rồi còn chưa kịp sung sướng đâu đã phải kéo vội quần chạy sang bên này. Tâm trạng lão đầu bây giờ bực bội là có thể nghĩ.

Âm thầm để ý đằng sau đám khách làng chơi cùng kỹ nữ tất cả đã trốn về phòng mất dạng, Nguyễn Tuấn Huy lúc này mới tiến lên nhỏ giọng hận hận đem chuyện nói ra. Tất nhiên việc mình thiếu điều bị người thông đít hắn một chữ cũng không nhắc, vậy đơn giản quá mất mặt:

“Mân thúc, là như thế này. Tiện nhân này nghe theo lệnh bọn hắn Bang chủ, chính là cái kia Đỗ tặc muốn cướp lại Độc Long Đảm, sau đó nhân cơ hội vu oan giá họa cho......”

......

Nghe xong Nguyễn Tuấn Huy kể lại, Mân Cống cũng cảm thấy đầu mình không quá đủ dùng. Nếu không phải người nói chuyện này là Thiếu Tông chủ, hắn còn nghĩ là có người đang giở trò lừa gạt mình đây.

Tiện đà đối với Linh Giang Bang cùng trước mặt Sở Thiên Thu dâng lên ngập trời phẫn nộ.

Đám người này bụng dạ quá xấu rồi, một mặt xưng huynh gọi đệ kết minh, sau lưng lại âm thầm giở trò muốn cầm dao thọc người mấy cái. Thảo nào trước đó các bậc trưởng bối ngàn vạn dặn dò không nên cùng dưới xuôi người thông thương mua bán cũng không phải không có nguyên nhân.

Thiếu chút nữa mình bị người lừa đem bán vẫn hớn hở thay người kiếm tiền nha.

Nghĩ đến hôm nay nếu như Thiếu Tông chủ xảy ra mệnh hệ gì, hay là bị đối phương thành công nô dịch vậy sau này Thiên Độc tông còn không phải nhân gia đồ trong túi sao.

Tưởng tượng đến cảnh đó Mân Cống cả người rùng mình lạnh lẽo, hai mắt sát cơ như thực chất nhìn chằm chằm vào trước mặt tặc nhân.

Nhập vai Sở Thiên Thu – Tống Ảnh đế lúc này vào diễn khá sâu, bị lão Mân như dã thú ánh mắt liếc qua hắn liền sợ hãi run rẩy quát lớn:

“Ngươi... ngươi làm gì. Đừng qua đây, tiến thêm một bước nữa ta liền nhảy hồ.” – Âm điệu ai oán bi thiết như thiếu nữ nhà lành đang bị dồn ép đến bước đường cùng vậy.

“Mân Cống, việc ngày hôm nay ngươi dù biết cũng vô dụng, nếu không muốn các ngươi Thiếu Tông chủ bị chết đau chết đớn vậy ngoan ngoãn hợp tác cùng Linh Giang Bang chúng ta. Nhà ta Đỗ Bang chủ hùng tài đại lược, sau này xưng vương xưng bá Nam vực này cũng không phải không thể nào, các ngươi đầu nhập vào ngài cũng không coi là việc mất thân phận.”

Nghe thằng chó này còn hoang đường nói bậy, Nguyễn Tuấn Huy giận không thể át.

“Phi! Mẹ nó! Các ngươi cái gì chó má Bang chủ, một nho nhỏ Thất giai Chân khí cảnh cũng dám mơ ước khống chế Thiên Độc tông, ta điên hay thế giới này điên rồi? Sao các ngươi Bang chủ không đi đớp cứt đi?”

“Im mồm!” – Bị người trước mặt sỉ nhục thần tượng, lão Sở gần như điên cuồng, mặt dữ tợn quát lớn:

“Tiểu tử, dám nhục mạ nhà ta Bang chủ vậy bây giờ không ai cứu được ngươi. Ngươi cứ từ từ thưởng thức vạn cổ xuyên tâm gặm nhấm da thịt rồi chết trong đau đớn đi.”

“Hừ!” – Nguyễn Tuấn Huy khinh thường cười lạnh.

“Muốn dùng độc vật đi khống chế Thiên Độc tông người, các ngươi Bang chủ cũng quả thật ngu không ai bằng.”

Nói rồi hắn há mồm nhổ ra một bãi đờm đen đặc, bên trong nếu tinh mắt còn có thể thấy một đám sâu độc bé xíu đang vặn vẹo thân hình, cực kỳ ghê tởm.

Không quản bẩn thỉu giơ chân đem đám này xấu xí đồ vật dẫm nát bét, Nguyễn Tuấn Huy lúc này mới lạnh lùng nhìn sang:

“Lão đầu, cho ngươi một cơ hội, mau đưa chiếc hộp đó qua đây, bản thiếu còn có thể suy nghĩ cho ngươi cái toàn thây. Nếu không Thiên Độc tông chúng ta thủ đoạn mọi người đều biết, đảm bảo có thể khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.”

Trước đó cũng đã nghĩ đám chơi độc gia hỏa này hẳn là có thể phá giải được Huyết Y lão tặc Phệ Huyết Cổ, bây giờ được chứng thực Tống Khuyết cũng không quá lớn ngạc nhiên. Nhưng trên mặt vẫn là diễn ra một bộ sợ hãi tột cùng dáng vẻ, thêm nữa bản thân đang cố gắng vận công chống độc, khuôn mặt hắn lúc này càng thêm trắng xám rồi, run rẩy khó khăn mở miệng:

“Ngươi... ngươi.... thật hận nha! Bang chủ, ngài tính lầm vậy!”

Đi nhầm một bước thành thiên cổ hận... giọng nói không giấu được hết ý bi tráng hào hùng.