Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 240: Tam Anh Chiến Cổ Hà




Bị 3 tiểu bối trước mặt bao người đè ra đánh trốn đông trốn tây, Cổ Hà trong lòng lúc này cũng là nộ khí dâng trào.

“Hung Ma Phá Nhạc.”

Chỉ thấy trên người hắn hồng quang đại thịnh, trên tay côn như biến to lớn mấy lần, côn ảnh hung mãnh tuyệt luân quét ngang bát hoang lục hợp. Mấy người không dám nhẹ xúc vội vàng nhảy lùi lại phía sau, Hùng Bá tốc độ chậm một chút vậy bị buộc phải đưa chùy lên đỡ, bị cỗ này khí thế chấn lùi lại gần chục bước.

Thừa hắn bệnh lấy hắn mệnh.

Trận thế phút chốc có hở, Cổ Hà sao lại đơn giản bỏ qua, lúc này được thế không tha người xông về phía ngốc Hùng muốn đưa con gấu đen này trước thu phục.

“Hừ!”

Tống Khuyết thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất tại chỗ, lão Cổ còn chưa đi được nửa đường vậy hắn đã xuất hiện trước mặt Hùng Bá, cầm đao xông lên cuốn lấy lão đầu này.

Không để ý trên tay tê dại, Hùng, Nhiếp 2 người lần nữa phân tách đứng ra, tạo thành Tam tài trận đem Cổ Hà bao bọc lấy trung gian.

Quả nhiên quân trận chính là khắc chế cao thủ đại sát khí, một khi ngươi bị người cuốn lấy rồi, vậy chờ đợi ngươi chính là vô cùng vô tận đòn hiểm, bị mài cho đến khi sức cùng lực kiệt ngã xuống mới thôi.

Sau này không cần biết thế nào, khinh công là tuyệt đối không thể rơi xuống. – Tống gia âm thầm cho mình nhắc nhở.

Hắn cũng không muốn như Cổ Hà, chạy không nhanh bằng người chỉ có thể mặc cho bọn họ khi dễ. Nhìn lại lão Đỗ xem, muốn đến liền đến muốn đi liền đi, tiêu sái biết bao nhiêu.

Chạy nhanh hơn những thằng khác mới chính là vương đạo, thế bất bại là đấy chứ đâu.

.....

Trong trận, lão Cổ bị 3 người đánh cho chật vật vô cùng. Nếu không phải hắn công lực thâm sâu, so với Tống Khuyết mấy người cao hơn mấy lần vậy sớm đã bị đánh nằm úp sấp xuống. Nhưng với tình hình như này, cảnh đó hẳn cũng còn không xa.

Làm người trong cuộc Cổ Hà tự nhiên biết điều đó, chỉ thấy lúc này hắn hét lớn 1 tiếng, 2 mắt đỏ như xuất huyết, cả người lông tóc dựng ngược, khí tức cuông bạo thị ngược như điên cuồng.

“Phong Ma Loạn Vũ!”

Trên thân Cổ Hà côn thế nhìn như thực chất, côn ảnh kèm theo nhạt huyết sắc chân khí nở rộ khắp nơi.

“Lui lại!”

Theo Tống Khuyết quát lớn, cả 3 người dồn dập nhảy lui.

“Chết đi!”

Lần này lão Cổ không chút lưu thủ, nhằm thằng về phía tốc độ chậm nhất lao lên. Hắn tốc độ, uy thế so với trước đó bỗng dưng tăng lên một mảng lớn để mọi người dồn dập biến sắc.

“KENGGGGG!!!”

Đinh tai nhức óc tiếng nổ vang lên.

Cổ Hà tốc độ quá nhanh, Tống Khuyết không kịp chi viện vậy Hùng Bá chỉ có thể vừa lùi vừa giơ lên chùy đỡ này một gậy. Lập tức hắn tay trái Thiên Vương Chùy ứng tiếng mà bay, ngốc Hùng đồng dạng thân hình chấn động, lảo đảo lùi về sau mấy bước.

“Chết!” – Kinh thiên nhất côn.

“Muốn chết!”

2 thanh đồng thời quát lớn. Tống lão gia lúc này đã kịp thời đuổi tới, đối mặt với Cổ Hà nộ sát một chiêu hắn cũng không chút nao núng, Siêu Thần trạng thái toàn mở, vung đao điên cuồng chém mạnh chính giữa côn ảnh.

“Ầmmmmm!!!”

“Rắc.. rắc... leng keng...”

Tại chỗ 3 người đều bị chấn động lùi lại phía sau mấy bước mới ổn định được thân hình. Tống Khuyết trên tay Huyền Thiết Đao vậy tiếp tục lần nữa vỡ vụn thành từng mảnh rơi lả tả trên mặt đất.

Nhẫn nhịn đè xuống trong người lăn lộn khí huyết, Tống gia 2 mắt sát khí lạnh lùng nhìn về phía Cổ Hà.

“Cổ Bang chủ, luận bàn mà thôi, không cần như thế hạ sát chiêu đi.”

Lần này hắn chính là thật nộ, vừa rồi không nói cũng biết thằng này chính là dùng bí pháp thiêu đốt tinh huyết đây. Nếu không phải hắn nhanh tay cho Hùng Bá đỡ lấy, hôm nay ngốc Hùng này vậy không chết cũng tàn.

Dám thương tổn Tống lão gia người, thật sự muốn chết.

Cổ Hà lúc này cũng đã đem mặt ném sang một bên, không chút nào xấu hổ trả lời:

“Mạnh được yếu thua, dám xúc phạm cường giả uy nghiêm người hết thảy đều cần chịu trừng phạt.”

“Hắc hắc hắc....” – Tống Khuyết cười rộ lên.

“Gọi ngươi hai tiếng tiền bối ngươi đã nghĩ mình là cường giả rồi. Ngươi không xứng!

So với Đỗ Như Hối ngươi quả thật chả là cái thá gì, thảo nào một bó tuổi còn bị nhân gia đè ra đánh làm con rùa rút đầu.”

“Ngươi muốn chết!” – Bị người trắng trợn vả mặt, Cổ Hả sát khí trùng thiên kạnh giọng quát.

“Tống mỗ nói rồi, muốn giết ta ngươi còn chưa đủ tư cách.” – Đã xé rách da mặt hắn cũng không tất nể nang.

Theo hắn ra hiệu, Hùng, Nhiếp 2 người lần nữa bày trận đem thằng chó này vây lại giữa vòng.

Nhìn 3 người 1 đứa bay 1 chùy, 2 kẻ tay không. Lão Cổ khinh thường cười gằn:

“Làm sao, các ngươi nghĩ bây giờ mình còn phần thắng.”

“Hắc hắc, thắng là dùng nắm đấm đánh ra chứ không cần phải nghĩ ra đấy. Nóng người kết thúc, bây giờ ta cần chính thức động thủ. Cổ Bang chủ, cẩn thận rồi!”

“Các chủ! Dùng đao của ta.” – Bên ngoài Nguyệt Khuyết Các người lo lắng muốn ném đao cho hắn.

Nhưng lần này Tống gia không tiếp lấy, có hay không có đao với hắn bây giờ ảnh hưởng không lớn. Chỉ thấy Tống đại quan nhân hào mại cười lớn:

“Ha ha, chỉ luận bàn mà thôi, như thế nghiêm túc làm gì, để bản Các chủ dùng tay không lĩnh giáo Phong Ma Côn.”

Ba người không nói một lời lần nữa xông lên, lúc này so với trước đó, cả 3 trên người khí chất càng thêm sơ xác tiêu điều, sát khí nghiêm nghị thêm mấy phần.

Cổ Hà nghĩ đã Tống gia không có kiếm vậy không làm gì được hắn, ung dung bài cũ trọng thi đem lồng khí bao quanh thân thể.

Đáng tiếc lúc này hắn đối mặt chính là Siêu Thần Tống gia, tiến vào Siêu Thần Trạng thái, Tống Khuyết một thân cự lực khủng bố tăng trưởng đến 3 Tượng lực, so với lão Cổ còn lớn hơn 1 ít. Thằng này đâu vào đấy vậy cũng chỉ tầm 2,5 Tượng lực thôi.

Hơn nữa tốc độ, nhanh nhẹn đồng dạng tăng một mảng lớn, vậy hắn côn ảnh khi này trước mặt Tống đại quan nhân có thể nói là sơ hở một mảng lớn.

Chỉ thấy Tống Khuyết tay hóa ưng chảo, như linh dương quải giác vậy đơn giản đem bay nhanh Phong Ma Côn chộp lấy, Cổ Hà côn thế ứng dịp im bặt mà dừng.

Lão Cổ quá sợ hãi, đối mặt với Hùng, Nhiếp điên cuồng thế công vội đem côn vặn xoay tròn, chân khí phóng xuất chấn cho Tống Khuyết rời tay liền hoang mang múa côn lùi lại.

Nhưng làm sao bây giờ Tống Khuyết tốc độ kinh người, hắn còn chưa xuất được vòng vây, 1 bàn tay lại lần nữa đem hắn côn chộp lấy.

“Buông!”

Cổ Hà vong hồn đại mạo, không có côn hắn vậy chắc chắn phi thường thảm.

Chỉ thấy kẻ này lần nữa thiêu đốt tinh huyết, hét lớn một tiếng rồi múa côn bảo vệ, đem 3 người đánh lui.

Thông qua Lĩnh Vực đã sớm dự phán được cái này Tống gia trước đó liền quát lui 2 người, hắn dồng dạng buông tay nhảy ra.

Lão Cổ muốn tiếp tục lao đến khi dễ ngốc Hùng nhưng hắn thiếu gia làm sao cho phép. 1 thanh phi đao không biết lúc nào xuất hiện lóe lên tức qua đã đâm thẳng hướng kẻ này huyệt thái dương.

Cổ Hà không thể không dừng lại dùng côn đánh bay phi đao. Khí huyết không thể thiêu đốt lâu dài, 3 người Tống tặc cực tinh minh đây, vậy chuyên muôn du tẩu xa xa, không tấn công, không để địch lại gần, cũng không để lão Cổ chạy thoát vòng vây. Không ra một lát đợi trên người thằng này khí thế lùi đi cả 3 lại như đám ác lang vậy xông lên cắn xé.

Cổ Hà cực kỳ biệt khuất, lực bất tòng tâm. Không thiêu đốt khí huyết thì chỉ có thể mặc người khi dễ, thiêu đốt vậy cũng không kéo dài thêm được bao lâu, đợi khí huyết cạn kiệt vậy đồng dạng cũng bị người khi dễ thảm.

Càng đánh Cổ Hà tâm lại càng lạnh mấy phần, tiếp tục thế này vậy hắn tất bại không nghi ngờ. Nhưng khổ nỗi là bây giờ hắn cũng thúc thủ vô sách.

Liên tục thiêu đốt khí huyết mấy lần, lão Cổ cũng là mệt mỏi không được, lúc này mồ hôi tuôn ra như tắm. Tiết trời mùa đông mặc mấy lớp áo dày vậy cũng bị ướt nhẹp dính chặt vào người, cực kỳ chật vật.

Bên ngoài người tự nhiên đem mấy người tình thế nhìn cái rõ ràng, Kim Xà Bang mấy bộ hạ thấy mình Bang chủ nguy cơ sớm tối vậy trái tim run rẩy không thôi.

Lúc này, lão Cổ Phong Ma Côn lần nữa bị Tống Khuyết cuốn lấy, đối mặt Nhiếp Phong Hùng Bá hung ác ra tay hắn cũng lực bất tòng tâm. Không thể không như con lừa vậy ghé xuống dưới đất lăn một vòng né tránh, tư thế kia khó coi vô cùng.

“Bang chủ!”

Không nhịn được nữa, 4 vị Kim Tiền Bang chúng lập tức xông lên đem Cổ Hải chắn lại sau lưng, trợn mắt giận dữ nhìn Tống Khuyết.

Tống lão gia vậy không lại tiếp tục ra tay, ung dung đứng tại chỗ nhìn lão Cổ thở dốc. Đợi một lát hắn mới chậm rãi mở miệng:

“Cổ Bang chủ, hôm nay tỉ thí dừng ở đây thế nào?”

Ngày hôm nay mục đích hắn đã đạt thành, đem một vị Nhất lưu cao thủ ra đau tấu một bữa, vậy đã đủ chấn nhiếp rất nhiều kẻ tâm tư không thuần.

Theo Liệt Hỏa Tửu xuất thế cùng Nguyệt Khuyết Các gần đây một loạt hành động, rất nhiều hữu tâm nhân đã chặt chẽ chú ý hắn người này. Chỉ là còn đang thăm dò nên chưa có ai vội vàng hành động thôi.

Hôm nay lão Cổ dẫn đầu ra tay, cũng là đối tượng Tống gia phải hung ác trừng trị để giết gà dọa khỉ.

Sau lần này, đám kia tặc nhân vậy hẳn có thể yến kì tức cổ. Dù sao người ngoài cũng không thể biết được Liệt Hoả Tửu cụ thể lợi nhuận, trong mắt bọn họ vì hàng tháng tiền lời mấy vạn lượng đi đắc tội với một vị thực lực nhất lưu, tương lai siêu nhất lưu tiềm lực Tống đại quan nhân vậy quá không có lời.

Cổ Hà vị này bị người lôi ra làm gà chém tâm tình tự nhiên không tốt đẹp đến nơi nào. Nhưng hôm nay tình thế còn biết làm sao, chanh chua già mồm thêm mấy câu chỉ tổ để người chê cười. Vị thế Cổ Bang chủ đành nắm mũi nhận:

“Tống Các chủ tuổi trẻ tài cao, Nguyệt Khuyết Các nhân tài tần xuất, lão phu bội phục. Chuyện hôm nay vậy đến thế thôi, cáo từ!”

Nói rồi quay đầu dẫn theo 4 vị thuộc hạ chật vật chạy đi, bóng lưng kia không nói lên được hết vẻ tiêu điều.

Vốn lợi dụng Đỗ Như Hối bị thương khoảng thời gian này cứng rắn một hồi, cố gắng mở rộng một lần Kim Tiền uy danh, tăng lên chút thực lực chuẩn bị chống đỡ sắp tới Linh Giang Bang một đợt mới thế công.

Làm sao xuất môn không nhìn hoàng lịch nha, mới ló đầu ra đường chưa kịp uy phong một lát liền bị người cho đương đầu một gậy.

Số khổ nha! Lão Cổ bi thương ai thán.