Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 125: Hồ Tiểu Đao




Nghe Đao Tử kể chuyện xưa, mọi người cũng không khó đã hiểu được đại khái nguyên nhân trải qua, tiện đà đối với trước mặt kẻ này lên vài phần đồng cảm.

Cốt chuyện không có gì mới lạ, rất xưa cũ, cẩu huyết.

Không ngoài khoảng thời gian 2 năm trước, vị này hiệp nghĩa tâm lan tràn giáo úy, thấy có hoàn khố đệ tử sàm sỡ con gái nhà lành liền đứng ra bênh vực lẽ phải thôi. Hai bên khởi sự tranh chấp, vũ lực hơn người Đao Tử đem cả hoàn khố công tử cùng đám chân chó đánh cho thương tích đầy mình.

Hơi đen cho hắn, vị kia chính là Huyện Úy gia công tử, thượng cấp hiện quản của hắn. Đen hơn nữa là nhân gia cô nương không biết cùng Huyện Úy lão gia đạt thành thỏa thuận gì cuối cùng cắn ngược, đem bô shit đổ hết lên đầu hắn. Một án gây rối trật tự, cố ý thương tích là không tránh được.

Mất chức, lên phường, đi cải tạo.

Như thế còn chưa đủ thảm, vị kia tứ thiếu một trong Đổng Bá nhớ thù vô cùng, còn âm thầm sai sử người trong lao hành hạ, định cạo chết hắn.

Võ giả huyết khí phương cương làm sao có thể nhịn, Đao Tử đem mấy bạn ngục chơi chết. Cũng may cho hắn đám ngục tốt nghe lệnh tạo điều kiện cho bọn tù nhân có không gian riêng tiện bề thăm hỏi nhau, Đao Tử nhân cơ hội canh gác lơ lỏng liền âm thầm chạy.

Người thì chạy đến đây rồi, nhưng hắn cùng nhau sống nương tựa gia gia không đi được, cuối cùng bị trả thù mà chết.

Nói đến nơi này Đao Tử đã là hai mắt huyết hồng.

Tống Khuyết mấy người cũng không biết nói gì, chỉ có thể cảm khái thói đời ngày nay.

“Ngươi có từng hối hận việc mình làm?”

Nghe Vô Thường Trại chủ hỏi, Đao Tử trầm ngâm chốc lát rồi kiên định lắc đầu, hai mắt toát ra cừu hận:

“Hành hiệp cứu người thuộc hạ không ân hận, nhưng những người đã làm hại ta cùng gia gia, ta đã thề nhất định có một ngày sẽ đem thù này báo lại.”

Có ân báo ân, có thù báo thù, nam nhi nên là như thế.

Nhìn kẻ này trải qua trắc trở, lương tri vẫn còn giữ vững như lúc ban đầu, Tống đại quan nhân cũng không cấm bội phục:

“Ngươi hiện nay bao nhiêu tuổi?”

“Hồi đại nhân, thuộc hạ năm nay tròn 24.”

Tuổi so với lão Ngô lớn hơn một chút, không có hậu thuẫn sau lưng bây giờ cũng đã là Nhị giai đại thành võ giả, thiên phú có thể coi là không sai. Hơn nữa tuổi trẻ, đang trong độ tuổi hoàng kim của võ giả, sau này không hẳn không có cơ hội báo thù.

“Từ khi gia nhập Hắc Thiết Trại, ngươi đã từng giết qua người vô tội?”

Tuy không hiểu vì sao nhà mình Trại chủ lại hỏi như vậy, nhưng Đao Tử còn thành thật trả lời.

“Hồi đại nhân, tuyệt đối chưa từng. Chính vì ta không muốn cùng vô tội bách tính ra tay nên mới bị trước kia Trại chủ không ưa, chỉ có thể làm các công việc khổ sai trong trại. Đại nhân không tin có thể tra hỏi.”

Nhìn thoáng qua Nhiếp Phong, thấy người sau âm thầm gật đầu, Tống Khuyết tin kẻ này nói không giả. Trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng:

“Nếu như ta cho ngươi cung cấp tài nguyên, ban cho ngươi võ học thượng thừa, cho ngươi có cơ hội báo thù, ngươi có nguyện ý hiệu trung với ta?”

Có thể báo thù, Đao Tử đã bắt đầu tâm động. Từ ngôn ý đối phương không khó nghe ra vị này Trại chủ cũng là trong lòng có hiệp nghĩa người nhưng hắn vẫn là dò hỏi:

“Không biết sau này đại nhân muốn thuộc hạ làm việc gì?”

“Yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi lạm sát người vô tội, làm việc trái với lương tâm. Nhưng khi ta cần, ta muốn ngươi không cần do dự cùng địch nhân liều mạng, ngươi có làm được?”

Mấy vị đại lão này võ công thế nào Đao Tử đã thiết thân cảm ngộ, hơn nữa không khó nhìn ra bọn họ tuổi còn rất trẻ, tất nhiên sau lưng thế lực không nhỏ, không cần thiết lừa dối hắn. Hắn không chút nào do dự quỳ một chân xuống hành lễ:

“Hồ Tiểu Đao nguyện trung thành với đại nhân.”

Hài lòng gật đầu, Tống Khuyết trầm giọng nói:

“Nhớ những gì hôm nay ngươi nói, nếu như sau này ngươi dám hai lòng, ta tuyệt đối không tha cho ngươi.”

Sát khí ập đến khiến Đao Tử rùng mình, nhưng tâm không hai ý hắn cũng không có gì sợ hãi, chỉ tay lên trời thề.

“Chỉ cần đại nhân không ép ta làm những việc táng tận thiên lương, tại hạ nguyện phụng đại nhân làm chủ, sai đâu đánh đấy tuyệt không hai lời. Nếu có trái lời thề này tất sẽ bị trời tru đất diệt.”

Tống đại quan nhân cũng không cần đào tạo hắn thành một ma đầu, đã có thể như thế tỏ thái độ Tống Khuyết cũng đủ hài lòng, khí thế trên người rút đi mỉm cười:

“Tốt lắm, đứng dậy đi. Sau này ngươi đi theo Mã Diện làm việc, võ công cũng sẽ do Mã Diện truyền thụ cho ngươi.”

Đao Tử lập tức đứng dậy cung kính hành lễ:

“Đa tạ đại nhân!”

“Được rồi, cho chúng ta báo cáo chiến hậu thu hoạch đi.”

“Rõ, đại nhân”

“Lần này tập kích địch nhân tổng cộng cả Mặt Sẹo 5 người gồm 57 người. Sau cùng chết 20 người, bị thương 17 người. Tặc nhân đầu lĩnh một trong Tô Răng Hô còn xin quy hàng, tất cả mời đại nhân định đoạt.”

Bên mình tất nhiên không có gì báo cáo, hai bên còn chưa kịp giáp lá cà đây. Hùng lão gia một người đập được hơn chục cái nhân bánh thịt để Đao Tử thi thoảng liếc về phía hắn cũng cảm thấy trên đầu mát lạnh.

Tống lão gia hài lòng gật đầu:

“Mã Diện ngươi đi cùng Đao Tử chủ trì đại cục, nhân tiện một lần sàng lọc trong trại nhân viên. Gian tà hạng người nhất loạt chém, những kẻ quy hàng cũng thế, chỉ cần lạm người vô tội nhất quyết không cần. Từ nay về sau chúng ta chỉ chuyên môn thu tiền mãi lộ, việc giết người cướp của tuyệt đối nghiêm cấm.”

“Tuân lệnh!”

“Còn nữa, ta có tin Độc Long Nhãn người này vậy mà tồn trữ quân nỏ, cho người đến hang ổ bọn chúng tịch biên gia sản. Có hữu ích đồ vật chuyển về trại sau đó một mồi lửa đốt, sau này một dãy này chỉ cần một nhà chúng ta là đủ rồi.”

Lão Nhiếp cùng Đao Tử vâng lệnh mà đi, trong lòng Hắc Thiết Trại tâm tư Tống lão gia mới coi như tạm để xuống.

Trải qua hôm nay, hơn nữa có Đao Tử giúp đỡ, Nhiếp Phong chưởng khống nơi này là không còn vấn đề.

Còn về việc thu phục Hồ Tiểu Đao, ngoài nhìn thấy đối phương tâm tính, tư chất không tệ ra, hắn cũng phải tìm cho Nhiếp Phong một người giúp đỡ. Quản lý toàn trại là một, tập luyện Thiên Chuy Bách Luyện Thể cũng cần người đây, lão Nhiếp cũng không thể cầm gậy đập vào người mình được nha.

Cũng may Đao Tử kẻ này xem qua khá tốt, còn thực hư thế nào phải để sau mới rõ.

......

Sáng sớm, mặt trời mới nhú chút tia nắng hồng phía chân trời. Hắc Thiết Trại ngọn núi vô danh thấp thoáng sau làn sương mỏng, theo gió thổi sương lay xen kẽ những tia nắng ban mai càng thêm lung linh huyền ảo.

Tống lão gia thản nhiên tự đắc ngủ một giấc thơm ngon, sáng ra thả mình hít thở không khí núi rừng trong trẻo pha thêm thoang thoảng chút mùi cây cỏ khiến tinh thần cực kỳ sảng khoái.

Hắn mấy người hồn nhiên không thèm quan tâm, đêm qua cũng tại nơi này đã sảy ra một lần tẩy bài triệt để.

Nhân lúc uy vọng chính thịnh, Nhiếp Phong cùng với Đao Tử lôi lệ phong hành đem đám sơn tặc cả người nhà mình lẫn hàng binh lăn lộn sàng lọc một lần, chém đầu không dưới 10 người.

Hiện giờ sức chiến đấu không biết so sánh thế nào, chứ nếu chấm điểm tư cách đạo đức thì Hắc Thiết Trại nhóm bạn nhỏ tuyệt đối phải tăng lên mấy bậc thang.

Bây giờ nếu có giải bình xét Ưng Giản Sầu sơn tặc thân thiện, Tống Khuyết không nghi ngờ chút nào bọn hắn đơn giản đem giải khôi thủ nắm trong tay.

Trải qua 1 đêm sinh động khắc sâu dạy học, nhóm nhỏ đã triệt để đại ngộ. Làm sơn tặc là cũng cần phải có cái tâm, chỉ cầu tài không cầu mệnh, bóc bánh thì phải trả tiền. Chuyện giết người cướp của, cướp đoạt đàng hoàng khuê nữ về sau bọn hắn Hắc Thiết Trại là khinh thường làm.

.....

Cùng Hùng Bá, Lý Tín 2 người cùng nhau thần luyện một hồi. Lúc này Nhiếp Phong mới mang đồ ăn sáng quay lại.

“Lão Nhiếp, mọi việc ổn rồi chứ?” – Cầm lấy một cái bánh bao cho lên miệng ăn, Tống lão gia quan tâm hỏi.

“Thiếu gia, trên cơ bản đã ổn. Trại quy cũng đã đưa ra, mọi người không ai có ý kiến dị nghị.”

Nhiếp Phong cười với hắn gật đầu, trong lòng quên nói một câu. Người dị nghị đêm qua đã không còn là người.

“Há, vậy tốt rồi. Hôm nay chúng ta ở lại đây giúp ngươi tu luyện Thiên Chuy công, đợi đến tối sẽ rời đi, sau này công việc dựa hết vào lão Nhiếp ngươi.”

“Thiếu gia yên tâm. Sẽ không có chuyện gì sảy ra nữa.” – Nhiếp Phong tin tưởng tràn đầy vỗ ngực cam đoan.

Tống Khuyết cũng không hề nghi ngờ hắn có năng lực làm việc này, cười hỏi:

“Ân, lần trước ta nhìn thấy trong sân này có một chiếc chảo lớn, bây giờ để đâu rồi?”

“Mấy ngày trước ta cảm thấy quá vướng, cho người đem dọn đi rồi. Thiếu gia chờ một chút ta kêu người mang về.”

“Ân, không có nó môn võ công này luyện không được. Lão Nhiếp ngươi nhanh chóng gọi người, chút nữa ta còn có việc muốn làm.”

Nhiếp Phong nghe thế cũng không chần chờ, vội vàng tìm người đem chảo lớn mang về đồng thời đem thiết sa đổ đầy.

Quen tay hay việc, dưới sự hướng dẫn của Tống lão sư, hắn cũng vinh quang đem trên người bộ lông thoát sạch sẽ, một nam mỹ nhân ngư trắng bóng bẩy nhanh chóng vùi mình xuống cát cho đến khi chỉ còn chiếc đầu trọc bóng loáng mới thôi.

Tốn một chút công phu trợ Nhiếp Phong quen thuộc hành công, Tống lão gia liền không lại quản hắn, ung dung gọi theo Đao Tử đi về sau núi có chuyện muốn làm.

....

“Ra mắt Vô Thường đại Trại chủ!”

Trong một khu sân biệt lập sau trại, hơn 20 vị tráng hán đồng thanh cung kính đối với Tống Khuyết hành lễ.

Nơi đây mọi người tất cả đều là phi chiến đấu nhân viên, những người này có bị bắt ép, có là đến bước đường cùng tự nguyện đầu nhập nhưng tất cả đều có một điểm chung đó là tinh thông rèn đúc, chế tạo kỹ năng.

Hứa Thế Hữu cũng coi như có đầu óc kinh doanh, biết muốn con lừa chạy trước cần cho nó ăn cỏ. Những thợ rèn này cộng thêm người nhà già trẻ lớn bé hết thảy đều được Hắc Thiết Trại bao nuôi, mà nhiệm vụ của bọn họ đâu? Cái gì cũng không phải làm, không cần lo kiếm thức ăn. Chuyên tâm chế tạo vũ khí, đồ vật là được.

Đừng coi thường này nhóm 20 người, bọn họ sáng tạo ra lợi nhuận cũng đã đủ cung cấp cho toàn trại chi tiêu, việc cướp đường chỉ là thu nhập thêm. Chính vì thế Hắc Thiết Trại mới giàu đến chảy mỡ, cả đám hàng ngày ăn nhậu vui chơi nhảy múa. Cho đến khi... gặp Tống gia.

Nhìn trước mắt cung kính đám người, Tống Khuyết âm thầm cảm thán.

Bảo bối nha. Lão Hứa chính là khách khí.

Hắn tất nhiên cũng sẽ không phát điên thiện tâm thả bọn họ rời đi, cuộc sống vô ưu vô lo như này không phải rất tốt.

Hôm nay tìm đến những người này, chủ yếu là Tống đại quan nhân có việc cần bọn họ tư vấn.