Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 120: Hồi Trình




Nghe Lương Tĩnh bàn chuyện làm ăn, Tống lão bản lập tức tỉnh táo:

“Không biết lão ca định như thế nào hợp tác?”

Đối phương có hứng thú, lão Lương trong lòng cười nở hoa, vuốt cằm nói:

“Là như thế này, Thiết Đao hội nhu cầu vật tư cũng nhiều, hơn nữa tự thân cũng có mấy chỗ cửa hàng. Lão ca nghe nói Tống lão đệ ngươi định thường xuyên thông thương hàng hóa hai bên, không bằng 2 nhà chúng ta kết hợp.

Ngươi vận chuyển hàng hóa, lão ca cho ngươi tiêu thụ, lợi ích đạt được ngươi 8 ta 2. Lão đệ thấy thế nào?”

Nghe Lương Tĩnh đưa ra điều kiện Tống Khuyết cũng là động tâm.

Phân chia như này hắn quá có lợi rồi, khiến Tống lão bản không khỏi nghi ngờ. Thực không biết lão Lương đây là quyết tâm không cầu lợi ích cũng muốn chặt chẽ tạo quan hệ với hắn.

Nghĩ đến bằng thực lực của mình cũng không sợ nho nhỏ Thiết Đao hội chơi xấu, Tống đại quan nhân không suy xét bao lâu liền thập phần sảng khoái cùng Lương Tĩnh đạt thành hiệp nghị.

Hai người chỉ là trên miệng lưỡi thống nhất, thực hiện như thế nào còn cần người đi bàn bạc kỹ càng, nhưng đại thể cũng sẽ không lệch đi quá nhiều.

Đều tìm được thứ mình mong muốn, 2 người tiếp đó ngồi cùng nhau dùng qua bữa sáng vui vẻ trò chuyện. Thuận tiện Tống Khuyết cũng đưa ra vấn đề trợ giúp Ngô Diệp. Lão Lương không nói hai lời tại chỗ vỗ ngực đáp ứng, bảo đảm khi về sẽ cử mấy huynh đệ trong hội đến phối hợp Tuần bổ phòng công tác.

Đợi đến lúc Chung gia 2 huynh đệ xử lý xong đám hàng hóa quay lại, hai người mới dừng lại câu chuyện.

Tống Khuyết đưa ra cáo từ muốn hồi thôn nhìn một lần. Lương Tĩnh đã đạt được mong muốn cũng không ở lâu, liền biết ý đứng dậy rời đi.

.......

Cự Liễu thôn,

Mấy người mới rời xa nơi này không bao lâu, quang cảnh nơi đây tất nhiên cũng sẽ không có gì đổi mới, vẫn những mái nhà lụp sụp, vẫn những khuôn mặt quen thuộc cùng bầu không khí trầm lắng. Nhưng Tống Khuyết mấy người cảm thấy phá lệ thân thiết.

Bọn họ trở về tất nhiên gây nên chú ý, nguyên một đám thôn dân buông bỏ trong tay công việc hiếu kỳ ra xem, nhìn dẫn đầu Tống gia cùng Hùng Bá 2 người cưỡi lên cao lớn thần tuấn chiến mã, tất cả đều toát lên vẻ hâm mộ và rụt rè.

Đoàn người còn chưa đi qua công thôn được bao lâu, lão Chung đã nghe tiếng mà nhanh chân ra đón. Người chưa đến giọng đã như phá loa vậy hét lên oang oang:

“Các ngươi mấy tiểu tử này sớm như thế đã quay về, ta còn nghĩ không có 1 năm nửa năm là sẽ không thấy mặt đây!”

“Ha ha, Chung bá, mọi việc vẫn tốt chứ?”

“Cha!”... “Chung bá!”... “Chung bá!”

Chung Hồng, Hùng Bá, Lý Tín 3 người cũng không dám chậm chễ vội vàng chào.

Gật gù cười coi như đáp lễ, cũng không thèm nhìn mình nhi tử nhiểu thêm một lát, lão Chung liền hiếu kỳ hỏi:

“A Khuyết, lần này các ngươi về đây làm gì?”

Nhìn chung quanh thôn dân cũng đang hiếu kỳ nghe ngóng, Tống lão gia cũng không giấu diếm cao giọng nói:

“Chung bá, sẵn có ngài cùng hương thân ở đây, ta cũng nói nhanh. Hiện chúng ta tại trong Huyện thành coi như đã đứng vững gót chân, bây giờ có mở mấy cửa tiệm kinh doanh sinh ý.

Công việc không phải cần người giúp sao, so với trong thành người ta còn là càng tin được chúng ta thôn người. Vì vậy lần này quay lại đây ta ý định là tìm mấy người xem ai có ý định thì đi cùng chúng ta đến huyện thành làm công, bao ăn ở, tiền lương cũng sẽ để mọi người hài lòng.”

Nghe hắn nói, tất cả những người có mặt nơi này đều sôi trào.

Trừ những người già cả chỉ muốn cứ thế sống nốt quãng đời còn lại. Ở đây người ai mà không muốn thoát ly cái nơi cùng quẫn hẻo lánh này, bây giờ có cơ hội bày ra trước mắt, mọi người đều động tâm. Lúc này đã có người không nhịn được hỏi:

“Tống gia! Không biết lần này ngài định tìm bao nhiêu người, tiêu chuẩn như thế nào?”

Câu hỏi này rất đúng trọng tâm, Tống Khuyết tán thưởng nhìn người nói, gương mặt này hắn còn một chút ấn tượng.

“Hỏi hay lắm, ngươi gọi là Mã Phi đúng không?”

“Đúng đúng, tiểu nhân chính là Mã Phi. Tống gia ngài trí nhớ thật tốt!”

Cười cười, cũng không đem đối phương nịnh hót để trong lòng, hắn nói:

“Lần này ta định tuyển tầm 10 người, lấy phụ nhân cùng thanh niên trai tráng là chủ, ưu tiên biết chữ. Ai có nhu cầu lúc đó sẽ tìm nhà trưởng thôn Chung Hồng đại ca báo danh, mọi người cứ đi về suy nghĩ kỹ càng.”

Được câu trả lời chắc chắn, cả đám thỏa mãn tản đi, đem tin tốt này báo cho người nhà.

Còn việc lo sợ Tống Khuyết lừa đảo?

Ai dám nói ra câu này đảm bảo sẽ được đám dân làng thưởng cho một trận quyền cước, Tống thần tiên uy vọng ở thôn này là ngươi có thể xúc phạm sao?

Hẹn lão Chung cùng nhau dùng bữa cơm trưa, Tống Khuyết chủ tớ cùng Lý Tín trước tiên qua khu mộ bái tế cha mẹ rồi về thẳng Kính Hồ chuẩn bị.

Hồng ca tất nhiên ngoan ngoãn đi theo lão cha cho hắn giảng giải trong Huyện thành hiểu biết.

......

Kính Hồ biệt viện,

Mấy gian nhà thường xuyên có người lau dọn qua, để Tống Khuyết mấy người về đến cũng không khác gì như lúc mình còn ở, đỡ công dọn dẹp. Xem ra lão Chung cũng thật sự có tâm.

Ngồi dưới gốc mai quen thuộc nhìn lăn tăn gọn sóng mặt hồ, Tống lão gia tâm tình những ngày tháng gần đây bị bó chặt căng cứng cũng vơi đi phần nào, cả người như được giải thoát dựa lưng hãm sâu vào trong ghế.

Dù sao đối với cố thổ vẫn là có đặc thù cảm giác, trở lại nơi này hắn thấy an toàn, bình yên đến lạ kỳ.

Tạm thời không muốn động tay động chân, lại không có Ngộ Không nơi này, hắn đơn giản giao cho Hùng Bá cùng Lý Tín đi bắt vài con cá, cùng với ít đồ ăn sáng nay vừa mua trên Trấn mang vào bếp trước tiên chuẩn bị.

Mãi đến tận khi Chung gia cha con đến, Tống lão gia mới không thể không đứng dậy bắt tay vào làm việc.

Nghĩ giao cho 2 đứa trẻ to xác kia nấu, đó chính là hắc ám ẩm thực. Người ở đây hẳn không có dũng khí thưởng thức.

Thấy Hùng Bá hì hục từ dưới hầm mang lên mấy bình rượu, đã lâu không được thưởng thức Chung Khôi mắt sáng lên:

“Hảo tiểu tử, hóa ra còn dấu hàng ở đây!”

“Ha ha, lần trước nấu nhiều, cũng không tiện vận chuyển. Ta đơn giản đem đóng bình chôn, đợi khi nào quay lại thuận tiện lấy ra uống. Nếu Chung bá thích sau này cứ đến lấy.”

“Vậy tiểu tử ngươi cần chuẩn bị nhiều vào, nếu không lần sau quay lại sẽ không còn gì mà uống đâu.”

Chung Khôi cười ha hả nói. Thực ra hắn người này tự hạn chế rất tốt, chỉ nói vậy chứ cũng không có ý định đến đây lấy rượu.

Mấy người vừa ăn uống vừa cho nhau kể lại những chuyện gần đây, lão Chung nghe kể chuyện Quận thành phồn hoa cũng hâm mộ gấp.

“Chung bá, nếu không ngươi đi cùng chúng ta nhé? Ta tại huyện thành cũng có một ít sản nghiệp, ngươi đến giúp ta quản lý.” – Tống Khuyết thử thăm dò hỏi.

Nhưng quả như hắn dự đoán, lão Chung còn là từ chối:

“Không được, lúc nào có dịp ta đi chơi một chuyến còn được. Rời xa Đại Lĩnh Sơn ta sống thấy không thoải mái, sau này ta sẽ ở đây đến lúc chết già, tìm một khoanh đất chôn là xong chuyện, không muốn đi đâu cả.”

Thấy lão đầu tâm ý kiên quyết như thế, hắn cùng Chung Hồng cũng bỏ qua ý định khuyên nhủ. Cuộc sống quan trọng là hai chữ thoải mái, đã lão Chung thích như thế này cứ để hắn tự nhiên là được, không cần cưỡng cầu.

Ăn uống xong xuôi, Chung Khôi cũng nhanh chân dắt nhi tử về nhà. Hôm nay chắc chắn người đến tìm hắn sẽ không ít, hắn cũng không dám để hương thân chờ đợi quá lâu.

Tống lão gia quyết định ngày nay chỉ dành để nghỉ ngơi, cũng không màng gì nữa nằm trên ghế nhắm mắt ngủ, không quản người khác.

Hùng Bá tất nhiên là lại cầm búa múa lên, Lý Tín không chịu được tịch mịch đã sớm vung chân chạy, đi vào thôn tìm đồng bọn nhỏ ngày trước.

......

Đến sáng hôm sau lúc rời khỏi, đi theo hắn là 2 chiếc xe lừa chở đầy 11 người.

Mã Phi coi như bất cứ giá nào, quyết tâm ôm đùi Tống gia, tất nhiên không bỏ qua cơ hội này. Được ích kẻ này cũng biết cố gắng, ngày trước chăm chỉ theo Hứa lão tiên sinh học chữ, Tống Khuyết cũng đồng ý cho hắn cơ hội.

Còn một gương mặt quen nữa là Lý Huy, hắn vốn là họ hàng với Lý Tín. Tối qua theo chân tiểu tử này đến Kính Hồ xin lỗi chuyện xưa, năn nỉ ỉ ôi sau Tống Khuyết cũng nể tình chấp nhận.

Thực ra cũng đâu có gì thù hằn, hắn không giải thích Tống lão gia cũng không biết làm sao trước đây người này tự dưng trốn tránh mình. Nghe xong giải thích hắn cũng không thể hiểu được cười khổ. Tống gia ta là người như thế mang thù, chú ý chuyện nhỏ nhặt sao?

Được chấp thuận Lý Huy hôm nay là cả nhà cả cửa đóng gói mang đi, hắn lão mẹ cùng chị ruột anh rể tất cả bốc lên xe theo đoàn tiến về huyện thành. Nghĩ đến Lý thẩm ở một mình cũng cần có bạn tâm sự, Tống Khuyết cũng không nói gì.

Còn lại là 6 người gồm 3 phụ nữ, 3 thanh niên trai tráng trong thôn. Đều là người không có vướng bận gì. Những người này thân nhân không phải đi rừng gặp nạn cũng là ra ngoài gặp cướp bỏ mạng, làm Tống Khuyết không khỏi cảm thán thế đạo nơi này quá loạn.

.....

Đến Hoàng Diệp trấn, nhân thủ cùng vật tư đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ Tống lão bản mấy người.

Cùng lão Lương hợp tác chính là thuận tiện, Chung Hồng chỉ cần báo ra tên vật tư cần thiết, trong một ngày bọn họ Thiết Đao hội đã cho người chuẩn bị xong xuôi.

Trời không còn sớm, từ đây đi đến Thanh Hà cũng mất hơn 6 giờ đây. Tống lão gia không dám chậm trễ thêm, từ chối mấy phương mời mọc, chỉnh đốn đội ngũ lập tức lên đường.

So với lúc đến khi về đoàn người thêm không ít trung niên phụ nữ, nam tính dư thừa vì La ma tử đám 4 người cũng quyết đoán đem toàn gia trong trấn dọn dẹp chuyển nhà.

Nhưng so với lúc đi, đám tiêu sư đối với an toàn của đoàn người lại càng thêm tự tin. Không gì khác, chỉ cần nhìn trên đầu lá cờ Thuận Phong Chuyển Phát với hình tiểu lốc xoáy ngộ nghĩnh phù hộ, đám sơn tặc Hoàng Liên Sơn có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám nhảy ra làm liều.