Ta Muốn Làm Nhị Thế Tổ

Chương 2




Địa Trọng Thiên địa hình chủ yếu là núi lửa hang đọng và sơn mạch không khí nóng ẩm và ít sông hồ. 1 trọng thiên gồm có 8 vực Quyền, Quang Phục, Bộ Lĩnh, Hoàn, Công Uẩn, Thủ Độ, Cảnh Tuấn, Toản.

Thạch Nham Sơn Mạch phía đông thuộc Bộ Lĩnh Vực có một tòa thành nhỏ Trọng Thạch Thành của nhân tộc, ở 3 tầng của địa trọng thiên nhân tộc bị đàn áp về số lượng không có cường giả đông đảo như các chủng tộc khác nên chỉ có thể xây dụng vài tòa thành nhằm bảo tồn huyết mạch và sinh tồn.

Có một đoàn thương gia đang trên đường du hành qua Thạch Nham Sơn Mạch bỗng từ trên trời rơi xuống một vật xuyên thẳng vào kiệu gỗ ở giữa đoàn người.

“A..A..biến thái..A..” một giọng nữ tử từ trong kiệu gỗ thất thanh vang lên

“Tiểu thư có chuyện gì vậy” xa phu vừa nghe tiến hét lập tức quay người lao vào trong kiệu gỗ

Đám người xung quanh giật mình nhanh chóng xông vào trong kiệu gỗ trước mắt là hình ảnh một tên thiếu niên đang đâm đầu vào trong bầu ngực của nữ tử trong kiệu.

Đám người liền kéo thiếu niên đó ra ngoài định tẩn một trận nhưng khi vừa kéo ra thiếu niên đã bất tỉnh nhân sự.

“Mau kéo hắn ra đánh chết tên biến thái này cho ta” Thiếu nữ trong kiệu phẫn nộ ra lên.

Đám người xung quanh lập tức làm theo, người thành niên đang bất tỉnh chính là Phạm Bá Hoàng thân vừa trải qua một cú sốc lớn nhất trong đời từ lúc sinh ra dẫn đến hôn mê bất tỉnh lại xui xẻo bị tẩm quất một trận.

....

Trời vừa sáng ánh nắng vừa lên qua tán cây Phạm Bá Hoàng tỉnh dậy sao hôn mê dài lập tức hoảng hốt hét lên: “ Lão cha ta phản đối không thể đối xử với ta như vậy!!”

Nhưng sau khi vừa hét lên Phạm Bá Hoàng bị ăn một cú đấm trời giáng lên đầu mới hoàng hồn lại quay qua quay lại nhìn xem ai dám đánh mình nói: “ Kẻ nào dám đánh bổn công tử”

“ Là lão tử, thế nào ngươi muốn làm sao” từ phía sau lưng Phạm Bá Hoàng nghe tiếng nói quay đầu lại thì thấy một đại hãn cao tầm 1m9 lực lưỡng trên mặt có một vết sẹo ở bên má phải.Vừa dứt lời đại hãn lại đánh thêm một cú lên đầu Phạm Bá Hoàng.

“Dạ không có,không có em nói giỡn” Phạm Bá Hoàng nhớ lại tình cảnh của mình.

“Nhóc con ta là đại ca ở trong phòng giam này tên là A Đại nhớ rõ chưa” Đại hãn chỉ vào mình nói

“ Xem ra ngươi vẫn chưa tỉnh ngủ chắc ta phải giúp ngươi mới được” A Đại sắn tay áo tiến về phía Phạm Bá Hoàng bé nhỏ tội nghiệp lại đấm một cú nữa.

“Đại ca người xem ta đã tỉnh ngủ rồi, để ta tới xoa bóp cho đại ca” Phạm Bá Hoàng vùng dậy xoay tay xoay chân sinh long hoạt hổ biểu hiện.

Lúc này Phạm Bá Hoàng mới nhìn xung quanh là thì mới biết mình đang bị giam trong một nhà ngục xung quanh có 4 người đa phần đều có tu vi nhưng chỉ là là luyện thể cảnh nhất tinh dến tam tinh. Tu vi cao nhất là đại hãn A Đại luyên thể cảnh ngũ tinh.

Phạm Bá Hoàng kiểm tra tự thân tu vi và huyết mạch đều bị phong ấn nên hết sức buồn rầu. Phạm Bá Hoàng nghĩ đi nghĩ lại thật vô lý lão cha vì sao lại ra tay nặng như vậy không giống như mọi lần.Đột nhiên quần của A Đại đột nhiên bốc cháy “ Quần của lão tử..A..” A Đại nhảy cẩn lên dập lửa.

Quần của A Đại đột nhiên bốc cháy nhưng Phạm Bá Hoàng lại nở nụ cười vui mừng không chỉ vì trả thù 2 cú đấm lên đầu mình mà còn là vì Phạm Bá Hoàng đã sử dụng đôi hỏa nhãn để đốt quần của A Đại.

Dù bị phong ấn tu vi cùng huyết mạch nhưng hỏa nhãn là hậu kỳ luyện thành không có bị phong ấn, uy lực của hỏa nhãn không đơn thuần là phóng hỏa nó chính là lá bài giúp Thiên Hỏa Thiên Tôn lập uy danh vì khi luyện đến viên mãn nó có thể đốt thời không phá vỡ không gian thậm chí vượt thời gian về quá khứ đốt chết đối phương.

Đang vui mừng vì cha không chiệt đường sống của mình bỗng có 1 thanh âm làm Phạm Bá Hoàng tỉnh lại.

“ Tập trung ai ra trễ sẽ bị theo phạt vào Thạch Nham Sơn Mạch đào linh thạch” quản giáo vọng vào nói.

Tất cả mọi người luốn cuống chạy ra sân tập kết.

“ Hôm nay có thêm 6 tên mới phạm nhân, ngươi đặc biệt là người tên khốn khiếp dám vô lễ với tiểu thư, lát nữa ngươi đi theo ta” quản giáo vừa nói vừa chỉ vào chỗ Phạm Bá Hoàng.

“ Là ta hả? Ta đã làm gì chứ ta chỉ vừa tỉnh lại thì cơ hội đâu mà phi lễ với tiểu thư của ngươi “ Phạm Bá Hoàng ngơ ngác chi vào mình định nói nhưng quản giáo không thèm quan tâm.

“ Cẩn thận một chút lát nữa không nên để quản giáo phật ý nếu không sẽ toi cái mạng đó” người kế bên nói.

Người đó tên Lý Thiên chính là một tên phạm nhân ở chung phòng với Phạm Bá Hoàng.

“ Đáng sợ như vậy” Phạm Bá Hoàng giật mình nói

“ Đối với tu giả mà nói còn không tính là sẽ chết nhưng ngươi một thân phàm nhân không có tu vi nên cẩn thận một chút đây là ta ý tốt nhắc nhở coi như cũng cùng phòng giam quen biết “ Lý Thiên tu vi đạt được luyện thể tam tinh nhìn Phạm Bá Hoàng nói.

“Đa tạ” Phạm Bá Hoàng trịnh trọng cảm tạ.

Sau thời gian điểm danh quản giáo chỉ vào Phạm Bá Hoàng nói “ Đi theo ta”

Trên đường đi theo quản giáo Phạm Bá Hoàng thấy ở xa có từng tòa sân đấu có người tập luyện lạ ở chỗ một người đứng yên cho người còn lại đánh.

Tới một tòa sân đấu quan giáo nói: “ Ưu Tinh đây là bao cát hôm nay của ngươi,tên này chính là tên hôm trước làm trò dơ bẩn với tiểu thư ngươi biết làm sao rồi chứ”

Thanh niên tên Ưu Tinh đáp: “ Thưa Chu lão ta biết phải làm sao rồi ạ”

Quản giáo Chu lão nhàn nhạt nói: “Tốt giao hắn cho ngươi”

“ Tên kia mau lên đài để ta luyện tay một chút” Ưu Tinh cười gằn nói với Phạm Bá Hoàng.

Vừa bước lên sàn đấu Phạm Bá Hoàng bỗng nghe thấy một tiếng: “ Trọng Thạch Quyền”

Tay của Ưu Tinh được bao phủ bởi một lớp thạch đầu đấm thẳng vào ngực Phạm Bá Hoàng.

“ Đùng “ một tiếng vang lên Phạm Bá Hoàng bị đánh bay văng xa 10m rồi rơi xuống đất vì không có tu vi Phạm Bá Hoàng không thể sử dụng linh khí hộ thể phải biết Phạm Bá Hoàng trước đây là một thiên tài “hổ phụ không sinh khuyển tử” 15 tuổi đã đạt tới Pháp tắc cảnh-Vương giả được đứng hàng top 10 trong tiềm long bảng.

Dù không có tu vi nhưng Phạm Bá Hoàng vẫn có thể dựa vào kinh nghiệm của mình né tránh khỏi chỗ yếu hại giảm mức độ tổn thương thấp nhất

“ Khục..Khục...” Phạm Bá Hoàng ho khan trong lòng thầm mắng tên kia bị bệnh thần kinh gì mà lại vô cớ đánh người.

“ Ô vẫn còn có thể đứng được để xem ngươi chịu được mấy quyền” Ưu Tinh vừa lao về hướng Phạm Bá Hoàng vừa nói.