Chương 35: Giữa tình nhân những chuyện kia
- Giết người rồi! Giết người rồi!
- Đi mau lên! Bên kia có n·gười c·hết! Nhanh rời khỏi đây đi thôi!
Phường thị vốn dĩ tràn ngập tiếng nói cười, vậy mà bất ngờ lại trở nên hối hả một cách rất lạ thường. Từng người một đổ xô lấy nhau nhằm ly khai khỏi nơi này, trông dáng vẻ của bọn họ giống như là đang có mãnh thú xua đuổi ngay ở đằng sau mình vậy. Một vài quầy bán hàng còn chưa kịp được chủ nhân cho thu hồi về, rất nhanh dưới bầu không khí hỗn loạn, tất cả cũng đều chìm sâu vào trong cảnh bị giẫm đạp lấy. Khói bụi, đá gạch vỡ vụn, nhà cửa đổ nát, đi kèm theo đó còn là vô số tiếng tu sĩ nhỏ to hô hoán lấy nhau. Nói chung từ chỗ ban đầu là một dãy phố buôn bán khá là sầm uất, chỉ trong chớp mắt nơi đây đã bị dư âm chiến đấu cho biến thành một vùng phế tích tàn tạ.
Trên thực tế, có rất nhiều người bên trong đám quần chúng từ sớm liền đã nhận ra thân phận của Bùi Hải. Vì thế nên khi chứng kiến đối phương vô cớ s·át n·hân, bọn họ cũng chẳng còn dám lưu lại đây để mà nghe ngóng thêm náo nhiệt nữa. Bỏ mặt lại sau lưng hàng loạt tiếng chửi mắng, tiếng la hét đòi báo thù tới từ hai gã tán tu khác. Hiện tại những người kia chỉ biết rằng, nếu như bản thân không tranh thủ chạy đi thật nhanh, rất có thể chính mình cũng sẽ bị cho lôi kéo vào bên trong vũng nước đục này.
Có lẽ là do hoàn cảnh bây giờ quá mức khẩn trương, cho dù là những cá nhân trong cuộc giống như Bùi Hải, hay là đám quần chúng vẫn còn đang dốc hết sức để đào thoát. Tất cả hầu như đều theo một cách vô tình mà không thể nào chú ý tới, ngay giữa dòng người tấp nập lại còn có hai cá nhân đang âm thầm tách biệt ra. Đó là một đôi nam nữ với dáng vẻ bề ngoài cực kì xuất chúng. Mặc dù hiện giờ quang cảnh xung quanh vẫn còn tràn ngập sự nặng nề, thế nhưng trên mặt hai người này lại bất ngờ không có một chút nào gọi là lo lắng cả.
Lặng lẽ rẽ ngoặc qua từng khúc quanh liên tiếp, rất nhanh Nguyễn Nguyên Mạnh và Dương Tuyết đã chuyển sang một dãy phố buôn bán khác. Tuy từ nơi xa vẫn thỉnh thoảng truyền đến những t·iếng n·ổ vang dội, thế nhưng đám tu sĩ tại đây cũng chỉ tỏ ra có đôi chút hiếu kì mà thôi. Bên trong đó xuất hiện một vài người tò mò muốn đi đến tìm hiểu tình hình, bất quá số đông còn lại thì đều khá là thờ ơ, vẫn cứ như cũ tiếp tục thực hiện lấy công việc trước đó của mình. Nhìn xem bầu không khí có phần tương phản giữa hai nơi, Nguyễn Nguyên Mạnh không khỏi mỉm cười cảm thán với giai nhân bên cạnh.
- Xem ra dù cho có là ở đâu thì cũng đều như nhau cả, lựa chọn hàng đầu mà các tu sĩ thường làm đa phần đều là tự bo bo giữ lấy chính mình. Rõ ràng đôi bên chỉ cách nhau có mấy đoạn đường, vậy mà ta cứ ngỡ là bản thân đang đứng tại hai địa phương hoàn toàn khác biệt.
Từ đầu tới giờ vẫn một mực ôm chặt lấy cánh tay Nguyễn Nguyên Mạnh, sau khi nghe thấy trong lời nói của hắn ẩn chứa vài phần bất đắc dĩ, Dương Tuyết không khỏi trợn lên thật to đôi mắt đẹp, làm ra điệu bộ vừa ngạc nhiên lại vừa khó hiểu, giống như là đã phát hiện được một điều gì đó mới lạ vậy.
- Ta ngược lại không hề cảm thấy bất ngờ một chút nào! Dù sao thì xu cát tị hung vốn đã là bản chất của nhân loại rồi. Một khi vấn đề chẳng can hệ gì đế mình, tất cả đều sẽ lựa chọn giữ im lặng xem như không hay biết mà thôi. Thay vào đó, điều càng làm cho ta hứng thú hơn chính là, đệ đệ ngươi cư nhiên lại nhìn cảnh mà sinh tình như vậy. Dựa theo phong cách hành sự của vị Thiếu các chủ mà ta biết, lẽ ra ngươi không nên xuất hiện tình trạng giống với hiện tại nha.
- Ha ha! Có lẽ là bởi lần đầu xa nhà, do đó nhiều lúc ta cũng khó mà kìm chế lại những cảm xúc trong lòng. Nói thật, lối sống ở đây thực sự khác rất xa nếu so với Tố nữ thành. Mặc dù chỉ vừa mới đến nơi này chưa quá một ngày, thế nhưng tâm tình của ta vẫn luôn ẩn ẩn chất chứa lấy từng cơn khó chịu. Nó tương tự với cảm giác khi mà chúng ta tu luyện gặp phải bình cảnh, vừa nóng nảy muốn tìm kiếm biện pháp giải quyết, đồng thời lại vừa lo lắng bản thân sẽ sơ ý mà đi nhầm phương hướng vậy.
Thu hồi hoàn toàn thần thái vui đùa khi trước, lúc này Dương Tuyết mười phần nghiêm túc khi lắng nghe Nguyễn Nguyên Mạnh tâm sự. Đừng lầm Vạn kim đường đường chủ thoạt nhìn không khác gì một thiếu nữ vừa mới đôi mươi, kỳ thật đứng tại cảnh giới Ngự không thì chẳng có một ai là nhỏ tuổi hết cả. Bằng vào kinh nghiệm từng trải qua, không quá khó để Dương Tuyết phát hiện ra vấn đề chân chính nằm ở nơi nào. Thế là một bên nàng bắt đầu vỗ nhẹ lên bờ vai thiếu niên, một bên thì ôn nhu giảng giải giúp cho hắn xua đi nỗi khó chịu trong lòng.
- Theo như tỷ tỷ ta thấy, đệ đệ ngươi đây là đang bị sự khác biệt giữa lý luận và thực tiễn làm cho r·ối l·oạn đấy thôi. Ngày thường ngươi chỉ dừng chân bên trong Tố nữ thành, tuy nói vẫn có thể quan sát tất cả tình báo tới từ khắp nơi. Thế nhưng điều này không đồng nghĩa với việc, ngươi dám khẳng định chính mình hoàn toàn hiểu rõ hết thảy mọi thứ được. Hiện tại khi mà đã đi đến vùng biên cảnh, địa phương vốn dĩ luôn gắn liền với sự căng thẳng và hục hặc, việc nội tâm ngươi sẽ nảy sinh xao động âu cũng là một chuyện tương đối bình thường.
- Ân, ta cũng cho là như vậy! Mặc dù hiện tượng này có vài phần khó chịu, bất quá về lâu về dài thì nó lại là một điều tốt đối với ta. Phải biết nơi đây chính là sân nhà của Hoàng Quốc Khánh, nếu như ta vẫn mang theo cái nhìn cũ đi đánh giá lấy mọi thứ xung quanh mình, rất có thể sau cùng sẽ bị đối phương cho ăn phải những thiệt hại nặng nề.
Đối với những điều mà Dương Tuyết vừa phân tích, nếu trước mặt là Nguyễn Nguyên Mạnh trong mộng cảnh, rất có thể sẽ chỉ đổi về một cái bĩu môi xem thường. Thế nhưng bản thân là một người xuyên việt, hơn nữa kiếp trước còn là một kẻ cực kì phổ thông, hắn thừa biết điểm yếu của mình nằm ở nơi đâu. Ếch ngồi đáy giếng, ánh mắt hạn hẹp, hay thậm chí là thiếu đi cái nhìn toàn cục, tất cả đều là những sơ sót mà không phải cứ muốn bù đắp là được. Tuy nói nhiều năm qua Nguyễn Nguyên Mạnh vẫn luôn cố gắng hoàn thiện chính mình, bất quá mọi thứ giống như Dương Tuyết vừa nói bên trên, đa số tri thức mà hắn học cũng đều dừng lại ở mức độ lý thuyết mà thôi.
Chứng kiến tình nhân sáng suốt nhìn thẳng vào nhược điểm tự thân, trong lúc nhất thời nụ cười trên mặt Vạn kim đường đường chủ lại càng thêm rực rỡ hơn mấy phần. Sở dĩ nàng có thiện cảm với Nguyễn Nguyên Mạnh, một trong những nguyên nhân chính cũng là bởi tính cách này của đối phương. Đúng là Dương Tuyết ưa thích cảm giác bị nam nhân chi phối, thế nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ ưu ái với một kẻ mãng phu. Nếu như Nguyễn Nguyên Mạnh ngay từ đầu liền không coi ai ra gì, nhiều khả năng Dương Tuyết cũng đã chẳng thèm chú ý tới hắn rồi.
Đang lúc nữ nhân còn mang theo ánh mắt vui mừng nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, bất chợt lại có một đoàn người chạy qua làm cắt ngang mạch suy nghĩ của cả hai. Hơi khẽ nhíu mày đánh giá nhóm người trước mặt, rất nhanh Nguyễn Nguyên Mạnh và Dương Tuyết đều đã nhận ra lai lịch chân chính của đối phương. Khoác lên mình một bộ trường bào với màu tử hồng sắc, tại các bộ vị chủ chốt như vai và ngực còn có thêm lớp trang giáp nhẹ, trong khi ngang hông thì lại vắt lấy một thanh trường kiếm với vỏ ngoài màu bạc. Đây chính là đặc trưng của các vệ binh, những người phụ trách lấy nhiệm vụ giữ gìn trật tự tại Phiêu hương thành.
Kéo nhẹ tay Dương Tuyết để cả hai cùng lùi lại phía sau, cứ như vậy đôi bên liền lướt qua nhau mà chẳng có một chút ngăn trở nào. Nhìn xem đối phương một mặt khẩn trương, không ngừng gia tăng thêm cước bộ, Nguyễn Nguyên Mạnh dường như đã đoán ra được mục đích của đám vệ binh này. Mất vài giây ngắn ngủi suy tư, bất quá không lâu sau đó hắn lại quay trở về với dáng vẻ bình thường, tiếp tục cùng giai nhân tay trong tay lên đường, thoạt nhìn tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Mặc dù biểu hiện của Nguyễn Nguyên Mạnh tương đối kín đáo, thế nhưng Dương Tuyết vẫn rất tinh mắt để phát hiện ra hết thảy. Dùng ngón tay thon dài của mình chọc chọc lên ngực người nào đó, trước ánh nhìn có phần nghi hoặc tới từ thiếu niên, Vạn kim đường đường chủ chỉ đáp lại bằng cách hơi chớp chớp đôi mắt đẹp, đồng thời hỏi lấy một câu tưởng chừng như là vô tình vậy.
- Đệ đệ ngươi cho rằng những người này là vì chuyện ban nãy mà đến hay sao?
- Ân, dựa theo phương hướng thì hẳn là như vậy rồi. Lại nói, thông qua một màn này chúng ta cũng thấy được, Mai gia quản lý Phiêu hương thành quả thật là cực kì dụng tâm. Tuần tra binh mà bọn họ xây dựng chẳng những phản ứng nhanh nhạy, hơn nữa việc giữ vững kỷ luật khi hành động là vô cùng tốt. Rõ ràng một đại mỹ nhân như tỷ tỷ ngươi đang đứng tại đây, vậy mà đáng ngạc nhiên là không có một ai trong số đó dám lén lút đưa mắt nhìn sang cả. Xem ra chờ khi quay trở về, ta nhất định phải ngợi khen cho Mai gia mới được.
- Đáng ghét! Ý của đệ đệ ngươi là ta không còn hấp dẫn nữa đúng hay không?
- Nào có chứ! Ta đây chỉ là đang đưa ra dẫn chứng cụ thể mà thôi. Trên thực tế, nét đẹp của tỷ tỷ ngươi vốn dĩ đã vượt qua tầm cảm nhận mà người bình thường có thể thưởng thức rồi. Không sai, chính là như vậy, a ha ha! Ha ha ha!
Nghe được tiếng cười mang theo ba phần châm biếm, ba phần chế nhạo, cùng với ba phần hả hê, khỏi phải nói nộ khí trong lòng Dương Tuyết đang tăng lên một cách kinh khủng như thế nào. Một tay nàng giữ chặt lấy cánh tay Nguyễn Nguyên Mạnh, trong khi tay còn lại thì nhanh chóng sờ vào phần thịt mềm nơi vùng eo của đối phương. Không chờ cho người nào đó kịp thời phản ứng, Vạn kim đường đường chủ lập tức ra sức để vặn lấy, hơn nữa còn phối hợp thêm bằng cách xoay qua xoay lại trông vô cùng đắc ý.
- Ây ui, tỷ tỷ tha mạng, ta đây chỉ đang đùa một chút thôi mà!
- Nói mau, vẻ đẹp của tỷ tỷ là như thế nào hả?
- Khụ, khụ, cái này còn cần phải hỏi nữa hay sao? Cả Bắc châu này ai mà không biết, tỷ tỷ ngươi chính là đóa hoa hồng kiều diễm nhất cơ chứ. Nếu như tỷ tỷ chịu đứng ra tranh đoạt, ta tin tưởng vị trí số một bên trên mỹ nhân bảng nhất định đã thuộc về ngươi rồi.
- Hừ hừ! Ngươi chỉ được mỗi cái nói thật mà thôi.
Thu được câu trả lời hài lòng, Dương Tuyết khẽ bĩu môi trước khi lại quay trở về với dáng vẻ ôn nhu như nước. Nàng tất nhiên biết Nguyễn Nguyên Mạnh vừa rồi đã phát hiện ra điều gì đó, đáng ghét hơn chính là đối phương còn cố ý kéo sang chuyện khác để phớt lờ nàng. Nói thật, cách làm này của Nguyễn Nguyên Mạnh khiến cho Vạn kim đường đường chủ cực kì thương tâm. Hiện tại nàng thậm chí còn có một loại ảo giác, đối phương từ đầu tới giờ hoàn toàn chẳng hề tin tưởng mình một chút nào. Nghĩ đến đây, Dương Tuyết quyết định tạm thời sẽ không để ý tới ai kia nữa. Nàng tin tưởng, bằng vào khả năng trêu hoa ghẹo nguyệt vốn có, nhất định người nào đó sẽ biết phải làm sao để có thể an ủi lấy mình.
Đối với việc Dương Tuyết đột ngột yên lặng xuống, Nguyễn Nguyên Mạnh dĩ nhiên biết rõ nguyên nhân nằm ở chỗ nào. Mặc dù vậy, hắn cũng không tỏ vẻ vội vàng muốn đứng ra để làm sáng tỏ. Dù sao thì giữa tình nhân với nhau, thỉnh thoảng sẽ bất ngờ phát sinh một chút hiểu lầm ngoài ý muốn là điều rất bình thường. Lúc này, vấn đề cần thiết nhất chính là lựa chọn thời điểm thích hợp để tiến hành giảng giải. Nếu như bắt đầu quá sớm, nhiều khả năng đối phương vẫn còn chưa phát tiết hết tâm tình. Thế nhưng một khi để vượt quá thời gian chịu đựng, rất có thể mối quan hệ trên cũng đã không còn cách để cứu vãng nữa rồi.
Do đó việc sẽ giải thích khi nào, cũng như là giải thích ra làm sao, tất cả cũng đều là những phía cạnh cực kì tế nhị. Chỉ cần biết cân nhắc tốt những điểm này, Nguyễn Nguyên Mạnh tin rằng thời điểm mà các cuộc cãi nhau chấm dứt, đó cũng chính là lúc mà tình cảm giữa đôi bên trở nên thăng hoa hơn hết thảy. Thế là bởi vì mỗi người đều có tâm tư riêng, phần lớn thời gian kế tiếp cả hai cũng không còn tỏ ra mặn mà giống như trước đó nữa. Cứ như vậy, mãi cho đến khi đã trông thấy bóng dáng Túy Nguyệt tửu lầu ở cách đấy không xa, lúc này Nguyễn Nguyên Mạnh mới khẽ lay động bàn tay giai nhân, xem như là chịu hạ mình hướng về phía nàng nhận thua lấy.
- Còn giận đệ đệ sao?
- Ân!
- Cảm thấy bị ủy khuất vì không được ta tín nhiệm?
- Ân!
- Nếu như ta nói đây chỉ là một sự hiểu lầm, tỷ tỷ ngươi liệu sẽ tin tưởng hay không?
- Không! Hừ hừ!
Nhìn xem Dương Tuyết cố tình quay đầu sang hướng khác, giống như chẳng muốn để ý tới mình, Nguyễn Nguyên Mạnh không khỏi buồn cười trước biểu hiện có phần trẻ con này. Nếu như nàng thật sự giận dỗi, lẽ ra bây giờ đã phải náo lớn tính tình mà bỏ đi rồi. Ngược lại hiện tại đối phương chẳng những vẫn ôm chặt cánh tay Nguyễn Nguyên Mạnh, hơn nữa thỉnh thoảng còn lén lút đưa mắt quan sát, chờ xem hắn sẽ phản ứng như thế nào. Rõ ràng, Vạn kim đường đường chủ đây là đang nóng lòng, khi mà nàng vừa muốn tiếp tục tạo ra áp lực, đồng thời lại vừa lo sợ mình sẽ làm quá mức dẫn tới không còn chỗ trống mà quay về.
- Được rồi, đừng giận đệ đệ nữa được không nào! Ban nãy có một số chuyện không nói cho tỷ tỷ ngươi nghe, chủ yếu là bởi vì muốn phòng ngừa xung quanh đông người lắm miệng mà thôi. Hiện tại một khi đã quay trở về địa bàn của mình, tỷ tỷ muốn biết điều gì ta cũng đều sẽ thành thật mà nói hết với ngươi.
- Hừ hừ! Có thật không?
- Tất nhiên là thật nha! Đừng quên là kể cả chuyện mộng cảnh ta còn chẳng buồn che giấu tỷ tỷ ngươi, vậy thì những thứ này nào có phải là việc gì lớn lao cơ chứ.
Nghe đến đây, Dương Tuyết cũng không còn làm ra bộ dáng giận hờn tiếp được nữa. Giống như Nguyễn Nguyên Mạnh vừa nói, việc kia ngoại trừ nàng ra thì kể cả Thái Huỳnh Diễm My cũng chẳng hề hay biết, điều này đủ để thấy địa vị của mình trong lòng người nào đó là như thế nào rồi. Thậm chí đến lúc này, Dương Tuyết ngược lại cảm thấy bản thân khá là quá phận, khi đã tùy tiện đi hoài nghi lung tung dẫn tới buổi du ngoạn kết thúc sớm như vậy. Thế là ban đầu vốn dĩ đã nguôi lòng, hiện tại Dương Tuyết dĩ nhiên cũng tranh thủ lấy bậc thang trước mặt mà leo xuống, từ đó làm cho bầu không khí giữa hai người trong thoáng chốc liền quay về với tình trạng vốn có.
- Cảm ơn đệ đệ ngươi vì đã chiếu cố đến tâm tình của ta!