Nhược Nhất đột nhiên nhớ lại trước đây Thương Tiêu đã nói với cô: “Tới lúc ấy, nàng muốn kết cục như thế nào, ta theo nàng là được”.
Thương Tiêu nói vừa nhẹ nhàng vừa thờ ơ, khi ấy cô thậm chí không hiểu được ý nghĩa của câu nói đó. Nhưng bây giờ nhớ lại, cô giật mình hiểu ra.
Nhược Nhất muốn nhìn thấy thái độ cứng rắn ấy của Thương Tiêu hơn là nhìn tờ giấy trước mặt lúc này. Cho dù là sống hay chết, dù kết cục như thế nào cũng sẽ ở luôn bên nhau. Chẳng phải giữa họ đã có hẹn ước như vậy rồi sao?
Bây giờ Thương Tiêu dễ dàng buông tay như vậy… nhưng ai ngờ Nhược Nhất đã không thể trốn tránh được nữa, và cô cũng không muốn trốn tránh. Ném vụn giấy trên tay, Nhược Nhất nhìn Tử Đàn chằm chằm: “Muội phải đi tìm chàng. Chàng không chờ được muội, muội sẽ tự đi tìm và xin chàng tha thứ”. Nhược Nhất cụp mắt nói. “Không được gặp Thương Tiêu nữa… muội chưa chuẩn bị tâm lý để chấp nhận điều này. Trước đây khi ra đi, muội đã hẹn ước với chàng là sau ba năm muội sẽ về tìm chàng, cho dù chàng ở cô đảo ngoài biển hay ở núi đao biển lửa nào, muội đều sẽ đi tìm chàng. Chàng nhập ma rồi, vậy thì làm cho chàng tỉnh táo trở lại, sau đó bảo chàng nấu cho muội một bát mỳ suông”.
Tử Đàn im lặng một lúc rồi nói: “Bây giờ ma khí lan tràn, yêu tộc bộn bề công việc, ta không thể rời khỏi đây để đưa muội ra biển được”.
Nhược Nhất bước lên một bước đang định nói gì đó thì Tử Đàn đã quay người rút dưới thư án ra một tờ giấy: “Muội cầm lấy. Trên biển sóng gió khôn lường, trước khi xuất hành phải chuẩn bị đầy đủ”.
Nhược Nhất nhận lấy bản đồ, cô đang định mở ra xem thì bên ngoài đột nhiên có một binh sĩ chạy vào bẩm báo: “Hàn Ngọc chủ, lúc nãy Quý Tử Hiên đã qua sông Quỷ Khốc rồi”. Tử Đàn khẽ đáp một tiếng rồi cho lui.
“Quý Tử Hiên?”, Nhược Nhất thất thanh, “Sao hắn lại tới U Đô…”.
Tử Đàn nói: “Bây giờ ma khí lan tràn đã không còn là chuyện mà tiên tộc hay yêu tộc có thể giải quyết được, khi cần thiết, yêu tộc sẽ liên thủ với Tầm Thường cung. Hắn là người lãnh đạo, đương nhiên phải tham dự hội nghị này”.
Mạc Mặc cùng Mạc Tầm chờ dưới núi, nếu hai người họ bị Quý Tử Hiên phát hiện ra… Sắc mặt Nhược Nhất bất giác biến đổi, không quan tâm xem Tử Đàn có nghi ngờ gì không, cô vội vàng cáo từ rồi cầm bản đồ chạy thẳng xuống núi. Tử Đàn dõi theo hình bóng của Nhược Nhất như nghĩ ngợi điều gì, nàng im lặng một lúc, rồi lại nhìn Huân Trì vẫn đang đợi trong phòng: “Ngươi không đi cùng muội ấy sao?”.
Huân Trì cười nói: “Nhược Nhất đi một mình vẫn có thể xử lý tốt nhiều chuyện, ta không cần chuyện gì cũng phải đi theo cô ấy. Bây giờ ở lại, ta có một chuyện muốn làm phiền Hàn Ngọc chủ đại nhân”.
“Ồ?”. Tử Đàn tò mò nhướn mày, “Ta rất có hứng muốn xem xem chuyện của Huân Trì phiền phức như thế nào”.
“Có thể cho ta lên thăm bạch môn ở động Hàn Ngọc được không?”.
“Thăm?”.
“Ừm, có thể ta còn phải mang thứ gì đó đi. Hàn Ngọc chủ có đồng ý không?”.
Tử Đàn cười nói: “Thứ trên bạch môn mà ngươi có thể mang đi chẳng qua là một nắm bùn đất, có gì mà không thể đồng ý cơ chứ”.
Huân Trì chỉ cười không nói.
***
Dưới U Đô sơn.
Sau khi Nhược Nhất đi không lâu thì Tầm Tầm có chút sốt ruột, nó làm ầm lên đòi đi chơi. Mạc Mặc rất dễ dãi với những chuyện này, cô chỉnh lại vạt áo cho Tầm Tầm và nói: “Ngoài việc bơi dưới dòng sông này thì con đi đâu chơi cũng được, cẩn thận đừng để ngã vì bây giờ chúng ta đang đi đường, khó có thể giặt được quần áo. Nếu gặp người lạ thì con hãy dùng thuật đọc tâm với hắn, nếu hắn có ý đồ bất chính thì con cứ thẳng tay đánh chết hắn. Nếu con không đánh lại được thì nhớ gọi ta”.
Tầm Tầm gật đầu. Mạc Mặc vỗ mông nó: “Đi chơi đi, lát nữa nghe thấy ta gọi thì con quay về nhé”.
Tầm Tầm hôn lên trán Mạc Mặc: “Phụ thân cũng vậy, nếu gặp kẻ xấu, không đánh lại được thì phụ thân nhớ gọi Tầm Tầm”. Nói rồi nó vui sướng chạy đi.
Mạc Mặc sờ trán cười nói: “Đúng là đồ tinh ranh”. Mạc Mặc nhìn lên núi, thầm nghĩ Nhược Nhất sẽ chưa xuống ngay, liền tìm một nơi kín đáo ngồi xuống và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tầm Tầm chạy tới dưới một tán cây đại thụ, nhìn trái nhìn phải rồi đào hố tìm kiến. Huân Trì từng dạy nó trò chơi dùng bùn nặn một tòa thành, sau đó dùng yêu lực dẫn dắt kiến đi lại trong đó. Về sau Mạc Mặc biết được, liền bảo nó nặn hai tòa thành, để kiến ở hai tòa thành chiến đấu với nhau, bên chiến thắng sẽ chiếm lĩnh thành trì của đối phương.
Tầm Tầm rất thích trò chơi này, lúc nào nó cũng đòi Nhược Nhất và Huân Trì chơi cùng. Nhưng Nhược Nhất cảm thấy trò chơi này quá bạo lực, xác kiến chất đầy đất, không có lợi cho sức khỏe cũng như tâm lý của trẻ nhỏ.
Vì chuyện này mà ba người lớn đã ngồi với nhau, nghiêm túc thảo luận. Huân Trì không nghiêng về bên nào, nhưng bày tỏ thái độ vạn vật đều có linh hồn, kẻ sát hại chúng sẽ bị trời phạt. Nhược Nhất và Mạc Mặc đập bàn cãi cọ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định hạn chế số lần Tầm Tầm chơi trò này. Lần nào nó cũng thấy không được chơi thỏa thích. Bây giờ không có ai quản, Tầm Tầm rất vui.
Tầm Tầm nặn tòa thành xong nhưng tìm mãi không thấy kiến, nó đang sốt ruột thì bỗng nhìn thấy cách đó không xa xuất hiện một đôi ủng nền trắng với hoa văn xanh. Nó nhìn lên theo đôi ủng đó, đó là một người rất đẹp. Hắn đứng yên ở đó, sắc mặt không ra uy, không phẫn nộ nhưng vẫn khiến người ta sinh lòng kính trọng.
Tầm Tầm nghĩ, người này có nụ cười đẹp giống Huân Trì thúc thúc, nhưng lại không khiến người ta thấy thân thiết như thúc ấy. Nó dùng thuật đọc tâm, chậm rãi dò xét suy nghĩ của người đó, nhưng nó chỉ thấy một vùng hư không. Tầm Tầm đang thấy kỳ lạ thì người đó bước lên trước mấy bước, cười nói: “Thuật đọc tâm? Không dễ có được năng lực trời sinh ấy”. Hắn đổi giọng nói, “Ngươi là con của Thương Tiêu?”.
Giọng của người này rất hay, còn hay hơn cả giọng của Huân Trì thúc thúc, nhưng nếu so sánh thì giọng của phụ thân mình vẫn hay hơn. Tầm Tầm đứng dậy, nó chỉ cao hơn đầu gối của người đó một chút. Nó nhìn lên nhưng chỉ nhìn thấy cằm của người đó. Tầm Tầm bất mãn kéo áo hắn, bàn tay còn dính bùn in hai vết tay lên bộ quần áo trắng muốt: “Mẫu thân nói khi trò chuyện, nhìn vào mắt người khác là bày tỏ sự tôn trọng, Tầm Tầm tuy nhỏ nhưng cũng phải được tôn trọng”.
Người đó khẽ cười hai tiếng rồi ngồi xuống. Tầm Tầm hài lòng gật đầu: “Cháu không phải con của Thương Tiêu”.
Quý Tử Hiên không cười nữa. Tử Đàn từ trước tới nay chưa từng mang thai, thằng bé này không phải là con của Thương Tiêu… Hóa ra khi ấy, hắn đã thật sự cứu con của mình.
“Vì sao thúc thúc không nhìn cháu?”, Tầm Tầm bất mãn.
“Ta không nhìn được”.
“Không nhìn được?”.
“Ừm, giống như khi hai mắt nhắm lại ấy”.
Tầm Tầm làm theo lời hắn, nhắm mắt lại một lúc. Sau khi mở ra thì nó cau mày, giơ bàn tay dính đầy bùn huơ huơ trước mặt hắn, thấy con ngươi màu xám của hắn vẫn không động đậy nhìn về phía trước, nó lại dùng ngón tay mềm mại chạm vào mắt hắn, dẩu môi nói: “Thúc thúc đừng đau lòng, không nhìn thấy cũng không sao, chỉ cần Tầm Tầm nhìn thúc thúc là được”.
Cảm giác ấm áp vẫn đọng lại nơi khóe mắt, Quý Tử Hiên sững người một lúc rồi mới nói: “Cháu tên là Tầm Tầm?”.
“Cháu tên là Mạc Tầm”.
Quý Tử Hiên im lặng một lúc, nhưng câu tiếp theo của Tầm Tầm càng khiến hai lông mày hắn khẽ cau lại.
“Mẫu thân và Huân Trì thúc thúc gọi cháu là Tầm Tầm, phụ thân gọi cháu là Đồ hại cha”.
“Phụ thân?”, Quý Tử Hiên hỏi: “Ai là phụ thân của cháu?”.
Nhắc tới điều này, dường như Tầm Tầm rất kích động, nó bỗng quên đi sự thật là người đang đứng trước nó không nhìn được, khua chân múa tay miêu tả: “Phụ thân rất đẹp, đẹp thế này này!”. Nó vòng hai tay thành một vòng tròn lớn. “Phụ thân rất thông minh, so với sắc đẹp thì độ thông minh của phụ thân còn hơn nhiều. Phụ thân rất lợi hại, lợi hại nhiều hơn cả độ thông minh nữa ấy”. Nó thử làm vòng tròn lớn hơn, nhưng cánh tay không dài được như vậy nên nó đành đổi sang cách trần thuật: “Những lúc mẫu thân đánh nhau với phụ thân, phụ thân đều thắng”.
Nụ cười trên môi Quý Tử Hiên cứng đờ: “Họ đánh nhau?”.
Tầm Tầm thật thà gật đầu: “Vâng, phụ thân nói là rất thích ức hiếp mẫu thân cháu”.
Bàn tay của Quý Tử Hiên khẽ nắm chặt rồi lại buông ra, hắn nắm bàn tay nhỏ dính đầy bùn của Tầm Tầm, dùng tay áo lau sạch cho nó: “Cha mẹ cháu ở gần đây sao?”.
Tầm Tầm đáp vâng. Quý Tử Hiên bế thằng bé lên, để nó ngồi trên cánh tay của mình: “Cháu có muốn tạm thời làm đôi mắt của thúc thúc, đưa thúc thúc đi tìm… phụ thân của cháu không?”
“Vì sao muốn tìm phụ thân của cháu?”. Tầm Tầm hỏi câu này hoàn toàn vì hiếu kỳ mà không hề có ý gì, nó thực sự muốn được thân thiết với vị nam tử này.
“Có bao giờ cháu nghĩ phụ thân của cháu cũng bị người khác ức hiếp không?”.
Tầm Tầm kiên định lắc đầu: “Không thể có điều đó được”.
“Hãy thử nhé, ức hiếp phụ thân cháu chắc cũng rất thú vị”.
Mạc Mặc trốn trong bụi cỏ đã ngủ rất say, mấy ngày gần đây phải liên tục đi đường khiến sắc mặt cô tiều tụy và nhợt nhạt đi nhiều. Nhưng cho dù đang ngủ say, cô vẫn nắm chặt bàn tay.
Tầm Tầm bảo Quý Tử Hiên đặt nó xuống, nó bước tới, chạy vòng quanh Mạc Mặc. Tiếng bước chân khe khẽ của Tầm Tầm không đánh thức nổi cô, Tầm Tầm lén cười bóp mũi Mạc Mặc. Mạc Mặc khó thở, từ từ mở mắt, nhìn thấy đôi mắt tươi cười rạng rỡ của Tầm Tầm, cô nhoẻn miệng cười. Tới khi nhìn thấy người đứng sau Tầm Tầm, nụ cười ấy lập tức cứng đờ.
Hắn vẫn cười dịu dàng vô hại như thế. Tầm Tầm chỉ Quý Tử Hiên, đang định nói thì Mạc Mặc ôm chầm lấy nó, đứng dậy quay người bỏ chạy.
“Mạc cô nương”. Giọng hắn không lớn, không hề có ý uy hiếp, nhưng tiếng gọi nghe có vẻ bình thường ấy lại khiến Mạc Mặc lập tức dừng bước. Tầm Tầm ở trong lòng Mạc Mặc khó hiểu ngẩng đầu nhìn Mạc Mặc.
“Đã lâu không gặp cô nương, vì sao vừa nhìn thấy ta đã bỏ chạy?”. Tai Quý Tử Hiên giật giật nghe ngóng động tĩnh xung quanh, khi không nghe thấy ai lên tiếng hắn mới cười nói: “Nghe nói vợ chồng các ngươi ở chỗ này nên ta đặc biệt tới xem sao, sao không thấy phụ thân của đứa trẻ này vậy?”.
Mạc Mặc lại một lần nữa thầm chửi rủa: Tên này mù không triệt để.
Tầm Tầm giãy giụa trong lòng Mạc Mặc, đang định lên tiếng thì bị Mạc Mặc lườm. Trong lòng Mạc Mặc hết lần này đến lần khác bảo nó ngậm miệng. Tầm Tầm đọc được tiếng lòng của Mạc Mặc, ấm ức nhìn Quý Tử Hiên, không nói gì nữa.
Mạc Mặc quay người, vén hết tóc ra sau gáy, lập tức đứng thẳng trong tư thế phòng bị: “Kể ra thì đã một thời gian dài không gặp. Quý cung chủ vẫn khỏe chứ?”.
Quý Tử Hiên lắc đầu: “Không thể nói là khỏe được, hai năm trước sau khi đỡ thiên kiếp cho một chú cửu vĩ bạch hồ, cơ thể ta luôn có chút khó chịu”.
Mạc Mặc cười: “Xem ra thiên kiếp hôm ấy cũng không lợi hại lắm, bây giờ Quý cung chủ vẫn có sức lực tới lãnh địa của yêu tộc chạy nhảy cơ mà”.
Quý Tử Hiên sờ lên khóe mắt dường như vẫn còn hơi ấm của mình – nơi Tầm Tầm chạm vào lúc nãy, cũng cười nói: “So với thứ ta đã cứu được… thì thiên kiếp đó… quả thực chẳng có gì to tát”.
Sắc mặt Mạc Mặc biến đổi. Trước đây thiên lôi lợi hại thế nào không phải cô không biết, Quý Tử Hiên ở xa muốn dẫn dụ nó đến đã phải bỏ ra không ít linh lực, chứ chưa cần nói đến chuyện chịu đựng thiên lôi. Bây giờ hắn nói như vậy, cũng có thể lý giải là, thực ra hắn cũng hy vọng Tầm Tầm có thể sống sót. Nếu hắn muốn có Tầm Tầm… Mạc Mặc nhìn đứa bé trong lòng mình, nếu hắn muốn có Tầm Tầm…