Ta Mới Là Duy Nhất

Chương 42




Kế hoạch còn chưa có cụ thể tường tận đường lối, nội bộ triều đình đã rối loạn.

Ngay đêm hôm đó, Thừa tướng Nguyên Mão cùng Hằng Vinh vương gia đem 3000 quân bao vây Hoàng cung, hơn 2000 quân chia ra canh gác các khu nhà dân cùng phủ vài viên quan lớn, gần một vạn quân xông vào hoàng cung, diễn ra một hồi cung biến.

Mạc Tử Kỳ đang dùng bữa, nghe A Hạ bẩm báo, giật mình đánh rơi chén canh, canh nóng đổ xuống y phục, nàng cũng chẳng màng, vội vã đứng dậy: “Thái Tử giờ đang ở đâu?”

“Nương nương, Thái Tử đang ở chỗ Hoàng Thượng.” A Hạ cũng lo sợ không kém.

Mạc Tử Kỳ mím môi, đầu óc xoay chuyển, nói với A Hạ: “Đi, cùng ta đi thu dọn đồ đạc.”

“Dạ.”

Đồ đạc của một vị Hoàng Quý Phi là rất nhiều. Mạc Tử Kỳ không nhìn tới những hộp trang sức trên mặt bàn, kéo ngăn thứ ba trong tủ gỗ ra.

Đều là những thứ nàng gìn giữ bao năm nay.

Một cây trâm ngọc mà trước lúc quy tiên Tổ mẫu tặng nàng, một bức tranh vẽ đôi phu thê trong ngày cưới – là nàng và Ân Mạc Thần. Một đạo thánh chỉ năm đó Tiên hoàng sắc phong nàng làm Kim Nguyệt Cách Cách – trở thành một vị Cách Cách được sự sủng ái còn hơn cả con ruột của ngài. Một bức thư trước khi đi Mỵ Vỹ Nghi để lại cho nàng, cuối cùng, một bức tranh nàng trên lưng ngựa, đằng sau là thảo nguyên xanh tươi, do chính tay Hoàng Thượng – khi đó mới chỉ là Thái Tử vẽ. 

Một giọng hát thánh thót, một tiếng cười vui tươi, một tiếng hí dài, một tiếng bước chân ngựa vang vọng bên tai, lòng Mạc Tử Kỳ bỗng chua xót. Thời gian tàn nhẫn, quãng thời gian đẹp đẽ, vui vẻ, đầy sức sống thanh xuân của bốn người, hết thảy đều bị thời gian cướp hết.

Kìm nén nỗi lòng lại, nàng cho tất cả vào một mảnh vải hoa, gói lại thành tay nải, khoác trên vai.

Nhìn sang A Hạ, cũng đã có một tay nải. Là tỳ nữ thân cận của nàng, bao năm nay cùng nàng trải qua nhiều biến cố hậu cung, A Hạ cũng thuộc hàng lão luyện, đã ổn định tinh thần. Hai nàng sớm tối bên nhau, về tình về nghĩa, đều sớm không chỉ còn là chủ tớ nữa, mà là tỷ muội, có một sự ăn ý vô cùng, gật đầu cùng đi ra khỏi phòng.

Họ không ngờ, xuất hiện một nam nhân mặc đồ đen, đeo mạng che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen sáng rõ đứng chắn trước cửa, khiến hai người kinh sợ.

“Nương nương, mời theo ta.”

“Ngươi là ai?” Giọng Mạc Tử Kỳ vô cùng bình tĩnh, nhưng chỉ nàng hiểu trong lòng nàng hoảng tới mức nào.

“Thần là ám vệ của Hoàng Thượng.” Một câu giới thiệu ngắn gọn.

“Lấy gì chứng minh?” Mạc Tử Kỳ đề cao cảnh giác.

“Nghi Phi nương nương để bức thư trong tay áo bên trái của nương nương. Đầu thư đề: “Tỷ tỷ kính mến”.” 

Lòng nàng trùng xuống. Trong phút chốc, lý do Ân Mạc Thần biết chuyện Nghi Phi đã rõ. Còn A Hạ lại hoảng sợ hơn, nghĩ tới một đêm của tháng trước, khi nàng đưa bức thư cho Dương Khê Vương Gia thì bị đánh ngất, khi tỉnh lại, bức thư vẫn ở trên tay. Vậy nhưng, ai mà biết, trong khoảng thời gian nàng ngất, bức thư có xảy ra chuyện gì không?

“Đi.” Biết giờ không phải lúc để suy nghĩ nhiều, nàng liền quyết đoán nói. 

Ám vệ kéo giường ra, với tay lấy cây nến đốt cháy màn, lại xoay bàn trang điểm một góc chếch về phía tây nam, mấy viên gạch ở góc phòng rời ra, tạo thành một lối đủ cho một người đi xuống.

Con đường chia thành nhiều ngã rẽ, hai người theo ám vệ rẽ hết ngã này tới ngã khác, cuối cùng gặp đường cụt.

Ám vệ rút kiếm, vẽ lên bức tường mấy đường thẳng. Mạc Tử Kỳ nhíu mày, đột nhiên phát hiện, đây là con đường nàng đã xuất giá, đi từ Mạc gia phủ, qua mấy con phố, tới đại điện Hoàng cung bái kiến, rồi quay về Đông cung.

Bức tường lập tức được mở ra. Ám vệ cũng biến mất. Nhìn chiếc thang dựng trước mặt, Mạc Tử Kỳ lập tức leo lên.

Khi xưa địa vị trong Mạc gia phủ của nàng không cao, A Hạ thường xuyên bị mấy tổng quản bắt leo thang treo đồ trang trí trên cao vào những dịp đặc biệt, nên leo thang không làm khó được A Hạ. Còn nàng? Leo cây nàng còn leo giỏi ngang ngửa mấy thằng con trai chứ đừng nói là leo thang.

Chỉ là, cả hai không ngờ, nơi cửa ra lại là phòng nghỉ của Hoàng Thượng – Ân Mạc Thần.