Ta Mới Là Duy Nhất

Chương 32




“Dương Phi nương nương tới.” Thái giám cao giọng hô.

“Biểu tỷ.” Hiền Phi nhẹ nhàng đứng dậy, giọng nói mềm mại, ôn nhu.

“Muội cứ ngồi đi.” 

Khi đám cung nữ, thái giám tất cả lui ra, Dương Phi ngắm ánh mặt trời chói lòa của buổi trưa, lặng im hồi lâu. Cho tới khi Hiền Phi hỏi, Dương Phi mới cất lời: “Hôm nay tỷ gặp Nghi Phi.”

“Có chuyện gì sao? Sao trông tỷ phiền não thế? Không phải cô ta nắm được điểm nào của tỷ đó chứ?” Hiền Phi đáp.

“Không phải.” Dương Phi khẽ lắc đầu, ngừng rồi lại nói tiếp: “Tỷ tìm cô ta, vốn muốn dạy dỗ một chút, nào ngờ cô ta lại nói với tỷ khá nhiều điều, tỷ thấy chẳng biết làm sao nên mới tới tìm muội.”

Hiền Phi buông chén trà, nghi hoặc: “Tỷ nghĩ gì mà chẳng biết làm sao?”

“Tỷ đang nghĩ chuyện Hoàng Quý Phi.” Dương Phi đáp ngắn gọn, giọng nói vẫn vương rất nhiều nỗi sầu lo.

Hiền Phi tinh ý, kinh ngạc hỏi: “Tỷ muốn theo phe ả ta?”

Dương Phi thấy biểu muội kinh ngạc, cũng không bất ngờ, nhẹ giọng giải thích: “Cô ta xuất thân Mạc gia, tuy mẫu thân cô ta chỉ là thiếp, thế nhưng năm đó cô ta được Tiên đế sắc phong Kim Nguyệt Cách Cách, người của Mạc gia chẳng ai không nể mặt cô ta. Dưới gối cô ta hiện giờ còn có một Thái Tử mà Hoàng Thượng vô cùng sủng ái. Tuy ngày thường Hoàng Thượng không lui nhiều tới Mạc Hi Cung, nhưng địa vị cô ta vững như núi Thái Sơn, Thái Hậu lần trước vừa hạ vị, Hoàng Thượng liền phục vị ngay lại cho cô ta. Thường ngày cô ta ở yên trong cung, không hề tranh giành thánh sủng, vân đạm phong khinh, kì thực chính dạng người này mới khó lường vô cùng.”

Hiền Phi đã hiểu được biểu tỷ nói gì, liền nói tiếp: “Còn Đức Phi trẻ tuổi bồng bột, chỗ dựa không vững chắc. Cho dù ông cô ta là Nguyên Mão, cả gia tộc nâng đỡ cô ta, thì cũng chỉ là vì cô ta đang ở vị trí Đức Phi. Một ngày nào đó cô ta rớt đài, cả gia tộc sẽ quay lưng. Dù sao Nguyên gia cũng không thể đọ với Mạc gia.”

“Muội thấy thế nào?” Dương Phi nghiêng mặt hỏi.

“Chẳng bằng bây giờ tỷ muội chúng ta tới Mạc Hi Cung một chuyến?” Hiền Phi đề nghị.

Dương Phi gật đầu. Hai người cứ vậy liền tới Mạc Hi Cung.

oOo

Lúc này đã là chiều. Cửa sổ chính điện mở, gió lồng lộng thổi vào, đem theo hương hoa, làm người khác vô cùng thoải mái. Mạc Tử Kỳ một thân váy hồng nhạt, nhìn hai vị khách đột ngột ghé thăm, lòng âm thầm phỏng đoán.

“Trà chỗ tỷ tỷ cũng thật tốt, không biết là loại gì?” Hiền Phi mở lời.

Mạc Tử Kỳ không trả lời, A Hạ phía sau liền nói: “Bẩm Hiền Phi nương nương, loại trà này là Thanh Lam trà, lá trà từ vùng Sơn Đông mát mẻ, trà phòng vừa mới đưa tới hai ba hôm qua.”

Dương Phi cùng Hiền Phi cười cười. Lúc này Mạc Tử Kỳ mới mở lời: “Hai vị tới chỗ bản cung hôm nay không biết có chuyện gì? Hiền Phi thai đã được gần năm tháng, đi lại nặng nhọc, sao còn tới đây?”

Hiền Phi vẫn giữ nguyên nụ cười: “Là ở trong phòng có chút ngột ngạt, nghe nói hoa viên của tỷ tỷ đang độ trăm hoa đua nở, lại có chút gió, vô cùng mát mẻ nên mới đột ngột ghé thăm, chẳng hay đã làm phiền tỷ?”

“Đúng là đã làm phiền rồi.” Mạc Tử Kỳ không chút kiêng dè, thẳng thừng đáp. Hiền Phi cùng Dương Phi không thể không có chuyện gì lại rảnh rỗi tới đây. Thực chất nếu là mình vị Dương Phi kia thôi thì cũng không sao, nàng sẽ ngồi đưa đẩy với nàng ta một chút, thế nhưng lại có thêm Hiền Phi. Trong bụng Hiền Phi đang có long thai, nàng không dám chắc nàng ta tính giở trò gì, thế nên tốt nhất cứ tránh. Chẳng bằng trực tiếp một câu đuổi khách.

Hiền Phi cùng Dương Phi không ngờ Mạc Tử Kỳ nói vậy, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, song ngẫm nghĩ một chút lại hiểu nguyên do, liền thu lại nét mặt, trong lòng đều âm thầm khâm phục sự đề phòng này.

Dương Phi đứng dậy: “Vậy không phiền tỷ tỷ nữa.”

“Đi thong thả, không tiễn.” Mạc Tử Kỳ lại dứt khoát trả lời, sau đó liền đứng dậy đi vào phòng. Hiền Phi cùng Dương Phi đang ở chính điện âm thầm liếc mắt trao đổi rồi trở về.