Ta Mới Là Duy Nhất

Chương 16




Ân Mạc Thần rời khỏi Mạc Hi Cung, liền tiến tới Vạn Tường Cung của Thái Hậu. Mục đích là gì thì không cần ai nói hẳn cũng có thể rõ rồi.

Từ xa, hắn đã nhìn thấy thấp thoáng bóng hình tiểu hài tử 12 tuổi đang quỳ gối trước cửa điện, bên cạnh là Dương thái giám đang không ngừng nói. Dương thái giám là người bên cạnh Thái Hậu, nên chắc là nói cũng chỉ là đang khuyên Thái Tử trở về Đông Cung. 

Hắn ít khi đến Hậu cung, cũng vì ghét cái nơi thoạt nhìn yên tĩnh mà bên trong không biết đã dấy nên bao nhiêu sóng ngầm, ghét những nữ nhân ác độc hãm hại người khác, quay ngoắt một cái liền làm như không biết chuyện gì, giả ngây giả ngô. 

Thế nhưng, nàng lại không phải như thế. Nàng một thân vân đạm phong khinh, không lôi kéo thế lực, không đấu đá tranh giành, không ngụy trang giả bộ, chỉ lãnh đạm đứng một bên nhìn mọi việc phát sinh. Đến cả sự tình hôm nay cũng thế, nghe Tiếu Dạ nói nàng từ đầu tới cuối một thân bình thản, không lộ một chút sắc mặt cho dù mình bị phế, hắn mới tới thăm nàng, muốn xem nàng phản ứng thế nào.

Nhưng, nàng vẫn vậy. Những người khác trong trường hợp của nàng chắc sẽ quỳ xuống, khóc lóc cầu xin, không thì giải oan này nọ, riêng nàng chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế. Cũng may, không hẳn là hắn thất bại. Khi hắn khôi phục chức vị cho nàng, nàng cuối cùng cũng mỉm cười, trong con ngươi đen nhánh là đôi mắt thực sự vui vẻ.

Hắn hiểu, khi mình làm vậy, sẽ cùng Thái Hậu xảy ra tranh chấp, nhưng hắn vẫn làm, cho dù kết quả chỉ là một nụ cười nhẹ, hắn vẫn sẽ làm. Hắn cũng nhìn rõ tình cảm mình dành cho nàng, nhưng không nói ra, bởi hắn biết. Hắn biết, nếu nói ra, căn bản Mạc Tử Kỳ cũng chỉ cho là hắn thuận miệng mà nói. Nếu không phải vậy, thì giả sử nàng cũng yêu hắn, thì cuối cùng cũng sẽ là hắn phụ nàng. Hắn biết, tính cách của nàng nhất định muốn chỉ có duy nhất một người phụ nữ là Mạc Tử Kỳ, không cho phép phi tần thiếp thất, mà hắn cũng chỉ muốn có mình nàng, không cần những nữ tử khác. Thế nhưng, ai bảo vận mệnh cho hắn làm Hoàng Thượng? Hắn làm Hoàng Thượng, không thể chỉ có một người phụ nữ. 

Một chốc nghĩ mông lung, lúc tỉnh, cũng đã đi gần tới cửa đại điện. Vừa rồi, ngoài nghĩ, còn nói mấy câu kêu Ân Mạc Thừa rời đi. 

oOo

“Nó ngông cuồng không biết trời cao đất dày, không coi ai gia ra gì.” Chỉ nhìn thấy hắn, chưa để Ân Mạc Thần cất câu nào, Thái Hậu đã nói trước.

“Tại sao mẫu hậu vẫn mãi không thể hết oán giận cô ấy?” Hắn hỏi, giọng rất trầm. Tất cả sự tình hôm nay, hắn không tin là mẫu hậu này của hắn không giăng bẫy. Bao năm nay nàng một thân trầm ổn, việc làm tất không bao giờ vượt quá quy củ, thế nên Thái Hậu muốn tìm điểm yếu cũng khó, mà vừa hay Mạc Thừa lại tới tuổi, liền lôi chuyện này ra để giăng bẫy Mạc Tử Kỳ.

Thái Hậu khép hờ đôi mắt. Đứa nhỏ này rất thông minh, chuyện gì cũng đều bị hắn nhìn thấu cả. Tuy vậy, lúc nghĩ ra kế sách bà vốn cũng chỉ định mắng Mạc Tử Kỳ một trận trước mặt phi tần để nàng bẽ mặt mà thôi, không nghĩ tới nàng phản đối chuyện này mạnh mẽ tới vậy, làm bà lúc đó cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức nói không hiếu thuận cha mẹ để phế. 

“Nó, không hề xứng với con.” Bà đáp, giọng hững hờ.

“Người chỉ chăm chăm vào việc nàng ấy do một tì thiếp sinh ra mà thôi. Còn những chuyện khác, luận về thân phận, tướng mạo, tài năng, khí chất, nàng là người xứng với con nhất.”

“Mạc Thần, đừng nói nữa. Con khi đó là hoàng tử tôn quý nhất cả Ân Điệp Thi Cung, một đứa con gái do tì thiếp sinh ra không hề có tư cách xứng cùng với con.”

“Cho dù nàng thực sự do tì thiếp sinh ra, nhưng xuất thân vẫn là nữ nhi Mạc gia, hơn nữa nàng là Kim Nguyệt Cách Cách do đích thân Tiên đế sắc phong, được chính Hoàng Tổ Mẫu của con ngày ngày bồi dưỡng để tương lai làm mẫu nghi thiên hạ. 

Một loạt việc của người hôm nay, người có thấy nàng đổi sắc mặt một lần? Đó mới chân chính là mẫu nghi thiên hạ, cho dù gặp nan cũng không đổi sắc, cho dù bị người phế cũng vẫn thẳng lưng lạnh lùng rời khỏi, nàng cho dù xuất thân không huy hoàng nhưng nàng mới xứng với mẫu nghi thiên hạ nhất. Trên đời này không ai không khiếm khuyết.” Ân Mạc Thần lãnh đạm nói tràng dài. 

Thái Hậu tức tím mặt. Chính bà cũng biết chỉ duy nhất Mạc Tử Kỳ mới đủ tư cách, cũng đủ khả năng để ngồi lên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, sánh vai cùng cửu ngũ chí tôn, nhưng bà thực sự ghét nàng.