Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 85: Bất tỉnh




Với sự giúp đỡ của tê tê già, rất nhanh Tiêu Liêu đã đào thấy tay của Cụ. Cậu kinh ngạc hét lên: “Đào được rồi, đào được rồi! Tôi đào được anh ấy rồi. Nhanh lên, đến giúp với!”

“Được, đến ngay!” Tê tê già vội vàng đào theo tay của Cụ.

Tay, cánh tay, bả vai rồi dần tới đầu. Mồ hôi nhễ nhại chảy dài trên má, ngón tay bị đất đá cứng cọ rách da, chảy máu vô cùng đau đớn nhưng hình như cậu không cảm nhận được, vẫn liều mạng đào.

Đất đá đè trên người Cụ dần bị phủi sạch, tê tê già dùng sức kéo Cụ ra, thở hồng hộc đặt hắn sang một bên.

“Hu hu…” Tiếng khóc trong trẻo của đứa nhỏ truyền đến từ dưới thân Cụ.

Tiêu Liêu cả kinh rồi chợt nhớ ra, hẳn là Tiểu Miên Miên được Cụ che chở. Cậu lập tức cẩn thận xoay người Cụ lại thì thấy Tiểu Miên Miên đang khóc lóc thê thảm. Tiêu Liêu đau lòng ôm Miên Miên vào ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: “Ồ ồ, dọa Miên Miên của chúng ta sợ rồi đúng không? Đừng sợ! Anh ở đây rồi. Đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ nha!”

Sau đó Tiêu Liêu vừa dỗ Tiểu Miên Miên kiểm tra người Cụ. Ngoại trừ đỉnh đầu bị u to thì không còn vết thương nào khác. Cậu sờ cánh tay rồi lại nhẹ nhàng sờ xương sườn, cũng may không bị gãy. Tiêu Liêu lại sờ xuống dưới, chân ổn, đuôi cũng không bị thương.

Xem ra nguyên nhân chủ yếu dẫn đến hôn mê là do cục u lớn trên đầu hắn. Tiêu rồi! Vết thương trên đầu, đặc biệt là nội thương là trí mạng nhất. Tiêu Liêu bị dọa đến nghẹt thở. Cậu vội vàng kéo mí mắt của Cụ để xem đồng tử, rồi lại nghe hô hấp của hắn đồng thời đè động mạch của hắn để xem nhịp đập.

Trong lúc đó Đào Thừa có chạy tới hỏi Đào Thủ tình hình thế nào nhưng chưa nói được mấy câu đã bị ông đuổi đi. Đào Thủ bảo anh ta nhanh chóng đi gọi tộc y tới, càng nhanh càng tốt. Đào Thừa nghe vậy thì gật đầu, vừa xoa mông bị Đào Thủ đá vừa chạy rất nhanh, sợ chậm trễ thời gian.

Mà bên này Tiêu Liêu xác định dấu hiệu sinh tồn của Cụ vẫn ổn định thì thở phào nhẹ nhõm. Cậu vừa dỗ dành Tiểu Miên Miên vừa nhìn Cụ. Trông khuôn mặt lo lắng mệt mỏi của Đào Thủ cũng hơi đau lòng.

Ông tiến lại gần giúp dỗ dành Tiểu Miên Miên, quan tâm hỏi: “Thằng nhóc kia sao rồi?”

Tiêu Liêu lo lắng lắc đầu trả lời: “Nhìn không ra, dấu hiệu sinh tồn của anh ấy coi như ổn. Tôi cũng đã kiểm tra cơ thể một lượt. Ngoại trừ đầu bị sưng to thì không phát hiện vết thương khác. Chân, tay và xương sườn cũng không bị gãy. Còn những thứ khác tôi đều bất lực, chỉ có thể cầu nguyện nhanh có người đến xem giúp.”

“Cậu cũng đừng sốt ruột. Tôi đã kêu đệ tử dùng tốc độ nhanh nhất đi gọi người, hẳn là sẽ đến ngay thôi. Đừng lo, đừng lo! Bình tĩnh trước đã!” Tê tê già vỗ vai Tiêu Liêu.

“Vâng, tôi biết rồi.” Tiêu Liêu trả lời như thế nhưng trên mặt vẫn hiện rõ sự bất an. Trong chốc lát cậu phải gượng cười an ủi Tiểu Miên Miên, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt sang nhìn Cụ. Một tay Tiêu Liêu chưa từng rời khỏi cổ Cụ, vẫn luôn chú ý mạch đập của hắn.

Tê tê già chỉ nhìn chứ cũng không làm gì, vì ông thật sự không giúp gì được. Ngay cả yêu cầu đưa Cụ đi của ông cũng bị Tiêu Liêu Cự từ chối. Cậu nói gì mà sợ nguyên nhân không rõ dễ khiến hắn bị tổn thương thêm lần nữa, bệnh tình nặng thêm. Tê tê già nghe vậy thì choáng ngợp, ông hoàn toàn không hiểu những thứ này.- Đọc truyện miễn phí tại App TᎽT

Chịu giày vò, Tiểu Miên Miên khóc đến mệt mỏi, mơ màng chợp mắt trong lồng ngực Tiêu Liêu. Ngay khi Tiểu Miên Miên nằm sấp trên bả vai Tiêu Liêu tiến vào mộng đẹp. Chợt có một âm thanh vang lớn thấu tận trời xanh dọa Tiểu Miên Miên bĩu môi muốn khóc nhưng may là tốc độ của Tiêu Liêu rất nhanh. Cậu vội vàng dỗ dành bé, nếu không còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Sau đó Tiêu Liêu lại nhìn thấy một con voi đi thẳng đến chỗ họ. Liễu Phong trên lưng voi trực tiếp trượt xuống, con voi cũng biến thành hình người đeo hộp thuốc đi theo sau Liễu Phong.

Liễu Phong vội vàng thành thạo kiểm tra người Cụ một phen rồi lấy một bình sứ nhỏ trong hộp thuốc do Đại Xuyên đưa tới. Liễu Phong đổ một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Cụ để hắn nuốt xuống. Sau đó bảo Đại Xuyên cõng Cụ lên, đưa đi.

Tiêu Liêu thấy thế cũng đứng lên theo. Chỉ là cậu dùng sức quá mạnh, ngồi quá lâu, trong ngực ôm Tiểu Miên Miên lại chợt đứng dậy nên bị choáng váng, hai chân mềm nhũn. Nếu không nhờ Liễu Phong đỡ kịp thì chắc chắn cậu đã té.

“Cẩn thận!”

Liễu Phong đỡ Tiêu Liêu, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Để chú bế cho, cháu đi trước đi. Sắc mặt cháu cũng không tốt. Ôi, tay cũng bị thương rồi. Để chú băng bó cho cháu.”

“Không cần, không cần. Chút vết thương nhỏ này tạm thời không cần. Vẫn nên xem Cụ trước, cháu không nghiêm trọng.”

“Cháu là đứa nhỏ ngốc. Cháu nói cái gì? Gì mà cháu không nghiêm trọng? Có chú Liễu cháu ở đây, chỉ cần bị thương thì thế nào cũng nghiêm trọng. Cháu xem, móng tay gãy hết rồi. Thế này cũng gọi là không nghiêm trọng à?” Liễu Phong cưỡng chế kéo Tiêu Liêu ngồi xuống, mở hộp thuốc xử lý vết thương cho cậu. Hắn nói tiếp: “Chú biết cháu lo cho Cụ nhưng vết thương của cháu không nặng lắm, xử lý cũng rất nhanh, không chậm trễ.”

Tiêu Liêu chỉ có thể cười khổ trả lời. Liễu Phong vừa dịu dàng xử lý vết thương cho cậu vừa dùng giọng điệu ôn hòa hỏi chuyện Tiểu Miên Miên.

Tiểu Miên Miên cũng ngoan ngoãn trả lời, giọng nói mang theo chút nức nở tường thuật lại chuyện vừa xảy ra. Lúc họ quan sát lò gốm cũ thì Tiểu Miên Miên vô tình phát hiện một góc của đồ gốm bị vùi dưới đất nên tò mò muốn xem vật đó như thế nào.

Cuối cùng Cụ đào ra giúp Tiểu Miên Miên. Ai mà ngờ được tường bị ngã, lò nung cũng sập theo. Nhờ Cụ vững vàng bảo vệ Miên Miên dưới thân nên bé mới may mắn thoát khỏi cảnh bị đất đá đè.

Đến lúc này Tiêu Liêu mới chú ý tới bình hoa nhỏ trong tay Tiểu Miên Miên. Bình màu xám xanh có vết nứt nhưng rất đẹp. Liễu Phong cũng thấy, hắn sờ đầu Tiểu Miên Miên, cất giọng khen ngợi: “Đẹp lắm! Chuyện này không trách cháu.”

“Haiz, đó là lò nung cũ không dùng lâu rồi. Tôi cũng không ngờ họ sẽ đến đó, càng không ngờ cái lò chết tiệt kia lại sập lúc này. Có thể bình trong tay tiểu Á Chủng do sư phụ tôi ném ở đó rất lâu rồi. Cũng bởi vì rất lâu nên mới bị vùi đi. Lò kia cũng lâu rồi chưa sửa, sớm nên san bằng nhưng tôi vẫn chưa có ý định đó. Kết quả không những sập mà còn hại người. Cái lò nung chết tiệt!”

Tê tê già nói đến cuối thì cũng gục đầu, vẫn là Liễu Phong an ủi ông: “Đúng là việc này do ông thất trách nhưng cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên người ông được. Mọi người đều có trách nhiệm nhất định, ông khoan hẳn chán nản như vậy.”

Cuối cùng Liễu Phong cũng băng bó cho Tiêu Liêu xong. Sau đó hắn bế Tiểu Miên Miên trong ngực Tiêu Liêu rồi lại kéo cậu đứng lên, nói với cậu: “Đi, chúng ta về trước xem sao Cụ lại hôn mê bất tỉnh.”

“Dạ.” Tiêu Liêu bị hắn kéo, ngây ngốc đi về phía trước. Sau đó cậu chợt nhớ tới gì đó nên vội dừng bước, sốt sắng nói: “Bây giờ không thể đi được. Kiều Kiều và bọn trẻ vẫn đang chờ ở đó.”

“Họ đi lâu rồi!” Tê tê già đứng tại chỗ nói với Tiêu Liêu.

“Đi lâu rồi sao?” Tiêu Liêu mở to mắt, kinh ngạc hỏi.

“Ừm, ban nãy đồ đệ đến nói với tôi đã tìm một thú nhân giúp Kiều Kiều đưa đám nhóc về. Nói là sợ dọa đám nhóc cũng sợ vướng tay vướng chân nên về rồi. Tiện thể cũng thông báo với người nhà của tiểu Á Chủng này luôn rồi. Giờ chỉ cần chờ là được.” Đào Thủ chậm rãi giải thích với họ.

“Không thể chờ nữa, để người ta đến tìm chúng ta. Đi thôi!”

Liễu Phong nói xong thì kéo cánh tay Tiêu Liêu, Đại Xuyên đã sớm biến thành hình thú, Cụ nằm sấp trên lưng anh ấy. Liễu Phong dẫn đầu giẫm lên mũi voi leo lên lưng voi sau đó đón lấy Tiểu Miên Miên để Tiêu Liêu bò lên.

Lúc Tiêu Liêu bước lên chân còn hơi run. Ôi trời, con voi này cao thật. Nếu không quỳ xuống vươn mũi làm bàn đạp thì cậu thật sự không lên được. Lần đầu tiên cưỡi voi, lòng Tiêu Liêu hơi kích động. Lưng voi rất rộng, thậm chỉ có thể nằm ngủ thoải mái. Chỉ là khi cậu thấy Cụ nằm bất động ở đó thì tâm trạng kích động cũng biến mất trong nháy mắt.

Tiêu Liêu lo lắng nhìn Cụ rồi quay sang hỏi Liễu Phong: “Chú Liễu, Cụ sẽ không sao chứ?”

“Bây giờ còn chưa biết nhưng cháu phải tin thằng bé sẽ không sao. Đừng lo!” Một tay Liễu Phong ôm Tiểu Miên Miên, một tay xoa đầu an ủi Tiêu Liêu.

Cụ sẽ không sao, mong là vậy. Hắn chỉ bị đá đập nên ngất đi, lát nữa sẽ tỉnh lại. Lòng Tiêu Liêu thầm cầu nguyện.

Trông voi đi không nhanh nhưng bước chân rất dài. Hơn nữa ỷ vào ưu thế chiều cao nên có thể đi được rất nhiều đường người khác không thể đi. Cho nên họ đến nơi rất nhanh.

Đại Xuyên cõng Cụ vào phòng đặt lên giường, Liễu Phong dang tay chân hắn ra xong thì bắt đầu cầm kim châm cứu cho hắn.

Trích máu mười đầu ngón tay có thể trị được hôn mê khẩn cấp, chim mổ¹ huyệt thủy, tăng cường kích thích. Tổng cộng có mười một huyệt, đâm cái nào cũng có thể làm cho người ta đau đến gào thét. Đặc biệt là dùng phương pháp chim mổ đâm huyệt thủy sẽ đau đến mức khiến người ta rơi lệ. Tiêu Liêu thấy vậy thì bả vai bất giác rụt lại. Vì cái đó thật sự rất đau. Lúc trước cậu chỉ đâm nguyệt hai ngón tay mà đau đến rụt tay. Nếu để cậu trải nghiệm thứ này thì cậu nghĩ mình sẽ khóc ngất mất.

Chim mổ¹ (雀啄): phương pháp châm cứu.

Nhưng hiện thực luôn tàn khốc, cho dù bị kích thích mạnh như vậy nhưng Cụ vẫn không tỉnh lại. Hắn vẫn nhắm nghiền mắt nằm trên giường, tay chân không hề nhúc nhích.

Thật ra Liễu Phong cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng hắn đã kiểm tra cơ thể Cụ. Ngoại trừ đầu bị sưng to thì không hề phát hiện vết thương nào khác. Thế nên hắn đoán có thể máu bầm trong đầu không tan khiến Cụ chưa thể tỉnh lại.

Nhưng lúc Liễu Phong kiểm tra cho Cụ cũng đã cho Cụ uống một viên thuốc hoạt huyết tiêu bầm. Tiếp theo cũng chỉ có thể cho Cụ uống thêm thuốc sắc hoạt huyết tiêu bầm, bôi chút thuốc giảm sưng ngoài da. Các vấn đề còn lại chỉ có thể giao cho thời gian.

“Cháu biết chữ mà đúng không? Đi bắt những loại thuốc này rồi nấu thuốc, sắc hai chén nước thành một chén cho thằng bé uống trước.” Liễu Phong đưa tờ giấy hắn ghi phương thuốc cho Tiêu Liêu.

“Dạ được.” Tiêu Liêu nhận phương thuốc rồi đi lấy thuốc ngay lập tức.

Cậu vừa bước vào hiệu thuốc thì một con gấu nâu khổng lồ từ cửa lăn vào. Con gấu kia đứng lên thấy Tiểu Miên Miên thì lập tức nhào tới. Trước khi nhào tới còn nhanh chóng biến thành hình người, sau đó ôm Tiểu Miên Miên vào lòng.

Mắt thấy hắn há miệng muốn hô, Liễu Phong lập tức cho hắn một ánh mắt sắc như dao, ý bảo ở trong y quán phải giữ yên tĩnh.

Sau đó hắn chỉ có thể ngậm miệng, tỉ mỉ nhìn đứa nhỏ nhà mình một lần. Phát hiện đứa nhỏ cũng không bị thương gì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Con nhà cậu không sao nhưng vì cứu nó, Cụ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.”