Cơm nước xong xuôi, đám nhóc ngồi nghỉ ngơi một lát thì lại tràn đầy năng lượng lôi kéo Đào Thủ và Đào Thừa đi nung bùn mà chúng nặn lúc sáng.
Nghe chúng yêu cầu như vậy, Đào Thủ dở khóc dở cười, kiên nhẫn giải thích với chúng: “Ôi chao, tiểu tổ tông của ông ơi! Mấy món đó đâu phải nặn ra rồi đi nung liền được. Chúng ta phải chờ cho nó khô. Nếu nung khi còn ướt thì chúng sẽ bị nổ. Đến lúc đó đồ nung ra không phải là gốm mà là ngói vụn đấy.”
“Dạ?”
“Là vậy ạ?”
“Không thể nung...”
“Ồ, không thể nung.”
Nghe thấy lời này, đám nhóc ỉu xìu bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Chúng buồn bã bĩu môi, cào cào đầu ngón tay mình.
“Đúng là bùn hôm nay chúng ta nặn không nung được nhưng mấy ngày trước bác đã chuẩn bị xong một mẻ, vừa hay hôm nay có thể nung. Nếu không hôm nay chúng ta nung cái kia trước nhé?” Đào Thừa cố gắng củng cố tinh thần của đám nhóc đáng yêu.
Quả thật có hiệu quả. Tuy không thể nung đồ mình nặn nhưng nung cái khác cũng không sao. Tóm lại, chúng chỉ muốn xem thử quá trình nung thế nào. Nhưng khi chúng lấy lại tinh thần chuẩn bị đi nung gốm thì tê tê già lại đả kích chúng một cú nữa.
“Bây giờ không được. Bên ngoài quá nóng, nếu như lò đốt lửa, các cháu sẽ nóng đến ngất mất. Chờ trời mát chút nữa hẳn đi. Chúng ta còn có thể nặn bùn tiếp nha. Đến đây, chúng ta chơi chung! Ông đưa các cháu đi nặn đồ gốm đẹp ơi là đẹp luôn.”
Đáng tiếc tê tê già duỗi tay cả nửa ngày, mặt già cười muốn cứng đờ mà chẳng có đứa nhóc nào thèm để ý đến ông. Đứa nào đứa nấy cũng chỉ lo mặt ủ mày chau, thậm chí còn dùng ánh mắt thù hận liếc ông một cái.- Mầm Nhỏ Xinh Xinh x App TᎽT
Nhưng cuối cùng chúng vẫn miễn cưỡng đi đến cạnh đống bùn. Vẻ mặt không vui, tay quơ lung tung không thèm quan tâm đến tê tê già đang xấu hổ.
Ngay khi Tiêu Liêu muốn tiến lên giúp ông đỡ xấu hổ thì tê tê già rút tay về rất tự nhiên, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đào Thủ đi đến chỗ nặn bùn, thao tác thuần thục tạo hình từng cái chén, dĩa, bình gốm cân xứng.
Đám nhóc không còn hứng thú nặn bùn nhưng Tiêu Liêu và Kiều Kiều thì ngược lại. Lần này không có đám nhóc tranh giành, hai người họ yên tâm chiếm một chỗ ngồi. Kiều Kiều phụ trách nặn bùn, Tiêu Liêu ở bên cạnh hỗ trợ. Còn Cụ? Đương nhiên vẫn làm công cụ rồi, cái này thì cũng hết cách. Hắn đâu thể để cho một đứa nhóc không cao bằng gậy gỗ làm được. Hắn cũng không thể để cho Kiều Kiều đang mang thai làm công việc nặng nhọc này. Hắn càng không nỡ để cánh tay Tiêu Liêu bị nhức mỏi được đâu nhỉ? Cũng không thể gọi hai vị tê tê đang đắm mình nặn gốm đến đây, như vậy thật vô đạo đức.
Quả thật nặn bùn rất thú vị nhưng cũng rất khó. Kiều Kiều có cố gắng tới đâu thì cũng chỉ nặn được một cái chén lớn hơi sâu, mãi cũng không nặn được bình thẳng đứng. Tiêu Liêu cũng không biết nên gọi thứ này cái gì. Thật ra nó còn giống chén trà cỡ lớn hơn.
Tiêu Liêu cũng xoa nước lên tay. Thỉnh thoảng giơ tay nặn vài cái, ngẫu nhiên gây phiền phức một chút nhưng trùng hợp lại sửa lại chỗ sai cho Kiều Kiều.
Chơi một lát, Kiều Kiều bắt đầu ngáp, khóe mắt tràn nước mắt. Tiêu Liêu hỏi: “Buồn ngủ à?”
“A…” Kiều Kiều lại ngáp một cái mới gật gật đầu trả lời: “Hơi hơi.”
Sau đó Tiêu Liêu ngẩng đầu nhìn Cụ một cái. Cụ cũng bắt được tín hiệu, miễn cưỡng gật đầu. Hắn tìm một chỗ sạch sẽ trong phòng rồi biến thành hình thú nằm xuống, cái đuôi nhàm chán vỗ xuống mặt đất. Tiêu Liêu còn có thể có ý nghĩ gì đây, chẳng qua cậu chỉ muốn hắn cống hiến thân báo, làm một cái đệm thịt thương hiệu báo hoa đầy lòng yêu thương thôi.
Sau đó Tiêu Liêu ra ngoài, đến chỗ để vật liệu tìm một ván gỗ sạch rồi đặt trước bụng báo hoa, sau đó lại đưa Kiều Kiều đã rửa tay sạch sẽ ngồi lên ván gỗ. Cậu đẩy ván về phía sau để Kiều Kiều dựa vào bụng báo mềm mại.
Nhất thời Kiều Kiều cảm thấy không ổn, chưa kịp nghĩ đã bị Tiêu Liêu đè lại. Cậu ấy nghe cậu nghiêm túc nói: “Thân là một người em chồng tốt, anh ấy có nghĩa vụ phải chăm sóc anh dâu đang trong thời kỳ đặc biệt. Em chỉ cần coi anh ấy là một cái đệm sống, đừng nghĩ nhiều như vậy. Mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi một lát. Em nhẹ như vậy đè lên một con báo lớn như anh ấy thì có sao. Mau ngủ đi!”
“A Kiều nói rất đúng. Kiều Kiều, anh cứ nghỉ ngơi một lát đi. Sơn không có ở đây thì em phải thay anh ấy chăm sóc anh thật tốt. Nếu không anh ấy sẽ liều mạng với em thật đấy.” Đầu to của Cụ đặt trên mặt đất, nhẹ giọng an ủi Kiều Kiều.
“Vậy, cái này… Thật ngại quá! Thời gian này anh hơi dễ mệt mỏi, phiền mọi người hao tâm tổn trí chăm sóc rồi.” Khuôn mặt của Kiều Kiều tràn đầy áy náy.
“Có gì đâu, đều là người một nhà mà. Cái gì mà phiền với chả phức.” Tiêu Liêu cười xoa đầu Kiều Kiều.
“A Kiều nói rất đúng, chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo.” Cụ quay đầu lại, đồng ý với câu nói của cậu.
Sau đó Kiều Kiều bị Tiêu Liêu nhẹ nhàng ép buộc đè lên bụng báo hoa lớn, cậu ấy cũng đành phải nằm lên nhắm mắt nghỉ ngơi. Chỉ lát sau, hô hấp nhịp nhàng của bụng báo lại dỗ Kiều Kiều ngủ thiếp đi.
Tiêu Liêu kinh ngạc, không biết do Kiều Kiều quá mệt hay nhịp bụng của Cụ có chức năng thôi miên. Dù sao cậu cũng chưa từng thấy ai vào giấc nhanh như vậy, không tính cậu.
Khi Tiêu Liêu còn đang kinh ngạc thì bỗng nhiên Tiểu Miên Miên đi tới, vô cùng tự nhiên nằm xuống cạnh Kiều Kiều, đầu dựa vào bụng Cụ, người dựa vào người Kiều Kiều rồi dụi mắt. Xem ra là cũng muốn ngủ.
Tình huống kế tiếp cũng nằm ngoài dự liệu của Tiêu Liêu. Sau khi Tiểu Miên Miên nằm xuống, hai tiểu Á Chủng khác và tiểu giống cái Húc Nhi cũng đi theo. Chúng cùng ngồi xuống, dựa vào bụng Cụ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đám tiểu thú nhân cũng đều biến thành hình thú. Trong thoáng chốc, căn phòng đặc sắc đến nỗi như mở sở thú. Chúng nhao nhao chạy về phía Cụ khổng lồ đang nằm trên mặt đất rồi nhảy lên người hắn. Khi tìm được chỗ có thể nằm thì co mình lại, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Mấy đứa nhóc không tìm được chỗ cũng không nản lòng. Có thể cưỡi đầu thì cưỡi đầu, cưỡi cổ thì cưỡi cổ, nằm lên cẳng thì nằm, nằm hẳn lên cái đuôi lớn kia cũng không sao. Thế nhưng hổ con là tuyệt nhất, cậu nhóc ngủ hẳn trên đầu Cụ. Còn dang rộng bốn chân.
Nhìn thấy ánh mắt bất lực của Cụ, Tiêu Liêu nhịn không được cười trộm. Tuy không nén cười được nhưng cậu vẫn đi đến trấn an báo hoa đang bị tiểu thú nhân đáng yêu vây đầy người.
Tiêu Liêu cẩn thận nói với hắn: “Cụ mạnh mẽ thật! Anh là người tốt bụng nhất và nhân ái nhất. Biết sắp xếp rõ ràng cho mỗi đứa trẻ. Tuyệt ơi là tuyệt!”
Đúng vậy. Mỗi tiểu thú nhân đều tìm được vị trí ngủ trên người Cụ. Trên đầu, trên người, trên móng, trên đuôi, Mỗi vị trí đều có thể thấy một thằng nhóc đang ngủ say. Nếu không phải hình thú của Cụ khá lớn thì đúng là không chắc mỗi đứa nhóc đều có thể tìm được chỗ nằm. Hơn nữa đám nhóc còn cực kỳ ăn ý nhường bụng Cụ cho Tiêu Liêu, chỗ bên cạnh Kiều Kiều. Cậu cũng không khách sáo, vừa dựa vào đã ngủ. Trước khi ngủ còn không quên an ủi Cụ.
Tuy rằng bây giờ Cụ không thể trở mình, móng vuốt không thể nắm, đuôi không thể nhúc nhích nhưng được Tiêu Liêu khen ngợi, hơn nữa đám nhóc cũng thích nên Cụ cảm thấy làm đêm thịt cũng khá thú vị. Hắn vẫn rất vui vẻ, dù sao cũng chưa từng trải nghiệm cảm giác này. Hắn cũng chưa từng dám nghĩ thế mà một thú nhân thoái hóa lại được đám nhóc yêu thích như vậy.
Cho nên, họ thích thế nào cũng được, hắn có thể nhẫn nhịn cho qua. Đương nhiên Cụ cũng không hề phát hiện vẻ mặt khiếp sợ của hai vị tê tê. Ai nhìn ngọn núi báo chất đầy tiểu thú nhân kia cũng không thể bình tĩnh nổi nhỉ?
Vì thế Cụ vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng đau khổ kia. Đầu, móng vuốt, đuôi không thể nhúc nhích. Nửa người bị đè đến tê cứng cũng không dám động đậy, cắn răng nhịn đến khi mọi người đều thức. Lúc ấy hắn mới phát hiện nửa người mình như bị tàn phế, cử động hơi bất tiện nên chỉ đành để Tiêu Liêu đỡ đứng lên.
Cho dù đứng cũng chỉ có thể đứng một chân, chân kia chết lặng chóng bằng mũi chân. Chỉ có một cánh tay không bị đè, còn cánh tay kia chỉ cần đụng vào một cái thì sẽ cảm nhận được cảm giác vừa đau vừa tê kỳ lạ. Nửa ngày cũng không hết. Cho nên Cụ được đỡ lên cũng không đứng thẳng được, chỉ có thể nghiêng người chờ chân tay bị tê dần khôi phục lại cảm giác bình thường.
May mà đám nhóc cũng biết đau lòng cho người khác. Chúng thấy Cụ vì họ mà tay chân như bị tàn phế, không thể nhúc nhích nên vây quanh hắn. Đám nhóc ngửa cái mặt trắng nõn, mũm mĩm hỏi hắn có đau không, có khó chịu không. Nếu khó chịu thì chúng có thể thổi phù phù cho hắn, như vậy có thể nhanh khỏe hơn.
Có mấy đứa nhóc thuộc phái hành động nhưng không dám động tay động chân, vừa nói xong đã bắt đầu thổi cho hắn. Thấy bọn nhóc con quan tâm mình như vậy, trong lòng Cụ rất cảm động nhưng vẫn vội ngăn đám nhóc ngây thơ đáng yêu này lại: “Được rồi, không cần thổi cho anh. Anh nghỉ ngơi một lát là được rồi. Không phải mấy đứa còn đang chờ nung gốm sao? Bây giờ chơi một lát trước đi, sau đó trời mát là có thể đi nung gốm.”
Đáng tiếc, cách này không có hiệu quả với đám nhóc đang quan tâm hắn. Cụ nghe chúng nói: “Không vội, không vội. Tụi em không chơi nữa, chờ tụi em thổi phù phù cho anh Cụ xong rồi tính sau.”
“Ừm! Trời vẫn còn nóng, còn lâu lắm mới mát. Còn rất lâu.”
Cho dù là vậy nhưng Cụ không thể để cho đám nhóc còn chưa cao bằng chân hắn thổi tay cho hắn. Hơn nữa vì thổi chân cho hắn mà còn trực tiếp biến thành hình thú, cúi đầu nằm trên mặt đất ra sức thổi cho hắn. Hắn chắc chắn không cho phép!
Cho nên Cụ chỉ có thể nhanh chóng hoạt động tay chân mình, cố kìm nén cảm giác tê dại như có dòng điện chạy qua để nhanh chóng khôi phục. Cũng may cảm giác này không tồn tại quá lâu, hắn chỉ hoạt động một chút đã hết.
Sau khi tay chân hắn khôi phục, đám nhóc kia cũng ngừng thổi cho hắn. Chúng cười nhe răng híp mắt, thật sự cho rằng là công lao của mình.
Cụ dùng tay khó khăn lắm mới khôi phục được sờ đầu đám nhóc. Tiêu Liêu và Kiều Kiều thì áy náy, chỉ là họ chưa mở miệng thì đã bị Cụ chặn ngang.
“Chuyện này không liên quan đến hai người. Đám nhóc có thể thích tôi như vậy khiến tôi rất vui. Chỉ là không thể có lần sau nữa, cảm giác tê người rất khó chịu. Ban đầu tôi cũng không cảm nhận được sự tồn tại của chúng.” Cụ dùng giọng điệu trêu chọc hóa giải nỗi áy náy của Tiêu Liêu và Kiều Kiều.
“Cũng không thể như vậy được. Nếu lâu hơn chút nữa thì mạch máu ngoại biên của anh sẽ bị vỡ. Đây cũng không phát là chuyện tốt.”
“Mạch máu ngoại biên?” Cụ và Kiều Kiều cùng nhau dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn Tiêu Liêu.
“Ừm,...” Tiêu rồi, cậu lỡ miệng. Bây giờ cậu phải giải thích danh từ hiện đại này với hai người “cổ đại” đây? Chẳng lẽ phải giải thích cho họ từng chút một về hệ thống tuần hoàn sao? Cái này không được. Thế nên Tiêu Liêu quyết định qua loa có lệ.
“Cái này không thể giải thích rõ trong chốc lát được. Chúng ta nói sau đi ha!”