Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 76: Tạo hình cho hình thú của đám nhóc đáng yêu...




Buổi tối trước khi đi ngủ, Tiêu Liêu lấy một đống vải bố và kim chỉ về. Tay cậu cầm lấy kéo bắt đầu cắt vải, Cụ tò mò tiến lại gần hỏi: “A Kiều, cậu đang làm gì vậy? May quần áo à?”

“Không phải may quần áo mà là muốn làm chút đồ cho đám nhóc kia.” Sau đó Tiêu Liêu nhìn vải trong tay mình thì giật mình nói: “Anh nhắc tôi mới nhớ. Chờ bụng Kiều Kiều lớn hơn còn phải may quần áo cho em bé nữa. Anh nhớ giúp tôi trước đi, không thôi đến đó lại quên mất.”

“Vậy lỡ như Kiều Kiều sinh thú nhân thì cũng không cần mặc quần áo nhỉ?”

“Sao anh biết chắc chắn người ta mang thai thú nhân?” Tiêu Liêu vừa may đồ vừa nhìn Cụ một cái rồi nói tiếp: “Dựa theo xác suất mà nói thì tỷ lệ mang thai giống cái, Á Chủng, thú nhân đều là một phần ba. Nghĩa là tỷ lệ đứa nhỏ là giống cái và Á Chủng cũng là một phần ba nhưng đứa bé còn ở trong bụng, chưa đến phút cuối cùng thì cũng không ai biết kết quả. Nên chuẩn bị trước thì hơn.”

“Đúng vậy.” Cụ gật đầu rồi hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

“Làm vài cái mũ trẻ con, vài cái nơ, vài bông hoa nhỏ, ừm… Cũng có thể làm vài cái khăn quàng cổ tam giác để tránh thức ăn bị dính lên người.” Tiêu Liêu suy nghĩ một lát rồi lại nói: “Để ngày mai xem chủng loại của mấy bạn nhỏ kia rồi buổi tối về lại nghĩ tiếp. Nếu chúng biến thành hình thú rồi mặc quần áo nhỏ do tôi làm chắc chắn sẽ rất đáng yêu.”

Nghĩ tới đây, nội tâm Tiêu Liêu cảm thấy hơi hưng phấn.

“Hả? Tại sao khi biến thành hình thú vẫn phải mặc quần áo?” Cụ không hiểu.

Tiêu Liêu nhìn Cụ đã biến thành báo hoa nằm trên đùi mình, thản nhiên giải thích: “Đó chỉ là chút phụ kiện thôi. Cảm thấy đẹp thì mang, không thích cũng có thể không mang, không phải là quần áo để mặc nghiêm túc. Hiểu không?”

“À.” Con báo hoa lại đặt đầu lại, nhắm mắt ngủ gật.

Tiêu Liêu thì lặng lẽ đánh giá Cụ một chút, nhanh tay lẹ chân làm một cái mũ trẻ con lớn hơn. Vẫn là màu vàng nhạt, trên mũ còn cố ý khâu hai cái lỗ tai tròn nhỏ. Cậu lại làm thêm một đôi ủng chống trượt, loại có ren xếp ly trắng.

Bởi vì làm khá cẩu thả nên có thành phẩm rất nhanh. Sau đó Tiêu Liêu rón rén từ từ đội mũ, mang ủng vào hai cái móng vuốt trước của hắn. Cậu vừa làm xong hết thì cửa lại mở ra.

“Tiểu Tiêu à, chú còn có chút vải khác. Nếu cháu muốn… “ Sau khi Lan Loan thấy cái mũ có hai tai tròn nhỏ trên đầu Cụ thì ngây ngẩn cả người. Nhất là lúc nhìn đến đôi ủng ren trắng đáng yêu trên vuốt của Cụ thì lại càng hoang mang.

Lúc này Cụ vừa mới bị đánh thức nên còn chưa nhận ra sự kỳ lạ. Hắn ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn Lan Loan đứng ở cửa, Tiêu Liêu thì vội vàng đứng dậy đi tới cửa, nói nhỏ bên tai Lan Loan: “Chú, chú không thấy Cụ như vậy rất đáng yêu sao?”

Lan Loan gật đầu mà không biết vì sao. Lan Loan cũng không biết đáng yêu chỗ nào nhưng dáng vẻ này của con trai khiến hắn cảm thấy rất thú vị và đáng xem. Đột nhiên hắn muốn Đại Thạch Đầu biến thành hình thú rồi mang những thứ này rồi xem sẽ thế nào.

Lan Loan nói với Cụ còn đang chờ mình: “Con lo ngủ đi, ba đến tìm Tiểu Tiêu.”

Nghe vậy, Cụ quay đầu lại chỗ cũ ngủ tiếp, không hề cảm nhận được sự kỳ lạ.

Thấy Cụ lại ngủ, Lan Loan mới thì thầm với Tiêu Liêu: “Trông rất thú vị. Sao cháu làm được vậy?” - Mầm Nhỏ Xinh Xinh x App TᎽT

Kết quả là không đoán được Lan Loan muốn làm gì nên cậu dạy cho hắn cách làm đơn giản. Lan Loan học cũng nhanh, hắn làm thử mũ và ủng giống trên người Cụ. Nhân lúc Tiêu Liêu đang may vá chăm chú, hắn lén giấu đi, sau đó bình tĩnh rời khỏi. Trước khi đi hắn còn dặn dò Tiêu Liêu, bảo cậu đừng ngủ quá muộn.

Tiêu Liêu dành thời gian ngẩng đầu đáp một câu rồi lại tập trung may vá.

Về phần cha Để anh minh uy phong có trúng chiêu hay không thì không rõ nhưng hôm sau Lan Loan lại dậy muộn, bệnh cũ đau thắt lưng lại tái phát, đây là sự thật không thể chối cãi.

Buổi sáng thức giấc biến thành hình người, sau khi Cụ duỗi thắt lưng mới phát hiện hình như trên tay mình đang mang thứ gì đó. Hắn ngơ ngác lấy cái ủng nhỏ bé ra, sau đó nghiêng đầu chuyển động tai mới phát hiện trên đầu mình cũng có mang đồ. Khi lấy xuống mới biết hình như là một cái mũ.

Chỉ là chiếc mũ thế này không nên xuất hiện trên đầu hắn, hơn nữa… Rốt cuộc thứ trên tay hắn là gì?

Cụ nhìn Tiêu Liêu còn đang ngủ say theo bản năng, sau đó lại nhìn đống đồ chơi đã làm xong và vải vụn còn vương vãi. Không cần nói hắn cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ là cứ buông tha Tiêu Liêu như vậy khiến hắn không cam lòng. Nhìn thứ kỳ lạ đặt trên giường, trong đầu hắn chợt nảy ra một ý tưởng. Hắn lặng lẽ làm chuyện xấu, tay nhẹ nhàng đặt đồ lên đầu và tay của Tiêu Liêu. Sau khi làm xong, hắn ngắm nhìn dáng vẻ của Tiêu Liêu thì che miệng cười trộm một lát.

Bữa sáng kia xem như là sóng ngầm mãnh liệt. Cụ, cha hắn và Tiêu Liêu trao đổi ánh mắt không ít lần.

Sau khi đến vườn, Tiêu Liêu đã tập hợp đám nhóc. Cậu đặt túi vải sau lưng lên bàn, cười tủm tỉm nói với chúng: “Đây là một số phụ kiện nhỏ anh làm cho các em. Tất cả mau đến đây chọn món mà mình thích nhất. Mỗi bạn chỉ có thể chọn một cái thôi, tất cả đến xem đi.”

Lời này khơi dậy sự nhiệt tình của đám nhóc. Chúng nhanh chóng vây quanh Tiêu Liêu, la hét muốn xem là vật gì.

Túi vải mở ra, đám nhóc kinh ngạc cảm thán: “Oa!”

Hoa vải nhỏ đủ màu sắc khác nhau, nơ lớn đáng yêu, khăn tam giác nhỏ, còn có mũ và ủng. Bọn nhỏ ngạc nhiên lục lọi, Tiêu Liêu thì tự nhiên lấy một cái mũ giống của Cụ đêm qua và một đôi ủng nhỏ rồi gọi Thái Thái sang một bên.

Hổ con không biết cậu muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời đi theo.

“Anh Tiêu kêu em chuyện gì vậy? Em còn chưa chọn được thứ mình thích nữa. Còn không quay lại sẽ bị giành hết mất.” Hổ con hơi lo lắng.

“Đừng lo, đừng lo! Anh đã chọn cho em rồi. Bảo đảm em sẽ trở thành bạn nhỏ đáng yêu nhất. Đến đây, biến thành hình thú đi! Anh mang giúp em.” Tiêu Liêu vẫy tay với cậu nhóc.

“Thật sao?” Thái Thái vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

“Đương nhiên là thật. Anh có thể lừa em sao?”

Sau đó Thái Thái vui vẻ ngồi vào trong ngực Tiêu Liêu, biến thành một con hổ nhỏ đáng yêu, ngoan ngoãn để Tiêu Liêu đội mũ trẻ con và mang ủng cho cậu nhóc.

Chân ngắn khỏe mạnh có một cái ủng ren trắng, trên đầu to tròn đội mũ nhỏ trông rất mềm mại. Đôi mắt to tròn đen láy trong veo óng ánh nước, chữ vương (王) trên trán hiện rõ sự ngang ngược.

Cậu nhóc nằm trong lòng Tiêu Liêu, cái bụng trắng nõn ngửa lên, đầu nghiêng một bên càng đáng yêu hơn. Cậu nhóc vô tình ngáp một cái để lộ răng nanh vừa nhỏ vừa nhọn, vẫy đuôi một cách buồn tẻ. Đúng là con vật nhỏ dễ thương đạt chuẩn thế giới.

“Wow! Dễ thương quá!” Tiểu giống cái Húc Nhi lơ đãng nhìn thấy hổ con được Tiêu Liêu ôm thì mắt sáng rực, chân ngắn cất bước chạy tới. Nàng vừa vươn tay sờ đầu hổ con vừa ngẩng đầu cười nói với Tiêu Liêu: “Anh Tiêu, cậu ấy mang cái này đáng yêu quá!”

“Đúng nhỉ? Anh cũng nghĩ em ấy đáng yêu!”

“Dạ!” Tiểu giống cái gật đầu rất mạnh. Trên khuôn mặt nhỏ bé tỏ vẻ đồng ý, tay vẫn còn sờ đầu hổ con.

Không đợi Tiêu Liêu nói tiếp, tất cả tiểu Á Chủng đã chen chúc đến, sờ đầu Thái Thái cùng Húc Nhi. Bọn nhỏ cầm móng vuốt nhỏ của Thái Thái, vừa sờ vừa khen cậu nhóc quá đáng yêu.

Thái Thái bị dọa sợ, mắt trừng to, cơ thể cứng đờ, không biết phải làm gì. Cuối cùng ngay cả đuôi và bụng cũng bị sờ, nhất thời mới kích thích cậu nhóc xoay người nhảy lên phóng xuống đất. Thế mà cậu nhóc lại không biết rằng khi chân mang ủng nhỏ trắng chạm lên đất, đầu đội mũ nhỏ, ngẩng đầu nhìn tiểu giống cái và tiểu Á Chủng càng khiến người ta cảm thấy đáng yêu hơn.

Vì thế tất cả tiểu Á Chủng và tiểu giống cái đều đuổi theo, muốn ôm cậu nhóc. Vốn là một chuyện rất tốt đẹp nhưng đột nhiên nhào tới vẫn rất dọa người. Hổ con cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ giậm chân bỏ chạy. Kết quả là dù tư thế chạy có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không vượt qua được sự đáng yêu của mũ nhỏ và ủng. Dẫn đến tiểu giống cái và tiểu Á Chủng đuổi theo không ngừng.

Tiêu Liêu ở một bên che miệng cười trộm xem náo nhiệt. Mà dường như mấy tiểu thú nhân bị tiểu Á Chủng và tiểu giống cái bỏ qua nên bị kích thích và truyền cảm hứng. Chúng lần lượt biến thành hình thú, mà mấy món phụ kiện Tiêu Liêu làm đã được đeo ở cổ, sừng nhỏ, tai nhỏ và cánh nhỏ từ lâu.

Vì thế trong phòng này lại xuất hiện một đống nhóc thú nhân đeo phụ kiện. Ví dụ như sừng nhỏ của hươu sao nhỏ mang hoa nhỏ, trên cổ chuột đất đang khoanh tay đứng thẳng là khăn tam giác, trên tai dài của thỏ đeo một cái nơ hoặc là mấy con chim sẻ con vô tình bị mũ trẻ con đè mất.

Tiểu giống cái và tiểu Á Chủng thì vui vẻ chạy tới chạy lui giữa đám tiểu thú nhân đã biến về hình thú. Lúc thì giúp chúng sửa lại hoa nhỏ, lúc thì tìm một chỗ thích hợp để buộc nơ, hoặc là dứt khoát lấy phụ kiện của mình đeo cho một tiểu thú nhân nào đó. Ví dụ như hươu sao nhỏ bị thắt thêm một cái nơ trên cổ.

Tiêu Liêu và Kiều Kiều ngồi ở một bên nhìn chúng chơi đùa. Nhìn tiểu giống cái và tiểu Á Chủng vô sư tự học được cách chơi phụ kiện, nhìn tiểu thú nhân vô tình nắm chắc việc dùng hình thú của mình để lấy lòng các bạn.

Đợi đến khi Tiêu Liêu kiểm tra chúng có học bốn chữ cậu giao về nhà hôm qua không thì mới chịu ngưng đùa giỡn, ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí của mình. Đầu ai cũng cúi gằm xuống, không ai dám làm chim đầu đàn.

Nhìn dáng vẻ của chúng, sao Tiêu Liêu có thể không biết chứ? Nhưng cậu chỉ bảo chúng ôn tập lại nội dung hôm qua một chút, lại dạy thêm rất nhiều lần. Sau đó cậu mới hỏi chính tả của từng cái một. Không đến mức không làm được hoặc khó nhớ làm mất lòng tự trọng nhỏ bé của chúng.

Chờ ăn cơm trưa xong, mấy đứa nhóc cũng ngủ trưa. Hiếm khi Kiều Kiều không buồn ngủ nên nói chuyện phiếm với Tiêu Liêu đang dựa vào Cụ đã biến thành báo hoa.

Kiều Kiều: “Em cảm thấy đồ hôm nay anh Tiểu Tiêu làm cho mấy đứa nhóc rất đáng yêu. Anh có thể làm giúp cho bé cưng nhà em được không? Đặc biệt là cái mũ nhỏ kia, em cảm thấy con em đội hẳn là sẽ càng đáng yêu hơn.”

Ôi chao, tiểu Kiều Kiều nắm bắt được chân lý của cuộc sống rồi.

“Bây giờ đứa bé trong bụng em còn chưa lớn bằng một hạt đậu mà đã nóng lòng muốn chuẩn bị đồ đạc sao?”

Kiều Kiều lại thản nhiên trước sự trêu chọc của Tiêu Liêu. Cậu ấy vuốt bụng, thản nhiên nói: “Là vậy đấy, phải chuẩn bị thật tốt. Nhìn thấy đồ tốt thì con nhà mình nhất định cũng phải có một phần. Anh là ba nuôi mà còn không mau thể hiện chút thành ý đi chứ.”

Tiêu Liêu cố nhịn cười, búng một cái nhẹ vào trán cậu ấy như tơ liễu lướt qua: “Thật sự có thể thiếu đồ của em sao? Chờ khi bụng em lớn thêm một chút, anh sẽ làm cho em. Em muốn bao nhiêu cũng được, đảm bảo kiểu dáng còn đẹp hơn đồ hôm nay.”