Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 68: Cải tạo nhà của cụ, toàn bộ lạc …




Chiều hôm nay khi vừa trở về nhà, Tiêu Liêu có rất nhiều người vây quanh nhà Cụ dọn đồ đạc, cậu sợ tới mức nắm chặt lấy lông Cụ, khẩn trương hỏi Cụ: “Có chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra, tại sao bọn họ lại tới chuyển đồ đạc của nhà anh hả!”

Cụ biến trở lại hình người, đỡ Tiêu Liêu rồi giải thích với cậu: “Ồ, cái này a, tôi quên nói với cậu, cách gia cố phòng ở cậu nói hồi trước, chú Thành đã ra lệnh sửa sang lại tất cả các nhà trong bộ lạc theo cách cậu nói, chỉ còn lại mấy nhà bên chúng ta là chưa làm.”

“Toàn bộ lạc?” Tiêu Liêu cả kinh, “Tôi nhớ rõ bộ lạc các anh có không ít người đi, vậy nhà ở chắc chắn rất nhiều, lúc này mới bao lâu, như thế nào đã, đã chỉ còn lại mấy nhà của các anh thôi?”

“Hả? Tại sao không thể?” Cụ cũng sửng sốt, hắn không biết tại sao Tiêu Liêu lại nói như vậy, “Mọi người đều rất thuần thục, hơn nữa trong bộ lạc nhiều người, nên làm càng nhanh, sao cậu lại cảm thấy quá nhanh vậy?”

Ách —— sơ xuất rồi, quên mất đây là một đám dã thú trời sinh có sức mạnh thần kỳ, thiên phú năng lực khác biệt, mà thực lực lại cực mạnh! Cản bản không giống nhân loại, cho dù bọn họ không có công cụ tiên tiến hiện đại thì cậu cũng không nên nghĩ rằng bọn họ sẽ làm rất chậm chạp và lạc hậu.

“Aha, không phải, chỉ là tôi cảm thấy xây nhà hẳn là rất tốn thời gian và công sức, các anh nên làm rất chậm mới đúng, cho nên mới ngạc nhiên như vậy.”

“À, ra vậy, đúng rồi, người như các cậu không có thú hình, sức lực chắc chắn không mạnh như chúng tôi, làm chuyện tốn sức như này, hẳn là rất chậm.”

Nhìn khuôn mặt báo của Cụ làm ra vẻ mặt tự hỏi, Tiêu Liêu trong lòng vừa thấy đáng yêu lại buồn cười, báo ngốc, chỗ các cậu có trình độ cơ giới hóa rất cao, xây nhà rất nhanh, cao bao nhiêu cũng xây được.

Nhưng Tiêu Liêu không có ý định đi sâu vào vấn đề này, bởi vì cậu vẫn còn một câu hỏi quan trọng hơn muốn biết.

“Vậy nhà chúng ta xây rồi, thì buổi tối chúng ta ngủ ở đâu?”

“Nếu như không có chuyện gì bất ngờ, hẳn là tôi với cậu sẽ ngủ ở nhà Kiều Kiều vài ngày, a ba và cha sẽ ngủ chỗ chú bọn họ.”

“Ồ, ra là vậy, khó trách Kiều Kiều trước khi đi nói với tôi cậu ấy sẽ trở về nấu cơm trước.” Tiêu Liêu hiểu rõ gật đầu, sau đó chỉ vào những đồ đạc được mang ra hỏi: “Vậy những thứ này thì sao?”

“Xây cái lều rồi đặt vào trong là được, cũng không có ai động vào.”

“Ồ.”

Tiêu Liêu và Cụ cũng đến hỗ trợ, tất cả đồ đạc trong nhà đều được chuyển ra ngoài, chất đống bên ngoài, họ dựng một cái lều đơn giản đề che mưa, sau khi làm xong hết việc, nhóm thú nhân kia đều rời đi.

Lan Loan phủi phủi bụi trên tay, nói với Tiêu Liêu: “Đi thôi, tối nay hai ngươi sẽ đến nhà Sơn Tử, ta và chú Để của ngươi sẽ đến nhà chú Liễu của ngươi, trước tạm bợ mấy ngày, nhà sẽ được dựng xong sớm thôi.”

“Được.” Tiêu Liêu ngoan ngoãn đáp ứng.

Vì vậy bốn người họ được chia thành hai nhóm, mỗi người đều cưỡi một con báo đốm uy mãnh, rời đi theo hai hướng khác nhau.

Mà đêm nay, đã chú định có người sẽ không được ngủ ngon.

Ví dụ, Thành Man và Để.

Bởi vì Thành Man đã quên quá trình làm việc của những người đó, cho nên căn bản không nghĩ tới hiện tại đã đến lượt nhà Để, dẫn tới không có cơ hội để dọn dẹp căn nhà họ ở trước kia, chỉ có thể qua loa dọn một căn phòng miễn cưỡng cho người ở được, để cho hai thú nhân thô lỗ này ở tạm.

Trong phòng chỉ có một cái giường, Để dứt khoát biến thành thú hình, trải một thứ lên mặt đất liền nằm xuống nhắm mắt lại, chỉ có cái đuôi thỉnh thoảng vẫy qua lại chứng minh hắn còn chưa ngủ.

Thành Man tộc trưởng tuy nằm trên giường, nhưng trong lòng không hề thư thái, tại sao? Vì hắn phải ở cùng với anh vợ kín như hũ nút trải qua một đêm, không có người kia nhà mình như ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, ai! Một mình trằn trọc a!

“Ngươi cho rằng ta muốn cùng ngươi ngủ cùng phòng?” Báo đốm nằm trên mặt đất hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Ta nếu không phải sợ Tiểu Phong lo lắng cho ngươi, thì người ngủ trên mặt đất lúc này là ngươi không phải ta, biết không? Ai không muốn ngủ với bảo bối nhà mình chứ.”

Được được được! Ngươi giỏi, ngươi lợi hại, ngủ ngủ! Ta không chấp nhặt với người. Thành Man trong lòng hùng hổ, ngoài mặt lại không nói lời nào, xoay người nhắm mắt thả nhẹ hô hấp, giả bộ mình đã ngủ rồi.

Mà bạn lữ của hai người lại ngủ rất hài hòa, trước khi đi ngủ Lan Loan còn được Liễu Phong mát xa cho, thoái mái đến mức không đợi Liễu Phong ấn xong, hắn đã hô hô ngủ rồi.

Liễu Phong giống như chăm sóc con mình, cẩn thận lật người hắn lại, kéo quần áo, che bụng hắn lại, mới nằm xuống bên người hắn ngủ, vừa mới nằm xuống, Lan Loan đã tự kéo lấy tay hắn ôm vào trong ngực mình, mà Liễu Phong thì mỉm cười sờ đầu Lan Loan, nhắm mắt ngủ.

Một nhà khác cũng có hoàn cảnh tương tự với họ, Cụ và Sơn cũng là một người ngủ giường một người nằm đất, Sơn Tử nói nhiều, lảm nhảm, nếu không phải Cụ dùng ánh mắt chết chóc nhìn hắn, không biết hắn muốn nói tới lúc nào.

Mà hai á thú ngủ thì ấm áp hơn nhiều, nhóc con Tinh Nhi ngủ giữa hai người, một người vỗ lưng hống nó ngủ, một người phe phẩy quạt, khỏi nói nhóc con thoải mái thế nào, chờ nhóc hoàn toàn ngủ say, hai người cũng mệt mỏi ngừng tay nghỉ ngơi.

Kiều Kiều xoa eo mình, dùng sức duỗi nguiowif, sau đó nằm xuống giường không nhúc nhích.

“Đau lưng?” Tiêu Liêu thấp giọng hỏi.

“Ừm, có một chút, gần đây luôn thấy trên người mệt mỏi, không biết là do thời tiết quá nóng, hay là do chăm sóc trẻ con quá mệt mỏi.” Kiều Kiều nằm trên giường, rầu rĩ nói, trong giọng nói còn mang theo chút ủ rũ.

“Để ta mát xa cho ngươi, thử xem có thấy thoải mái hơn không.” Tiêu Liêu cẩn thận bò đến bên cạnh Kiều Kiều, thăm dò ấn hai lần.

“Ừm, cám ơn tiểu Tiêu ca, ta chỉ là cảm thấy hơi mệt một chút.”

Chỉ là ấn một lúc, Tiêu Liêu liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Kiều giãn ra, hưởng thụ như thể một giây sau đó cậu có thể chìm vào giấc ngủ, nhưng cậu chỉ quay đầu xem nhóc con nhà hắn có bị đánh thức hay không, lúc quay lại, Kiều Kiều cũng thả lỏng người mềm oặt ngủ rồi.

Vừa điều chỉnh tư thế của cậu, Kiều Kiều liền khua tay, ôm nhóc con nhà cậu vào ngực, bé con cũng ngoan ngoãn nằm trong khuỷa tay cậu, một lớn một nhỏ thực thân thiết, Tiêu Liêu cảm khái ba con bọn họ còn hơn hẳn ba con ruột, cũng chìm vào giấc ngủ.

Cuộc sống như vậy kéo dài ba ngày, ba ngày sau căn nhà của nhà Cụ rốt cuộc cũng xong, ngoài mặt Để và Cụ vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thực ra trong lòng đã mừng rỡ gấp gáp thu dọn đồ đạc, sau đó lôi kéo Lan Loan và Tiêu Liêu bị Liễu Phong và Lan Loan không nỡ thả về vào nhà của mình.

Vẫn là giường của mình ngủ thoải mái hơn.

Cho nên đêm hôm đó, Để và Lan Loan đều “kích động” đến mất ngủ, chính là loại phấn khích nguyên thủy nhất. So sánh với bên này, Cụ cũng hưng phấn đến mất ngủ một lúc, lén lút nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tiêu Liêu hồi lâu mới buồn ngủ, cuối cùng người ngủ đơn thuần và ổn định nhất cũng chỉ có Tiêu Liêu, còn vì sao, tất nhiên mọi người đều hiểu, không cần nhiều lời nữa.

Trùng hợp ngày hôm sau, thật nhiều người đều không thức dậy, chẳng hạn như Lan Loan, Liễu Phong, Kiều Kiều, chậc.

Có điều, hôm nay là ngày nghỉ ngơi của Tiêu Liêu tự định ra, chính là năm ngày đi học, hai ngày nghỉ ngơi, chế độ một tuần tiêu chuẩn, chạng vạng, Tiêu Liêu biết được toàn bộ nhà trong bộ lạc đã được sửa chữa xong, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng – ăn mừng!

Một sự kiện lớn như vậy, tất cả mọi người trong bộ lạc cùng nhau ăn mừng, không phải rất tốt sao, còn có thể gia tăng tình cảm giữa người trong bộ lạc, đúng lúc có một đống ớt cay ăn được, làm lẩu đi, mọi người cùng nhau vui vẻ nha, thật tốt, còn có thể thuận tiện tuyên truyền ớt.

Khi cậu nói cho Thành Man suy nghĩ của mình, câu đầu tiên Thành Man hỏi là lẩu là cái gì, chờ cậu giải thích xong, liền phát hiện Thành Man đem cái ý nghĩa ăn mừng theo thói quen đơn giản cậu, kéo đến tít tận đâu đó rồi.

Ví dụ nhủ chỉ cần là việc liên quan toàn bộ lạc hoặc là phần lớn thành viên bộ lạc, chỉ cần là chuyện tốt liền có thể lôi kéo toàn bộ người trong bộ lạc đi ăn mừng, một mặt có thể thúc đẩy giao lưu hữu nghị giữa các thành viên trong bộ lạc, một mặt khác là bởi vì thức ăn là do bộ lạc cung cấp, có thể khiến quần chúng có thái độ tiếp thu tốt hơn đối với cách quản lý của người quản lý bộ lạc.

Đối với điều này Tiêu Liêu cũng chỉ muốn giơ ngón tay cái với Thành Man, lợi hại, không hổ danh là người quản lý một thế hệ, tư tưởng này, đủ sâu sắc lại có tầm nhìn lâu dài.

Sau đó cậu được giao trọng trách nấu ăn, có điều Tiêu Liêu nói cái này không thành vấn đề, chỉ cần làm xong nguyên liệu lẩu, nguyên liệu càng tươi càng tốt, tới lúc ăn bọn họ có thể hoàn toàn tự cung tự cấp ăn nha!

Tiêu Liêu cũng là một người làm việc nhanh nhẹn, quay đầu gọi Cụ chở cậu đi hái owts, một buổi tối lại thêm nửa ngày nữa, cậu không tin không thể phơi ớt một ngày một đêm, lại tìm ra loại động vật có thể chiết xuất ra dầu tinh khiết và thơm nhất, chuyên dùng cho nước cốt ngày mai.

Vấn đề con mồi giao cho Để và Cụ, rủ thêm người đi săn thêm lượng thịt đủ cho cả bộ lạc ăn, có thể dùng chiêu trò, dùng nước ớt để săn những con mồi lớn, nội tạng bỏ ruột đi có thể mang về làm thành thức ăn. Phía trước là Thành Man nói, phía sau liên quan đến ăn, chính là Tiêu Liêu đề nghị.

Đối với rau củ, có nhóm Lan Loan, Liễu Phong, Tố Diệp, Trùng Anh, Văn, Vũ Thiến dẫn đầu, rửa sạch xong liền đặt nơi đó, không cần nấu chín, sau đó kéo thêm một số người có quan hệ khá tốt tới làm cùng, một lúc là xong việc.

Sau khi tin tức truyền ra vào sáng hôm đó, toàn bộ lạc đều bị nổ tung, mặc dù họ biết rằng sự động viên lần này là mỗi căn nhà trong bộ lạc đều được cải tạo lại, nhưng bọn họ không ngờ tới chuyện này lại được tộc trưởng lấy ra chúc mừng, lại còn là do bộ lạc cung cấp thức ăn, nghe nói còn có kiểu ăn mới để mọi người nếm thử những món mới.

Những người khác phần lớn chưa có cảm giác gì, nhưng cuối cùng khi nhắc đến chuyện ăn uống, phần lớn người đều động lòng, thực ra bọn họ rất dễ ăn, không cần món gì mới, chỉ cần để họ ăn thịt miễn phí đến no là được.

Có thể nói bữa cơm lúc chập tối kia, rất được mọi người mong đợi.

Cho nên chờ đến khi mặt trời vừa lặn xuống sau núi, nhiệt độ nóng nực dần dần biến mất, bộ lạc vốn tương đối yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào, một bộ tư thế toàn quân xuất kích ầm ầm tiến về nơi hẹn sẵn.

Còn chưa đến nơi, bọn họ đã bị một mùi cay nồng làm sặc, càng tới gần càng cảm thấy kích thích, không ít người bị mùi hương này bức lui lại, che kín mũi miệng, tức giận bỏ đi, về nhà.

Mà nhiều người còn lại mũi khá nhạy cảm, tuy mùi này rất hăng, nhưng hương vị cay nồng kích thích mới mẻ như này bọn họ chưa bao giờ ngửi thấy, hơn nữa cẩn thận ngửi một chút, còn có một loại mùi thơm kỳ lạ khó chú ý, mùi hương này phức tạp lại xen lẫn mùi thơm béo ngậy khiến người thèm nhỏ dãi.

Đến nơi, bọn họ liền thấy trên bãi đất trống có rất nhiều bếp lò đơn sơ, trong mỗi cái nồi to đang đun nước xương hầm thơm phức, giữa hai nồi sẽ gần một chút, trong nồi thả ít táo đỏ và cẩu kỷ, khác biệt duy nhất là cái nồi Tiêu Liêu đang che gần như cả mặt mà quấy.