Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 64: “chuyên gia nắn xương” a kiều lại…




Sự ra đời và ứng dụng của penicillin đã trực tiếp kéo dài tuổi thọ của con người thêm hơn mười năm, mà trình độ kéo dài tuổi thọ của con người ở hiện đại này, có mối quan hệ cực kỳ mật thiết với sự phát triển của y học.

Vì vậy Tiêu Liêu hiểu rất rõ về tầm quan trọng của việc phát triển và ứng dụng rộng rãi kỹ thuật chữa bệnh đối với sự tồn tại và phát triển của người dân nơi đây, cậu vô cùng sẵn lòng sử dụng kiến ​​thức hạn chế của mình để hỗ trợ sự phát triển của kỹ thuật chữa bệnh tại đây.

“Sẽ, ta chắc chắn sẽ.” Tiêu Liêu nói vô cùng chân thành.

Nhưng Liễu Phong lại có chút không vui, “Hừ, ta biết ngươi không muốn.”

Nhưng hắn lại đổi chủ đề, có chút áy náy nói xin lỗi với Tiêu Liêu: “A, cũng do ta không tốt, là ta ép ngươi, ngươi đừng để trong lòng, để ta quay lại làm Thành thúc cho ngươi thứ tốt đền bù ngươi.”

“A! Không cần, không cần!” Bồi thường? Tiêu Liêu nháy mắt không biết nghĩ đến đâu rồi, sợ tới mức vội vàng từ chối.

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì thế!” Liễu Phong đưa cho Tiêu Liêu một hạt dẻ.

“A ba! Thuốc đến rồi!” Đại Xuyên từ bên ngoài đi vào, đưa túi vải nhỏ trong tay cho Liễu Phong.

“Được, ngươi vất vả rồi, đi uống chút nước nghỉ ngơi đi, hôm nay quá nóng, đừng để bị cảm nắng.”

Liễu Phong quay người, nhận lấy nước Cụ đưa tới, mở túi vải ra, lấy thuốc ra đưa cho tiểu hồ ly, ý bảo nó tự mình uống thuốc.

“Lấy một viên ra, trước tiên ngươi ngửi mùi nó đã.”

Tiểu hồ ly ngoan ngoãn lấy thuốc ra ngửi ngửi, sau đó ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh nhìn Liễu Phong, “Thơm quá.”

“Ừm, ngươi có thể bẻ ra nếm thử.” Liễu Phong cười xoa đầu tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly do dự một chút, nhưng được sự khích lệ của Liễu Phong, nhóc liền bẻ viên thuốc lớn ra, ngập ngừng cắn thử một miếng nhỏ, biểu tình hy sinh, nhai nhai.

“Chua chua ngọt ngọt! Ăn ngon!” Vẻ mặt Tiểu hồ ly tràn đầy kinh ngạc lại vui mừng.

Đó là hắn dùng mật ong điều chế, bên trong còn có sơn tra, đương nhiên là chua chua ngọt ngọt rồi, sở dĩ hắn làm như vậy là vì sợ bọn trẻ không ăn được.

Chờ sau khi tiểu hồ ly nuốt hết viên thuốc chua chua ngọt ngọt, Liễu Phong đưa nước cho nhóc, bảo nhóc từ từ uống.

Xong xuôi mới tiếp tục chủ đề đã nói với Tiêu Liêu trước đó.

“Việc ngươi làm, chúng ta đều biết sau này sẽ có ảnh hưởng tốt, nhiều ngày như vậy, mọi người đều biết ngươi làm rất tốt, nói là bồi thường cho người, kỳ thực là gom góp đồ vật trong nhà tới, không có đạo lý nào lại miễn cưỡng lấy đồ vật trong bộ lạc cho đủ được, đây đều là ngươi nên nhận được.” Liêu Phong giải thích xong lại không nhịn được chọc một chút vào vòng eo mềm mại của Tiêu Liêu, khiến cậu nhảy lên cao ba thước.

“Cái đầu nhỏ của ngươi nha, hiểu nhiều, mà nghĩ cũng nhiều.”

Hắn vừa ngước mắt lên, cha mẹ tiểu hồ ly đúng lúc chạy tới, hắn liền đưa đứa nhỏ và thuốc trong tay cho bọn họ, nói: “Về sau chú ý đồ ăn của đứa nhỏ chút, thuốc này uống ba lần một này, mỗi lần một viên, uống bảy ngày, khi uống thuốc không nên cho đứa nhỏ ăn đồ quá dầu mỡ cũng không nên ăn quá no, thanh đạm chút, thịt không cần nướng, băm nhỏ cho nó ăn, hoặc là lấy thịt mềm ấy, trái cây gì đó trước đừng ăn vội, nước lạnh cũng không cho uống luôn, chờ tốt lên rồi tính.”

“Ai, được được, ta sẽ xem kỹ đứa nhỏ này.” Ba ba tiểu hồ ly ôm nhóc liên tục gật đầu nói được. Sau đó Liễu Phong lại nói về việc Tiêu Liêu chữa bệnh cho nhóc con nhà hắn, dẫn tới Tiêu Liêu nhận được một đợt cảm ơn nhiệt tình, thiếu chút làm cậu không chịu được.

Một phen lăn lộn xong, cũng tới giờ đám nhóc phải về nhà, hôm nay đám nhóc con đó đã thống nhất khi về nhà phải khoe khoang Tiêu ca ca của mình lợi hại thế nào, Tiêu ca biết chữa bệnh! Đồng thời cũng bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình với tiểu hồ ly, nhìn mặt nhóc là biết, được Tiêu ca ca xoa bụng với xoa sống lưng rất thoải mái! Còn có viên thuốc chua chua ngọt ngọt kia, bọn chúng cũng muốn nếm thử…

Đáng tiếc lúc ấy còn có Liễu Phong mà đám nhóc đều nghe được những sự tích “tàn ác” của hắn từ bậc cha chú, tuy rằng nhìn mặt thì không có gì đáng sợ, còn làm người khác muốn gần gũi với hắn, những mà bọn chúng thật sự nghe cha chú mình nói quá nhiều, cho nên đối với Liễu Phong luôn có một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu, khiến chúng không dám lỗ mãng.

Mặt khác, Liễu Phong nhiệt tình mời Tiêu Liêu đến thăm thú chỗ của mình, dù sao cách lúc trời tối cũng còn chút thời gian, không thể từ chối thịnh tình của hắn, cho nên Tiêu Liêu liền đi.

Cậu cưỡi một con báo lớn, còn Liễu Phong thì cưỡi một con voi khổng lồ, con voi kia vẫn luôn vung vẩy đôi tai lớn giống như quạt hương bồ mà quạt cho Liễu Phong cưỡi trên cổ nó, cảnh tượng này, cực kỳ có khí thế và phong thái nha, Tiêu Liêu hâm mộ nhìn Huyễn Khốc một người một voi thật lâu, đáng tiếc bọn họ căn bản không chú ý đến ánh mắt nhỏ kia của Tiêu Liêu.

Nhưng có một người chú ý tới, đó là Cụ.

Điều này làm trong lòng hắn thoáng khó chịu, chẳng lẽ thú hình của hắn còn chưa đủ uy vũ khí phách sao? Hay là A Kiều nhìn chán rồi? Tại sao cậu vẫn luôn dùng ánh mắt nóng rực kia nhìn cái con coi nhìn qua thì khổng lồ thực chất lại vụng về kia chứ?

Đương nhiên là vì Tiêu Liêu chưa bao giờ nhìn thấy một con voi ở khoảng cách gần như vậy rồi, càng đừng nói đến cảm giác cưỡi trên lưng voi.

Đáng tiếc, Cụ không biết, cũng không hiểu được tâm tư nhỏ cực kỳ hâm mộ lại phức tạp hiện tại của cậu, tuy rằng rất muốn, nhưng chung quy cũng không thể vừa tới đã hỏi người ta, hỏi có thể để cậu thử cảm giác cưỡi voi đi đường là như thế nào không, hơn nữa nghe nói người ta đã kết bạn lữ nhiều năm rồi.

Trong khi Tiêu Liêu đang suy nghĩ lung tung, một vài bóng người quen thuộc đã dừng lại trước mặt Liễu Phong.

“Liễu đại phu! Liễu đại phu! Ta đang tính tìm ngài, ngài mau đến xem tay của con chúng tôi với, nó bị thương lúc đang chơi.”

Sau khi nhìn rõ ràng Tiêu Liêu mới phát hiện, hóa ra là gia đình gấu trước kia gây sự với cậu, nhưng đứa nhỏ được họ bế, cánh tay của nó gập đôi lại, cẳng tay xoay về phía trước, xác thật nhìn ra cánh tay kia có chỗ bất thường.

“Sao lại bị thương?” Tiêu Liêu hỏi.

“Chính là hai đứa nhỏ nghịch ngợm, nắm lấy một nhánh cây nhỏ, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng tụi nó trước giờ chưa từng bị thương…” Giống cái kia bùm bùm nói một tràng, mới phản ứng lại câu này không phải Liễu Phong hỏi, nàng lập tức trừng trắng mắt nhìn Tiêu Liêu.

Tiêu Liêu bị thái độ này chọc tức, hắc, người này, ta còn phải cho hùng hài tử nhà ngươi xem một chút!

Cậu trực tiếp liên thủ với Cụ cướp lấy đứa nhỏ, lúc hùng gia trưởng kêu la lo lắng muốn giật lại đứa nhỏ, lại bị Liễu Phong ngăn lại, “Tiểu Tiêu cũng biết y thuật, để cậu ấy xem trước đi.”

Hai vợ chồng mặc dù có vẻ không vui, nhưng cũng không dám lại ngăn cản.

Mặt khác, bởi vì xung quanh đứa nhỏ không có ai để dựa dẫm, nó vô cùng thành thật co rúm lại, ánh mắt đầy bất an, nhưng không dám giãy dụa.

Tiêu Liêu vừa chạm vào cánh tay kia, hùng hài tử lập tức kêu đau, cậu liền hỏi: “Đau ở đâu?”

“Cánh tay, cánh tay đau.” Hùng hài tử nhỏ giọng thành thật đáp.

Tiêu Liêu một tay nâng khớp xương khuỷu tay của nó lên nắn nắn, liền thấy được biểu tình vặn vẹo của đứa nhỏ kia, một tay cầm cổ tay vừa mới làm động tác gập lại một chút, đứa nhỏ liền mang theo tiếng khóc nức nở kêu đau, mà khuỷu tay kia cũng không sưng tấy rõ ràng, càng không có dị dạng, nửa đầu xương cổ tay của đứa nhỏ bị lệch khớp, trong lòng Tiêu Liêu đã có đáp án.

Giữ nguyên tư thế này, nhẹ nhàng gập khuỷu tay của nó, một tay cậu nâng khuỷu tay đứa nhỏ lên, ngón cái đè xuống khớp xương cổ tay, nhanh chóng xoay cẳng tay về phía sau, cảm nhận được một tiếng kêu thanh thúy mà quen thuộc vang lên, Tiêu Liêu liền biết chuyện này ổn rồi.

Sở dĩ cậu thuẩn thục như vậy, vẫn là ở trong viện luyện ra, đứa nhỏ nhiều như vậy, thời điểm chơi đùa cùng nhau sẽ xuất hiện tình huống lệch khớp xương cổ tay này, cậu sớm đã luyện thành kỹ thuật này rồi.

“Được, ngươi tự ôm cánh mình đừng động đậy linh tinh, lúc về tìm một tấm vải rộng treo cánh tay bảy ngày là được, trở về đi.”

Nó thực sự không còn đau nữa! Hùng hài tử không thể tin được ôm cánh tay về với cha mẹ mình, ngốc nghếch nói với hùng gia trưởng: “Con không sao, không thấy đau nữa”.

“Thật sao?” Mẹ nhóc phản ứng rất nhanh vừa định vươn tay bắt lấy cánh tay vừa mới chữa kia, lại bị tiếng quát như sấm của Tiêu Liêu làm hoảng sợ.

“Đừng động vào cái tay kia! Nếu như lại bị thương, thì chính ngươi tự chữa trị!”

Nàng đưa ánh mắt dò hỏi về phía Liễu Phong, Liễu Phong lại gật đầu đồng ý, điều này khiến nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

“Tiểu Tiêu làm đúng, các ngươi nên nghe lợi dặn dò của cậu ấy, như vậy đứa nhỏ mới nhanh khỏe lại được, nếu là ta, cũng sẽ có kết luận và phương pháp như vậy.”

“Trở về chỗ của ta lấy chút thuốc đi, ta lại treo cánh tay đứa nhỏ lên, kết hợp với uống thuốc, trong ngoài cùng trị, hiệu quả trị liệu sẽ càng tốt.” Liễu Phong chỉ đường nói. “Vừa lúc chúng ta phải trở về, các ngươi đi theo chúng ta đi.”

Tiêu Liêu mặt không cảm xúc để Cụ chở mình lần nữa, đối với một nhà này, cách tốt nhất là để bọn hắn thấy ngươi không dễ bị bắt nạt, để phòng ngừa bọn hắn.

Nhưng khi gặp những người này cần giúp đỡ, Tiêu Liêu vẫn không thể nào trơ mắt nhìn bọn họ gặp khó khăn, đặc biệt là đứa nhỏ, hùng hài tử có thể uốn nắn được, có thể cứu chữa, nhưng mấy phụ huynh trong nhà thì chưa chắc, cho nên nói một cách tương đối, Tiêu Liêu sẵn sàng vui vẻ giúp đỡ đứa nhỏ hơn.

May mắn thay cả nhà kia cũng không hoàn toàn giống hệt thú tính của họ, huống chi còn có Liễu Phong và Đại Xuyên trấn tràng ở đó, một đường đi tới nơi, thậm chí Liễu Phong còn dùng một cái khăn hình tam giác treo cánh tay lên cho đứa nhỏ, gói dược liệu cho bọn hắn, chuẩn bị tốt tất cả, bọn họ ra cửa, không có chút nói gì không tốt với Tiêu Liêu.

Nhìn biểu tình kinh ngạc của Tiêu Liêu, Đại Xuyên vẫn luôn trầm mặc mở miệng.

Hắn nói: “Cả nhà bọn họ tuy thanh danh trong bộ lạc không tốt, nhưng bọn họ vẫn tự mình hiểu lấy, chưa bao giờ nói lời không nên nói trước mặt một số người, đặc biệt là với a ba ta và ta, cùng với mấy thú nhân có thực lực mạnh mẽ nhưng tính tình không tốt linh tinh gì đó.”

Ha, thật đúng là điển hình của bắt nạt kẻ yếu. Tiêu Liêu bĩu môi trong lòng. Nhưng chỉ cần bọn họ không chọc đến cậu, thì không liên quan gì đến cậu, cậu cũng không phải người có bề ngoài dễ bắt nạt.

“Được rồi, đừng nói nữa, Tiểu Tiêu, ngươi lại đây nhìn xem cái này của ta thế nào?” Liễu Phong lôi kéo Tiêu Liêu đi xem quầy thuốc của mình.

Tiêu Liêu quét mắt một vòng, giơ ngón cái với Liễu Phong, “Cũng tuyệt đấy chứ! Lần trước không nhìn kỹ, lần này may mắn có thể xem cẩn thận, thật sự có cảm giác lợi hại, toàn bộ chỗ này đều do một mình ngài làm sao?”

“Không phải, vợ chồng Đại Xuyên cùng làm với ta, bằng không mấy căn phòng lớn như vậy, tất cả dược liệu và đồ vật bào chế, chỉ dựa vào một mình ta không thể làm được.”

Liễu Phong lắc đầu, sau đó nhỏ giọng nói với Tiêu Liêu: “Vợ của Đại Xuyên là đồ đệ giống cái duy nhất của ta, từ nhỏ đã theo ta học, khi đó Đại Xuyên cũng theo ta ở đây mỗi ngày, theo sư phụ ta học bào chế, từng năm trôi qua, ta không chú ý chút, bọn họ đã ở bên nhau rồi.”

Nhìn thấy ánh mắt đắc ý và vui mừng trong mắt Liễu Phong, Tiêu Liêu liền biết hắn thực vừa lòng với cuộc hôn nhân của đôi phu thê nhỏ kia, vì thế Tiêu Liêu thuận theo vuốt mông ngựa.

“Không phải rất đúng lúc sao, trời định một đôi a, từ thanh mai trúc mã trở thành bạn lữ nắm tay nhau đến lúc bạc đầu, hiếm có biết mấy, bọn họ còn cùng làm việc chữa bệnh cứu người, quả là một đôi bích nhân* khó gặp, khẳng định làm người khác rất ngưỡng mộ nha.”

一对璧人 - một đôi bích nhân: Như trai tài gái sắc, ý chỉ cặp đôi do trời đất tạo nên.

“Bọn họ từ khi kết đôi, chưa có lấy một lần cãi nhau, điểm này nói ra thì khiến rất nhiều người ngưỡng mộ.” Vẻ mặt Liễu Phong tự hỏi, làm Tiêu Liêu không do dự hét lên hắn chính là cao thủ của Versailles trong lòng.