Nghe được lời này, Tiêu Liêu và Cụ đều bất đắc dĩ nhìn nhau, Tiêu Liêu tỉ mỉ giải thích nguyên nhân cho Kiều Kiều.
Sau khi nghe xong, Kiều Kiều mới biết được mình đúng là đã đổ oan cho người ta, ngượng ngùng xin lỗi Cụ, “Xin, xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi.”
“Ngươi, ngươi có đau không, ta, sức lực của ta rất lớn phải không.” Kiều Kiều hơi khom lưng nhìn cái chân bị cậu đá hai lần của Cụ, vội vàng gọi Tiêu Liêu, “Tiểu Tiêu ca, ngươi mau tới xoa xoa giúp Cụ đại ca đi! Ta dùng sức lớn như vậy, chân hắn nhất định là rất đau, ngươi mau tới đi.”
“A? Ngươi muốn ta giúp hắn xoa chân sao?” Tiêu Liêu kinh ngạc chỉ vào mình.
“Đúng vậy! Ngươi không xoa ai xoa, ta còn bận ôm hài tử, không tiện đâu, cho dù ta không ôm hài tử, ta cũng là người của Sơn Lang, làm sao có thể tùy tiện xoa nam nhân khác, à, chân thú nhân khác được?” Kiều Kiều nói như chuyện đương nhiên, hơn nữa bộ dáng nhìn còn rất có đạo lý, Tiêu Liêu cũng bội phục càng không nói được gì.
“Ngươi đá vậy mà lại kêu ta xoa, thật là.” Tiêu Liêu lắc đầu thở dài.
“Này còn không phải là vì ngươi sao.” Kiều Kiều hơi ủy khuất lẩm bẩm, “Nếu không phải vì lo lắng cho ngươi, làm sao lại tùy tiện đá hắn như vậy.”
“Được được được, là ta, là ta, là bởi vì ta, ngươi nói đều đúng, đều đúng.”
Tiêu Liêu đi đến trước mặt Cụ khom người xuống, thật sự đang định xoa chân cho hắn, Cụ vội vàng ngăn lại.
“Không có sao, không cần lo lắng, sức cậu ấy nhỏ, đá cũng không đau.”
“Cho dù không đau cũng để tôi nhìn thử.” Tiêu Liêu đẩy tay hắn ra, nhìn mặt hắn lại sờ sờ trên đùi, thấy hắn không có biểu hiện đau đớn, mới yên tâm.
“Con thỏ sức lực cũng nhỏ, nhưng mà nó nóng nảy cắn người không phải cũng rất đau sao? Không có việc gì là tốt, tôi sợ cậu ấy lo lắng mà bùng nổ tiềm năng, thật sự đá ra nguy hiểm gì.”
Tiêu Liêu đứng dậy, quay đầu liền chọt cái mũi Kiều Kiều giáo huấn: “Ngươi đấy, lần sau cũng không thể xúc động như vậy, lần này là Cụ còn may, nếu thật đá ra vết thương nhỏ đau một tí cũng không phải chuyện lớn, nhưng nếu ngươi làm người khác bị như vậy, mọi chuyện liền không đơn giản như vậy.”
“Ò, đã biết, lần sau ta sẽ chú ý.”
“Lần sau? Ngươi còn muốn có lần sau?” Tiêu Liêu mở to hai mắt nhìn, ấn đến cái mũi Kiều Kiều sắp bị sụp xuống.
“Không có không có, không có lần sau, không có lần sau.” Kiều Kiều vội vàng lui về sau để cứu vớt cái mũi thẳng nhỏ của mình từ trong tay Tiêu Liêu, che mũi lùi ra phía sau, mũi mà bị ấn lõm xuống thì khó coi, cậu nghĩ thầm.
“Được rồi được rồi, ngươi đi trước mang đám nhãi con nhà ngươi đi chơi với mấy oa nhi một lát đi, bộ dạng này của ta cũng không thể đi gặp bọn họ, phải đắp nước lạnh một hồi, tránh làm mấy đứa nhỏ sợ.” Tiêu Liêu xua tay với cậu, đuổi người.
“Ta —— ngươi để hắn đi trước đi, ta ở với ngươi một lát.” Kiều Kiều chỉ vào Cụ, nhanh nhẹn ngồi lên ghế trong phòng, mông cũng không nhấc một chút.
Kiều Kiều rõ ràng không muốn đi lắm, Cụ cũng không so đo cùng một Á Chủng, chỉ có thể sờ sờ mũi, nói với Tiêu Liêu đang dùng nước lạnh đắp mắt: “Vậy được, để cậu ấy ở cùng cậu một lát, tôi đi chơi cùng đám nhãi con kia, cậu đắp mắt xong rồi hẳn ra ngoài.”
“À, được, anh đi trước đi, nhưng đừng nghiêm mặt dọa mấy đứa nhỏ, một lát tôi liền ra.”
Cụ gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Nhìn thấy Cụ đi, Kiều Kiều mới thở dài, trở tay gõ gõ eo mình.
Tiêu Liêu thấy kinh ngạc nói: “Sao lại thở dài, đau eo?”
“Hừ! Còn không phải tại cái tên oan gia kia! Đêm qua vừa dùng sức dày vò ta! Ngươi nhìn xem, trời nóng như vậy, ta cũng không dám mở quần áo rộng ra một chút!” Kiều Kiều nổi giận đùng đùng kéo cổ áo ra, sau đó Tiêu Liêu liền thấy trên xương quai xanh cậu lốm đốm vết hôn đỏ tươi, hít, thật là nhìn liền chọc người nghĩ bậy.
Này không khỏi làm Tiêu Liêu ngay cả bạn bè nam nữ còn chưa có, càng miễn bàn đến lão bà / lão công vô cùng tò mò, đêm qua người này rốt cuộc đã làm gì, khiến lão công hắn cảm thấy hắn xinh đẹp duyên dáng đến nỗi ăn đến nhiều lần như vậy.
“Ngày hôm qua ngươi có nói gì với vị kia nhà ngươi không?”
“Sao ta có thể nói những lời đáng xấu hổ kia được!” Kiều Kiều giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lông mao đều dựng lên.
Ngươi đều biết lời ta nói có nghĩa gì, làm sao lại không có nói, Tiêu Liêu bĩu môi phun tào trong lòng, chỉ là ngoài miệng cậu vẫn phải khách sáo trấn an, “Được được được, là ta nói sai rồi, ngươi cẩn thận nghĩ lại, ngày hôm qua cùng hắn nói cái gì, không nhất định là những lời này, những cái khác cũng có thể là bước ngoặt.”
Nghe xong lời này, Kiều Kiều mới bình tĩnh lại, cẩn thận hồi tưởng những gì mình đã nói, suy nghĩ nửa ngày mới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ, là bởi vì ta nói muốn ăn cơm nhiều một chút, đem người mình nuôi rắn chắc một chút, để sau này dễ sinh đẻ?”
“Rất có khả năng.” Tiêu Liêu ghé vào bên tai cậu gật gật đầu, tay nâng cằm, giọng điệu bình tĩnh.
Cậu vừa nói đã dọa Kiều Kiều bên cạnh giật mình một cái, hài tử trong tay thiếu chút nữa bị ném văng ra, may nhờ Tiêu Liêu tay mắt lanh lẹ đỡ mới không làm đứa nhỏ rơi xuống đất, đứa nhỏ này gan cũng lớn, cho rằng đây là đang chơi trò chơi với nó, còn ngây ngốc nhếch miệng cười.
Kiều Kiều lại sợ tới mức tim đập bịch bịch, vỗ ngực hít sâu một hơi, “Ai u, ngươi làm ta giật mình, dựa sát vào mặt ta cũng không nói một tiếng, đúng là hù chết người ta.”
“Này còn không phải là vì thấy ngươi suy nghĩ đến nhập thần, nên không định quấy rầy ngươi sao.” Tiêu Liêu cợt nhả, làm Kiều Kiều vô cùng muốn đánh cậu.
“Ngươi nghĩ lại xem, ngươi đều đã nói thẳng là mình phải dưỡng thân thể tốt một chút để chuẩn bị cho ngày sau sinh nở, vào tai thú nhân nhà ngươi, biến hóa một ít, đây còn không phải là ngươi muốn cùng hắn sinh hài tử sao, muốn cùng hắn sinh hài tử, còn không phải ý là muốn cùng hắn làm chuyện kia sao?”
Nghe được Tiêu Liêu phân tích một phen, Kiều Kiều cảm thấy hình như đúng là như vậy, sau đó nghi hoặc nhìn Tiêu Liêu, “Nhìn ngươi giống như hiểu rất rõ chuyện này nha.”
Tiêu Liêu hé miệng, hai mắt đảo đảo khắp nơi giả bộ thuần khiết, kỳ thật nội tâm lại đang hơi đắc ý, đều là người trưởng thành, cậu xem video cũng không ít, một chút việc cần hiểu về điểm này thân là một lsp* hợp cách cậu vẫn hiểu một chút, chỉ là trước nay chưa có đối tượng để cậu nhân cơ hội biểu diễn mà thôi, hiện tại có một người thích hợp như vậy, hơn nữa sau khi đã khóc một hồi xong, trong lòng thoải mái, ngược lại dám nói nhiều hơn trước, đương nhiên cũng kiêu ngạo quên mình.
Bất quá cậu vẫn phải níu lại một chút hình tượng, “Thật ra những thú nhân đó cùng nam ở chỗ chúng ta bản chất đều giống nhau, đều kiêu ngạo lại thích nghĩ nhiều, nghĩ nghĩ một chút cũng có thể nghĩ đến trời cũng phải dựa vào chính mình, còn không giải thích sai ý của ngươi sao?”
Lời này làm Kiều Kiều tán đồng gật đầu, hình như đúng là vậy.
Thấy người đã bị lừa, Tiêu Liêu liền nhanh chóng nói sang chuyện khác để phòng ngừa có biến.
“Hiện tại ta cũng ổn rồi, chúng ta ra ngoài đi, nhanh xem thử Cụ ở chung với đám nhỏ thế nào rồi, đừng để bên nào khi dễ bên khác, đến lúc đó thì không tốt.”
Kiều Kiều bị đánh gãy cũng không nghĩ gì, gật đầu liền đi theo Tiêu Liêu đi ra ngoài.
Chờ hai người tới nơi, đẩy cửa ra mới phát hiện chính giữa phòng có một con báo đốm lớn đang nằm, một đám nhãi con đang bò lên bò xuống trên người nó, đạp chân sau bò lên sống lưng, sau đó bò từ sống lưng xuống bụng, cũng không sợ sẽ đập đầu xuống đất, bởi vì sẽ có một cái cái đuôi to dài hữu lực tiếp được bọn nó.
Còn có nhãi con ngồi cưỡi trên hai chân trước và lòng lòng bàn chân hướng lên của Cụ, dùng tay nhỏ cùng nhau dùng sức ấn phần đệm thịt mềm kia, ấn móng vuốt sắc bén nhô ra, lại buông tay để nó thụt vào, chơi vô cùng vui vẻ.
Càng có tiểu giống cái gan lớn, đầu tiên là lay lay chòm râu thật dài bên miệng báo đốm, sau đó kéo một đám râu, kéo tới da miệng người ta đều bị nhấc lên, lộ ra răng thú trắng tinh, sắc bén nhọn hoắc, sau đó dùng ngón tay sờ sờ răng nanh thật lớn kia, buông môi xuống, rồi lại kéo lên sờ răng, lại buông, cứ chơi qua lại như vậy.
Cũng có đứa coi bụng Cụ thành cái giường nước, thân thể nhỏ dựa vào cái bụng mềm mại của hắn, hai bắp chân chạm mặt đất, người từ đằng sau đè tới, cả người lắc qua lắc lại, nhìn qua có vẻ cũng rất thú vị.
Thú nhân thành niên như Cụ, hiển nhiên là bị này đàn tiểu gia hỏa xem là một cái đồ chơi lông nhung vừa to lớn lại có nhiều công năng, một đám người ở chung cực kỳ hài hòa tốt đẹp, chẳng qua Cụ chính là một cái đồ chơi lông nhung hình con báo lớn thôi.
Tiêu Liêu yên tâm, nở nụ cười, đi đến trước mặt Cụ ngồi xổm xuống, cầm lấy một bên móng vuốt khác của hắn, cười tủm tỉm nổi lên tâm tư đùa nghịch, cũng gia nhập vào hàng ngũ của đám nhỏ, trong lòng cùng trên mặt đều thỏa mãn ấn đệm thịt, ấn móng vuốt sắc bén ra lại chờ nó lùi về, như một đứa nhỏ chơi vô cùng vui vẻ.
Cụ đối với động tác này cũng thật bất đắc dĩ, biểu tình trên mặt báo lại tươi sáng lạ thường.
“Sao cậu lại để tụi nhỏ chơi rồi, không phải nên dạy bọn họ một chút sao?”
“Không vội, thời kỳ này giáo dục hài tử chủ yếu ở chỗ chơi trò chơi, thú nhân các anh khi còn nhỏ không phải đều thích chơi những trò nhào cắn sao? Đó thật ra chính là đang luyện tập kỹ xảo đi săn, cho nên chủ yếu tôi sẽ chơi nhiều dạy ít, cố gắng kèm những thứ hữu ích vào trong trò chơi để chúng nó nhớ rõ, như vậy vừa nhanh nhớ còn nhớ lâu, cũng rất nhẹ nhàng.” Tiêu Liêu vừa chơi vừa nói, đột nhiên có một cái tay nhỏ sờ lên mắt cậu.
Tiêu Liêu hơi sửng sốt, là Miên Miên đang cưỡi trên chân trước của Cụ.
“Mắt của Tiêu ca ca đỏ rồi, đau không? Muốn Miên Miên thổi thổi không? Thổi một chút liền hết đau, ba ba cũng thích thổi thổi cho Miên Miên.” Tiểu Miên Miên mở to đôi mắt ngây thơ, tay nhỏ đang bưng mặt cậu nóng hổi, hơi ấm trực tiếp thấm vào tâm can.
“Vừa nãy không cẩn thận bị cát rơi vào mắt, tiểu Miên Miên thổi cho anh đi.” Tiêu Liêu đưa mặt đến trước mặt tiểu Miên Miên.
“Được.” Tiểu Miên Miên vui vẻ đáp ứng, tay nhỏ mở mắt Tiêu Liêu, phồng má cố gắng thổi khí, bên này thổi xong đến bên kia, thổi đến trong mắt mang theo gió nhẹ lành lạnh vô cùng thoải mái.
“Ừ, được rồi, anh thấy tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn tiểu Miên Miên.” Thổi một lát, Tiêu Liêu cũng không để bé thổi tiếp, sợ tuổi nhỏ dễ mệt, còn sờ sờ đầu nhỏ tỏ vẻ cảm kích.
“Nếu còn không thoải mái, Miên Miên lại thổi thổi cho Tiêu ca ca.” Tiểu Miên Miên vì Tiêu Liêu khẳng định mình nên vui vẻ, thanh âm mềm mại từ từ nói.
“Ừ! Sẽ.”
Những bạn nhỏ khác cũng rất tự giác, thấy Tiêu Liêu không ngăn cản bọn nó, ngược lại chờ chơi xong đều vây xung quanh Tiêu Liêu, Tiêu Liêu đối với việc này cảm thấy vô cùng hài lòng, vì thế xoay người dựa vào người Cụ, cùng các bạn nhỏ tạo thành một vòng tròn, định chơi một trò chơi.
“Chúng ta chơi trò chơi cùng đếm từ một đến mười được không?”
“Được!” Tiếng đồng thanh vang dội.
“Đưa tay nhỏ các em ra, đây là một, đây là hai, đây là năm, đây là sáu, anh nói bao nhiêu các em liền đưa số ngón tay tương ứng, không được đưa sai còn phải đưa ra nhanh một chút, nếu có người nào duỗi tay chậm hoặc sai sẽ bị trừng phạt nha, ai phạm quy thì viết con số sai trên sa bàn nhiều lần cho anh xem.”
“Được!”
Tiêu Liêu thấy bọn nhỏ gấp không chờ nổi, liền nói: “Vậy chúng ta bắt đầu đi! Ba!”
Một người lớn mang theo một đám trẻ con đưa ngón tay, chơi vô cùng vui vẻ.