Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 5: Âm mưu đen tối của đại miêu




Tiêu Liêu kích động nhìn con báo đang ghé vào trước người mình, thật là ngoan ngoãn!

Đây là chủng loại báo gì, to như vậy, không tính đuôi chắc cũng hơn ba mét.

Tiêu Liêu ở bên này vẫn còn đang kích động, Cụ thấy Tiêu Liêu còn chưa leo lên, liền chủ động dùng cái đuôi nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn, quay đầu ý bảo Tiêu Liêu trèo lên lưng mình.

Tiêu Liêu bị cái đuôi thật dài kia đẩy một chút mới bừng tỉnh từ trong mộng, nhìn thoáng qua cái đuôi lông xù xù với vẻ mặt đầy mơ ước, kích động đến tay chân run rẩy bắt đầu bò lên lưng hắn, mẹ ơi, đây chính là mãnh thú hàng thật giá thật! Lại còn có thể cưỡi trên lưng hắn hóng gió, người ta còn chủ động cho cưỡi, cảm giác này thật khó tả!!!

Thời điểm Cụ quay đầu lại, nhìn thoáng qua thì thấy khuôn mặt hắn không thay đổi, nhưng đôi mắt Cụ lại sáng ngời! Tiểu Cụ nhỏ trong nội tâm đã vui vẻ không ngừng lăn lộn! A a a a a! Á Chủng đáng yêu chủ động muốn hắn chở! Bộ dáng đỏ mặt quá đáng yêu!!! Cậu ấy thích hình thú của ta đến vậy sao?

Bên này Tiêu Liêu đã thật cẩn thận bò lên trên tấm lưng dài rộng của Cụ, trời ạ, cảm giác dày nặng và mềm mại này, xúc cảm trơn bóng như tơ lụa này! Quả thực làm người ta mê đắm!!! Tiêu Liêu không chịu khống chế ghé cả người vào trên lưng Cụ, gương mặt dán vào da lông Cụ, hai tay vùi trong lớp lông động vật vô cùng mềm mại, mặt hạnh phúc hưởng thụ cọ cọ vào lớp lông mịn ấm áp, hai chân cũng không chịu khống chế kẹp chặt Cụ, còn dùng sức chà xát lông.

Cụ cảm nhận được Tiêu Liêu đã bò lên, đang đứng được một nửa thì đột nhiên cứng người lại, nhưng mà rất nhanh hắn đã khôi phục bình thường, vì vậy Cụ nhẹ nhàng bước từng bước kiêu ngạo đi ra khỏi hang đá, trong lòng âm thầm nghĩ: Á Chủng này hình như vẫn luôn rất thích ta……

Tiêu Liêu cảm nhận được Cụ đứng lên, vì thế đứng dậy nhìn thử dưới chân, trời ạ, độ cao tầm nhìn này chắc là hơn hai mét, mẹ ơi, thật kích động!

Không đợi Tiêu Liêu lấy lại tinh thần, bọn họ đã ra đến bên ngoài hang đá.

Đã qua hai phần ba buổi chiều, ánh mặt trời cũng không phải rất mãnh liệt, giống như độ ấm của mùa xuân. Cỏ ven sông xanh thẳm, còn nở rất nhiều hoa, Tiêu Liêu thấy được mấy con bướm, cách đó không xa có con suối nhỏ, nước suối trong veo chảy róc rách, từng bụi cây tràn ngập sức sống.

“Thật đẹp.” Tiêu Liêu không khỏi kinh ngạc cảm thán.

“Còn có cái đẹp hơn nữa, cậu muốn xem không?” Cụ đột nhiên hỏi.

“Muốn.” Tiêu Liêu vội vàng gật đầu, cậu vẫn luôn mong ước đi du lịch đó đây thăm thú phong cảnh mới lạ, nhưng ngại không có thời gian lại chẳng có tiền, lần này có người miễn phí mang mình đi khám phá quang cảnh dị giới, cậu đương nhiên cảm thấy vui mừng.

“Ngồi yên, nắm chặt tôi.”

“Được.” Tiêu Liêu cúi người xuống, hai tay nắm chặt lông trên lưng Cụ, hai chân cũng kẹp chặt hắn, phòng ngừa chính mình ngã xuống.

Cụ bắt đầu bước đi nhanh, đi từ từ chuyển thành chạy chậm, sau đó từ chạy chậm biến thành phi nước đại.

Cảnh sắc chung quanh từ rõ ràng dần dần trở nên mơ hồ, gió thổi nhẹ nhàng bên mặt chuyển sang dữ dội, trái tim bình tĩnh của Tiêu Liêu cũng theo động tác Cụ mà đập thình thịch càng nhanh, cậu rất sợ mình sẽ bị văng xuống theo tốc độ cao của hắn, rồi lại cực kỳ hưởng thụ cảm giác kích thích do loại động tác cực hạn này mang đến.

Không trách được có người thích đua xe, loại cảm giác adrenalin tăng vọt này thật sự rất sảng khoái! Tiêu Liêu nghĩ trong lòng.

Tiêu Liêu đưa mặt đón gió thoải mái trong lòng, cảm thụ cơ bắp rắn chắc đang không ngừng vận động của con báo bên dưới, cậu nhắm mắt lại hưởng thụ thứ cảm giác kỳ diệu này, lồng ngực giống như bị nghẹn đến không thoải mái, Tiêu Liêu không chịu được ngửa đầu hưng phấn hô to, “A ——”

Nghe được Tiêu Liêu hô to, Cụ cũng cùng Tiêu Liêu thanh âm gào rống lên, “Rống ——”

Người cùng động vật song tấu, bất ngờ lại rất hài hòa tốt đẹp.

Tốc độ chạy như điên của Cụ đã sớm làm Tiêu Liêu bị gió thổi đến không mở được mắt, nhưng lúc này cậu đột nhiên cảm giác Cụ dừng lại, Tiêu Liêu mở to mắt ra nhìn xem, lập tức há to miệng —— thật cao!

Thì ra sau khi Cụ phi như điên đột nhiên nhảy lên, vốn dĩ sức bật hắn cực kỳ ưu tú, hơn nữa còn có trợ lực từ việc chạy nhanh, nháy mắt nhảy lên làm Tiêu Liêu cảm thấy chính mình như là đang bay trên không trung, duỗi tay một cái là có thể chạm tới những đám mây.

Mọi thứ dưới chân đều trở nên nhỏ bé, lại càng thêm mênh mông hùng vĩ.

Không đợi Tiêu Liêu hồi phục tinh thần từ việc nhìn không trung ngưng đọng, Cụ cũng đã đáp xuống mặt đất, đứng ở trên một tảng đá lớn, bởi vì động vật họ mèo có năng lực giảm sốc quá hoàn mỹ, Tiêu Liêu cảm giác như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, đột ngột rơi xuống đất lại nảy lên, thật là kích thích.

Tiêu Liêu nắm chặt lông Cụ, cả người như là được dán chặt vào kín kẽ, cậu thở hổn hển, nghe tim mình đập thùng thùng như tiếng trống, hơn nửa ngày còn chưa phục hồi tinh thần.

Cụ cũng hơi hơi thở dốc, nhưng mà sau khi hắn bình phục tâm tình của mình phát hiện Tiêu Liêu hiện tại còn chưa có động tĩnh, không khỏi có chút lo lắng tự trách.

“Tiêu……” Hắn ngập ngừng, còn chưa kịp gọi hết tên, Tiêu Liêu tựa như đang chơi trò chơi hồi sinh tại chỗ, đột nhiên hưng phấn hô lên: “Quá kích thích! Tôi quá thích loại cảm giác này! Cụ, anh thật giỏi! Tôi yêu anh muốn chết! Ngựa gỗ!”

Tiêu Liêu hung hăng hôn một cái trên lưng Cụ, còn cố ý phát ra tiếng thật lớn, sau đó tựa như đứa con nít ăn no rảnh rỗi ở trên lưng Cụ lắc lư chân, nếu không phải chỗ không đủ rộng, cậu còn muốn lăn lộn, cả người không nhịn được rất vui vẻ.

Cụ còn đang bị Tiêu Liêu hôn đến hóa đá, tuy rằng nụ hôn kia chỉ ở trên lưng mà thôi, nhưng không thể phủ nhận đó chính là ngoại trừ ba Cụ, có một Á Chủng duy nhất thơm hắn! Chưa từng có giống cái hoặc Á Chủng nào thể hiện yêu thích đối với một thú nhân thoái hóa như hắn, cho nên Cụ cũng rất kích động, nhưng là xét thấy Tiêu Liêu còn ở trên lưng, cũng không thể lập tức hưng phấn nằm bò trên mặt đất lăn lộn, cho nên chỉ có thể cứng đờ đứng ở đó.

Sau đó tâm tư của hắn càng trở nên sinh động hơn, hắn cảm thấy, Á Chủng này rất đặc biệt, hắn…… Muốn theo đuổi cậu! Nhưng thân là một thú nhân thoái hóa, cho dù Á Chủng này đặc biệt, hắn cũng không dám đem tâm tư biểu hiện rõ ràng, may mà tính nhẫn nại của dã thú trước giờ đều rất mạnh, hiện tại Cụ đã bình tĩnh lại, hắn quyết định làm giống như lúc đi săn, từng bước một dụ dỗ con mồi rơi vào bẫy rập, chờ đến thời điểm thích hợp lại ra tay, cho nên hiện tại không thể làm con mồi phát hiện hắn, vì thế Cụ thật cẩn thận hỏi Tiêu Liêu còn đang hưng phấn ở trên lưng hắn: “Tiêu Liêu cậu rất thích như vậy sao?”

“Đúng! Thích! Cực kỳ thích! Quá tuyệt vời! Tôi chưa từng được trải nghiệm cảm giác nào kích thích như vậy!” Tiêu Liêu nhào vào phần lông mềm mại trên lưng Cụ, mặt đỏ ửng không kiềm được hưng phấn nói.

“Vậy, về sau chỉ cần cậu muốn, tôi liền mang cậu ra ngoài, còn giống như vừa nãy chạy thật nhanh được không?” Cụ trong lòng có chút thấp thỏm nói, một đôi mắt lộ ra dã tính tràn ngập chờ mong.

“Được! Như vậy thật sự rất vui! Đây là anh nói đấy không được đổi ý, ai đổi ý người đó là con chó con!” Tiêu Liêu vươn đôi tay ôm lấy thân thể cao lớn của Cụ, nhắm mắt lại bình phục nội tâm kích động của mình, thấp thỏm bất an lúc đi vào dị thế giờ đã vững vàng hơn rất nhiều.

“Được! Bất quá Tiêu Liêu cậu cũng không được đổi ý!”

Kỳ lạ, tôi đổi ý cái gì, nhưng mà con mèo lớn này rất đáng yêu!

“Được —— tôi không đổi ý.”

Nghe được lời này Cụ vui vẻ thiếu chút nữa nhảy dựng lên nhưng lại nhịn xuống, chỉ là bắt đầu đi vòng vòng trên tảng đá.

Tiêu Liêu phát hiện thú nhân này lại vui vẻ đến vậy, cũng không nhịn được cười, nghĩ thầm con mèo lớn này thật đơn thuần, chỉ như thế đã vui vẻ, thật là làm người ta yêu mến, rất dễ thương!

Hạnh phúc thực ra rất đơn giản, khi ở bên nhau thì cảm thấy thoải mái, khi cảm nhận dao động sẽ giống như nam châm, chạm vào nhau sẽ phát ra âm thanh vui tai giòn giã, đó là gần gũi theo lẽ tự nhiên, chúng ta có thể cảm nhận bất kỳ cảm xúc nào và chia sẻ cùng nhau, chẳng hạn như hạnh phúc.

Tiêu Liêu cảm thấy mình có thể thích ứng với nơi này nhanh như vậy, có lẽ là do gặp được một người bạn vừa ý, nghĩ đến đây, cậu cười cười, bò lên phía trước, ôm lấy cổ đại miêu bên dưới. Ghé vào sợ bị ngã, cúi sát vào tai của con mèo lớn đã ngừng xoay tròn nói với Cụ một cách cảm kích và dịu dàng: “Cảm ơn anh đã đưa tôi ra ngoài để biết thế giới này. Tôi rất nóng lòng muốn hiểu rõ hơn về thế giới tuyệt vời này.”

Đại miêu hoang dã lắc lắc đôi tai ngoan ngoãn gật đầu. Hắn quay đầu, nghiêm túc nói với Tiêu Liêu: “Không có việc gì, chỗ của chúng ta rất đẹp, cậu nhất định sẽ thích.”

Nói xong, hắn không nhịn được thè lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp trên mặt Tiêu Liêu.

“Ha ha ha ha ha.” Tiêu Liêu bị liếm không nhịn được cười ra tiếng, trong lòng có chút tê dại.

“Thật là một cảnh đẹp, chúng ta đi từ từ, tận hưởng phong cảnh của dị giới. Nói thật, tôi vẫn chưa thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên nơi tôi ở đâu, chúng ta đi thôi.” Nhìn cảnh vật xung quanh, Tiêu Liêu hài lòng sờ đầu Cụ, còn véo một cái đôi tai báo tròn mà cậu yêu thích không buông tay.

Nghe vậy, Cụ vội vàng trèo xuống tảng đá lớn, đáp xuống mặt đất phủ đầy cỏ, Tiêu Liêu lúc này mới ý thức được, sở dĩ bên này rộng rãi như vậy, là bởi vì cách đó không xa có một con sông lớn. Trong lòng cảm động nói với Cụ: “Chúng ta đi dọc bờ sông đi.”

Tiêu Liêu thoải mái ngồi trên lưng báo, nhìn cảnh vật xung quanh, bên bờ sông có làn gió thổi qua, thổi tan cái nóng như thiêu của buổi trưa hè, trên sông có cá nhảy lên,trên bờ có bướm vờn quanh các bụi hoa, Tiêu Liêu lớn như vậy rồi, có đi xem một vài hồ nhân tạo, loại sông tự nhiên không có dấu vết của con người này làm cậu cảm thấy rất mới lạ.

Cụ đột nhiên dừng bước, Tiêu Liêu kinh ngạc, cẩn thận nhìn xung quanh, không có gì đặc biệt? Trong khi Tiêu Liêu đang bối rối, Cụ đã lên tiếng.

“Phía trước là nơi tôi cứu cậu, tôi đang định uống nước thì cậu đột nhiên rơi xuống đáp ngay trước mặt tôi, khiến tôi giật cả mình.” Giọng nói của Cụ rõ ràng là đang cười. Tiêu Liêu chân mày cau lại, trêu chọc nói: “Xem ra là ông trời đặc biệt phái tôi tới chỗ anh, cho nên tôi tới đây, kỳ thực là vì anh mà tới.”

“Tôi, tôi hy vọng là như vậy.” Cụ trịnh trọng trả lời, nhìn thật sâu về hướng nơi hắn cứu tiểu Á chủng.

“Chắc chắn rồi, anh em! Hahahaha!” Tiêu Liêu tiếp lời Cụ, lại vuốt ve cái đầu lông xù của hắn, sờ thật tốt. Thành thật mà nói, một con mèo lớn dễ thương nhìn xa xăm với ánh mắt sâu thẳm như vậy, không phải là quá đẹp trai quá dễ thương sao?!? ! Tùy tiện chơi mèo như vậy đã đủ rồi, cậu cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột!

Sau đó, hai người chìm vào im lặng, Tiêu Liêu đắm mình trong khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp vô biên cùng với lớp lông tơ có thể chạm vào dưới người, còn Cụ lặng lẽ cảm nhận sự ỷ lại và tồn tại của Á chủng không ngờ tới trên lưng mình.

Cả hai đều không phát ra tiếng động, nhưng lại cực kì yên bình và hài hòa, dòng sông chảy róc rách, thảm cỏ xanh rì bị gió ven sông thổi đung đưa, không khí trong lành, bóng lưng hài hòa của một người một thú, như được trời đất tạo ra.

Lúc trời đã tối hai người mới trở về nơi ở tạm thời.