Đương nhiên, đám nhóc kia không hài lòng lắm về loại giới hạn này của Tiêu Liêu, nhưng không vui cũng không thì làm sao? Cha mẹ hoặc ba của chúng đều cần mặt mũi, cũng hiểu được nỗi khổ tâm của Tiêu Liêu, đương nhiên không thể vì con của họ muốn chơi, mà đi gây phiền phức vô cớ cho người khác, cho nên đều giúp Tiêu Liêu kiểm soát hành vi của con mình.
Kiều Kiều ngưỡng mộ cách làm của Tiêu Liêu vô cùng, cảm thấy chính mình lợi rất nhiều, nếu không phải Tiêu Liêu ngăn cản, cậu đã đi theo mấy tên nhóc kia gọi Tiêu Liêu là anh rồi, dù sao cậu cũng hỏi qua tuổi tác của Tiêu Liêu, lớn tuổi hơn cậu, lớn hơn là có thể gọi là anh giống đám nhóc kia rồi. Tiêu Liêu đối với mạch não của cậu ta bó tay suýt nữa mồ hôi đầy đầu.
Bên này Tiêu Liêu cũng thực sự dành thời gian để yêu cầu Cụ đi cùng mình đến chỗ của tộc trưởng để thảo luận về vấn đề này, đề xuất của cậu là xây dựng một trung tâm trò chơi dành cho cả người lớn và trẻ em, thêm mấy cái ghế dài để cho người khác nghỉ ngơi, lại làm mấy món đồ chơi lớn hớn, ví dụ như cầu trượt, bập bênh, xích đu, máy đi bộ, xà kép, thậm chí là xà đơn – dành riêng cho các thú nhân.
Những thứ đồ đó đều là thiết bị thể thao thường thấy ở công viên, xét theo điều kiện khách quan ở đây thì cũng có thể dễ dàng chế tạo ra, cậu cũng đã giải thích rõ ràng ưu nhược điểm của nó cho tộc trưởng, hơn nữa sau khi hai người nói xong chuyện này, một số phụ huynh biết được cũng thỉnh thoảng đến đây để đề nghị Thành Man làm theo sự sắp xếp của Tiêu Liêu.
Khi Thành Man sắp xếp người làm đồ chơi xong, bắt đầu xây dựng nơi tụ tập giải trí thuộc về bộ lạc, đám nhóc con chỉ được tới chơi năm ngày một lần, đã đi theo nhóm Thái Thái học được mấy buổi học của Tiêu Liêu, nhiều ít cũng học được chút kiến thức, còn rất hâm mộ nhóm Thái Thái có thể học những thứ này, khiến cho mấy vị phụ huynh yêu thích, đồng thời không bị hạn chế chơi mấy thứ đồ chơi thú vị đó.
Bình thường nếu chưa thấy nhóm nhãi con Thái Thái, chưa chơi từ nhà Lan Loan về thì không sao, nhưng một khi đã có liên quan tới nhà họ, vậy tốt rồi, họ sẽ không ngừng khao khát và dán tới, hoặc là liên tục hoặc là gián đoạn bày tỏ đến mức quên mình, cho đến khi nhà họ quên chuyện này mới thôi.
Mấy vị phụ huynh quả thực đối với tình trạng này bất lực tột bậc, mấy người kia mỗi ngày đều phải hỏi thăm tình huống từ Tố Diệp, Lan Loan, có mấy người còn xin Lan Loan nhân dịp Tiêu Liêu dẫn đám nhóc ra ngoài chơi, dẫn bọn hắn đi vào nhìn xem cái thánh địa làm cho con họ thương nhớ ngày đêm kia.
Sau đó họ phát hiện chỗ này đúng thật không tồi, kết hợp với hiểu biết của họ về Tiêu Liêu, tin tức hỏi thăm được từ Tố Diệp, Lan Loan, còn có nhãi con đi theo Tiêu Liêu nhà mình trong thời gian ngắn và nhóm Thái Thái, bọn họ cho ra mấy đánh giá về Tiêu Liêu.
Thú vị, hiểu biết, dịu dàng kiên nhẫn, có thể dạy dỗ trẻ con, cực kỳ quan tâm đến mọi phương diện của đám nhãi con, nghe nói nấu cơm rất ngon, thỉnh thoảng còn nảy ra vài ý tưởng khiến đám nhóc vui vẻ.
Tổng hợp lại, bọn họ phát hiện giao con mình cho Tiêu Liêu không những có thể khiến mình yên tâm còn tốt với chúng, càng quan trọng hơn, bọn họ có nhiều thời gian làm việc mà không cần qua nhọc lòng vì đám trẻ! Này là chuyện cực tốt với bọn họ!
Vì thế nhóm phụ huynh phân tích xong, lại nghe phân tích của người khác, một ý tưởng sáng chói hình thành, bắt đầu tự hiểu trong lòng mà trong tối ngoài sáng hỏi thăm Lan Loan xem Tiêu Liêu còn nhận trông trẻ hay không, bọn họ muốn giao con cho cậu, cũng bày tỏ chính mình sẽ trả thù lao cho việc giáo dục cộng thêm chăm sóc con mình.
“Ai, Tiểu Tiêu ngươi hiện tại rất khiến người ta chú ý nha, mỗi ngày đều có người hỏi ta chuyên liên quan tới ngươi.” Lan Loan ngồi trên ghế mệt mỏi xoay cổ.
“A?” Tiêu Liêu đi tới xoa bóp bả vai cho hắn, rất kinh ngạc, bởi vì cậu không hiểu rõ lời này lắm.
“Ha ha ha ha! Đúng vậy Tiểu Tiêu, hiện tại ngươi rất nổi tiếng với những nhà có trẻ con ngang tuổi nhóm Thái Thái, thậm chí còn có cả mấy đứa nhóc sắp đến tuổi đi săn.” Trùng Anh ôm Thái Thái đang ngủ nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy đúng vậy, hôm nay ta tới đây còn gặp phải mấy người trên đường, đều tới hỏi ta về ngươi.” Mẹ ưng nhỏ là Tố Diệp vỗ về tiểu Phân Phân ngủ gà ngủ gật đến nỗi sắp biến thành mì sợi, nhỏ giọng nói.
“Bọn họ đều hỏi, không biết ngươi có thể trông con của bọn họ không.” Vũ Thiến vẻ mặt hóng hớt nói với Tiêu Liêu, thỏ con và hươu sao nhỏ đều ngủ rồi, cho nên lúc này Vũ Thiến và Văn ngồi xuống thật nhẹ nhàng,Văn gật đầu đáp lại nàng.
“A? Là vậy à, đại khái bọn họ muốn để con mình đến đây chơi đồ chơi thôi, ta thấy mấy đứa nhỏ đó rất thích mất món đồ chơi này.” Tiêu Liêu bóp vai cho Lan Loan xong, Ngồi trên cái giường nhỏ của mình trong phòng, quạt cho Tuấn Tuấn và Đa Đa đang ngủ, nghe vậy liền dùng quạt chỉ chỉ căn phòng cách vách được dùng để làm phòng học.
“Ta lại không nghĩ như vậy, bọn họ phần lớn là muốn ngươi giúp bọn họ trông con, để chính mình nhàn nhã một chút.” Huỳnh đi từ ngoài vào, cầm một chén nước sôi ôm bé sói con nhà mình ở trên ghế lên, Vũ Thiến ở bên vội quạt cho nàng, tránh làm đứa nhỏ thấy nóng.
“Ngươi không biết sau khi ngươi giúp bọn hắn trông con, cuộc sống của bọn họ dễ chịu thế nào đâu.” Huỳnh bày vẻ mặt trách móc nhìn mấy phụ huynh xui xẻo bị nàng nhắc tới, sắc mặt bọn họ hung dữ nghiến răng nhìn nàng, Trùng Anh và Tố Diệp không tiện động thủ, Văn xưa này không thích ầm ĩ, vì vậy Vũ Thiến dùng quạt vỗ nhẹ nàng.
“Sao, ta nói không đúng sao?” Huỳnh nhướng mày, tự tin nhìn Trùng Anh nói: “Nhìn sắc mặt của Tiểu Anh Tử đi, không có thằng nhóc Thái Thái làm ầm ĩ, vị kia nhà hắn liền đút no hắn, làm cho da mặt hắn đều ăn đến sáng lên rồi, hệt như hoa đào nở tháng ba ấy.”
Lời này chẳng may Tiêu Liêu cũng hiểu được, xấu hổ quay đầu nhìn hai tiểu thiên sứ ngủ say để tịnh tâm, mặt Kiều Kiều cũng đỏ ửng, cúi đầu dùng ngón tay vô thức xoắn lông trên đuôi con nhà mình, mà ở thời điểm Tiêu Liêu và Kiều Kiều cúi đầu cũng không nhịn được nhìn Trùng Anh một cái.
Chỉ thấy khuôn mặt Trùng Anh hơi đỏ lên, càng giống với đóa hoa đào hồng phấn, diện mạo hắn vốn đã có nét đẹp nhu hòa của phái nữ, ngũ quan cũng đẹp, đôi mắt đào hoa tiêu chẩn, lúc trừng người cũng có cảm giác thanh tú, làm cho ngũ quan của hắn càng thêm diễm lệ.
Này… diễm phúc vô tận a. Tiêu Liêu ngầm phun tào trong lòng, sau đó mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm nghiêm túc chăm sóc hai đứa nhỏ, Kiều Kiều thì đơn thuần hơn nhiều, nội tâm thực sự thấy khí sắc của Trùng Anh rất tốt.
Sau đó liền nghe thấy tiếng cười chế nhạo và trêu chọc của mấy người kia, Trùng Anh bận tâm con mình đang ngủ nên không thể phát tiết, chỉ đành cắn răng hung dữ nói: “Cho các ngươi hóng hớt! Cho các ngươi nói nhiều đấy! Trước mặt trẻ con cũng dám nói bậy bạ, câm miệng hết đi!”
Hắn vừa dứt lời thì hổ con trong lòng vặn vẹo người, lẩm bẩm nói một câu không ai hiểu được, đồng thời đưa tay gãi cổ mình, mặt quay về phía Trùng Anh rồi chôn mặt trong ngực hắn.
Trùng Anh sợ đến mức cô vội vàng im lặng, cẩn thận ôm lấy nhóc, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, dỗ cậu ngủ một lần nữa mới thở phào một hơi.
Thấy những người khác cũng giống như làm sai chuyện gì mà tự giác im lặng, hắn càng thêm tức giận, đầu tiên là mím môi hung hăng liếc mấy người khác một cái, sau đó hừ mạnh một tiếng, ngạo kiều quay đầu đi.
Mặt khác mấy đầu sỏ gây tội lại không nhịn được cười, vẫn là Lan Loan kéo đề tài quay lại.
“Khụ khụ, đùa thôi đùa thôi, tóm lại có rất nhiều người thấy bộ dạng nhẹ nhàng của chúng ta sau khi giao con cho ngươi trông, và thay đổi của chúng sau khi theo người, đều cảm thấy rất tốt, cho nên đều muốn…” Lan Loan nhún nhún vai, “Giống bọn họ, đều giao con cho người trông.”
“ Đã nhẹ nhàng.” Tố Diệp nói.
“Lại đỡ tốn sức.” Vũ Thiến tiếp lời.
“Còn bớt lo.” Văn cũng thuận theo.
“Kết quả mọi người đều thấy.” Huỳnh nhìn qua mấy đứa nhỏ trong phòng. Sau đó đặt tay dưới nách con mình, nhấc nó lên cùng làm trò. “Về sau, đứa nhỏ này nhà ta cũng giao cho ngươi, nhớ phải giúp ta dạy dỗ nó thật tốt đấy.”
“Được –” Tiêu Liêu cố ý kéo dài giọng. “Huỳnh tỷ đã nói vậy thì tất nhiên ta sẽ nghe theo rồi, con của Huỳnh tỷ ta làm sao dám không chăm nha.”
“Ha ha ha ha! Đây là ngươi nói a, ta nhớ kỹ rồi đó, nếu không làm được ta sẽ tự mình tìm ngươi tính sổ đó.” Huỳnh tỷ trêu Tiêu Liêu.
“Lời ta nói, ta nhận! Ngài đó, cứ yên tâm đi!”
Cuộc trò chuyện giữa Tiêu Liêu và Huỳnh chọc cười mọi người, mấy người nhỏ giọng nios chuyện tới khi bọn nhỏ tỉnh lại. Sau đó Tiêu Liêu nhân lúc mặt trời lặn khí trời mát mẻ dẫn theo đám nhóc xuống núi, tới gần đây chơi trò chơi, thỉnh thoảng bọn hắn cũng đến bộ lạc chơi, Kiều Kiều thì giống cái đuôi nhỏ trong suốt, Tiêu Liêu đi tới đâu có thể đi cùng cậu ta liền đi cùng, muốn hiểu thêm về cách nuôi dạy con cái từ Tiêu Liêu.
Mặc dù rất ít người tới tìm cậu hỏi xem cậu có nhận thêm trẻ con không, nhưng gần đây Tiêu Liêu bị đám nhóc lôi kéo, bị nhóm Lan Loan đề nghị làm quen thêm với ít người bên cạnh, còn bị một giống cái có thể hình mạnh mẽ, thoạt nhìn có chút già dặn lôi kéo tán gẫu.
“Ngươi biết may quần áo không?” Giống cái mạnh mẽ kia hỏi.
“A?” Tiêu Liêu bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, có chút lắp bắp trả lời: “Vâng, biết a.”
Lúc trước ở trại mồ côi, mẹ viện trưởng nhàn rỗi không có gì làm, một ngày đột nhiên có hứng thú, muốn dạy Tiêu Liêu cách làm quần áo từ vải vụn, chính là loại quần áo nhỏ dành cho trẻ em, kết quả vừa dạy cậu đã có thể học thuần thục khéo léo, còn Xảo Xảo cắt may thì có thể, nhưng lúc khâu vá lại may thành đống vải lộn xộn, không nhìn được, thỉnh thoảng còn bị kim đâm vào tay.
Mẹ viện trưởng Hi Hãn kéo nàng đến nhà ăn tập thể bà mở được nhiều năm, nhưng mà Xảo Xảo ngoại trừ khống chế không để mình lại bị kim đâm, cái khác không có tiến triển.
Vì thế mẹ viện trưởng liền kéo cậu bắt đầu điên cuồng thụ kỹ thuật cắt may quần áo cho cậu, còn dạy cậu đan khăn quàng cổ, áo len, găng tay và mũ, lý do rất đơn giản - nhất định phải có người thừa kế tay nghề của bà, nếu em gái không có thiên phú mà anh trai lại có, thế thì, để hắn học cái đó có gì khó hiểu?
Cho nên Tiêu Liêu bày tỏ chính mình không chỉ may quần áo, còn sẽ đan khăn quàng cổ đan áo lông đan mũ và găng tay, hơn nữa kỹ thuật đó cậu sớm luyện thành từ trong trại rồi, không tính là tốt, nhưng cũng không quá kém.
“Vậy ngươi nấu ăn ngon không?” Nàng lại hỏi.
“Ăn ngon!” Đây là hươu sao nhỏ đi cạnh Tiêu Liêu trả lời, cậu lắc lắc cái sừng nhỏ đầy lông trên đầu của mình, dư vị bữa trưa nay, rõ ràng giống món ăn ở nhà, nhưng cậu cảm thấy Tiêu Liêu làm ngon hơn một ít.
“Ồ, vậy à, vậy ngươi biết làm việc nhà không?” Giống cái này hỏi làm Tiêu Liêu vừa không còn gì để nói vừa ù ù cạc cạc.
“Biết, ta có thể nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp, giặt quần áo nhỏ và chăm sóc trẻ em, tất cả việc nhà ta đều biết làm, ngài có chuyện gì nói thẳng đi, nếu điều kiện cho phép cái gì ta cũng có thể nói cho ngài.” Tiêu Liêu cười ôn nhu bao dung, làm cho giống cái kia hơi xấu hổ.
“Thực ra ta muốn hỏi một chút, người có thể dạy đám nhóc làm việc nhà được không.” Vị giống cái kia ngượng ngùng nói.
“Ồ, thì ra là vậy, nếu là ta thì ta sẽ theo nhu cầu hàng ngày dạy bọn chúng một ít kỹ năng sống cơ bản, chẳng hạn như dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc, nấu nướng...”
Tiêu Liêu còn chưa nói xong đã bị nàng cắt ngang, “Vậy ngươi dạy bọn nhỏ may quần áo sao?”
“Hả? Dạy bọn nhỏ may quần áo?” Lần này Tiêu Liêu xác thực bị nàng hỏi cho ngây người.