Có lẽ là bởi vì thấy Tiêu Liêu không có cách nào với hai cha con đang khóc hăng say, mọi người xung quanh đều chạy đến giải vây giúp Tiêu Liêu.
Tuy là như vậy, nhưng mọi người cũng phải khuyên nhủ thật lâu, hai cha con mới thôi không khóc, đứa nhỏ vùi mặt vào trong ngực ba nó, nhẹ nhàng nức nở, thân thể nhỏ nhắn co giật, cực kỳ khiến người khác yêu thương.
Một màn kinh hoàng như vậy diễn ra trước mắt, Tiêu Liêu nghĩ mà sợ đồng thời cũng ra một cái quyết định: Cậu nhất định phải dạy cho những người này một khóa học cấp cứu bằng phương pháp Heimlich!
Nhưng...vẫn là giải quyết tình hình trước mắt đã rồi tính sau...
Vì vậy cậu cố ý trầm mặt, ngữ khí nghiêm túc hỏi: “Vừa rồi đứa nhỏ nôn ra cái gì? Nó ở đâu rồi?”
Không cần cậu hỏi lần thứ hai, đã có người chủ động bưng đồ tới, “Là cái này, ở đây! Bên này”
Tiêu Liêu nhận lấy đồ vật trong tay, cảm ơn người nọ rồi bắt đầu quan sát đồ vật một cách cẩn thận.
Không biết lúc này có phải bị khí thế của Tiêu Liêu hấp dẫn hay không, tất cả mọi người vây quanh đều lẳng lặng nhìn Tiêu Liêu, không dám nói lời nào, cũng không dám làm ầm ĩ.
Mà bên này Tiêu Liêu cũng cẩn thận đánh giá thứ trong tay mình, xanh mơn mởn, một loại trái cây hình trứng lớn lên không theo quy tắc nào và to bằng ngón tay cái của người trưởng thành, nhìn vết nứt bên dưới, Tiêu Liêu liếc nhìn một vòng trên mặt đất, quả nhiên nhìn thấy một cái cuống dài, vừa vặn phù hợp với loại quả trên tay cậu.
Rất tốt, rất vừa vặn, làm cho người vừa nhìn đã biết hai tụi nó là người một nhà, tuyệt đối không nhận sai.
Tiêu Liêu cầm đồ vật trong tay, quay người lại, ngữ khí dịu dàng nói với người ba đang nghẹn ngào: “Con ngươi chính là vì thứ này mới bị ngạt thở.”
Vị a ba kia có diện mạo mảnh mai thanh thoát, vài sợi tóc dài bị nước mắt dính trên mặt, xứng với đôi mắt hạnh sưng đỏ ngập nước, rất có chút cảm giác nhu nhược đáng thương.
Cậu ta cầm lấy trái cây màu xanh đã gây ra tội lớn kia, mũi đau xót, hàm răng trắng tinh khẽ cắn lấy đôi môi đỏ mọng trơn bóng, một hàng nước mắt trong suốt lại theo gương mặt chảy xuống, rất có vài phần vẻ đẹp của mỹ nhân rơi lệ trong kịch Quỳnh Dao, nhu nhược động lòng người, làm người ra xuất hiện cảm giác yêu thương, Tiêu Liêu nghĩ đến đây liền vội vàng cắt đứt trí tưởng tượng hoang đường của mình, cẩn thận nghe xem đương sự muốn nói gì.
“Đây là vì trên đường Tinh Nhi nghịch ngợm, ta vì dỗ nó, liền tiện tay đưa quả dại hái được trên đường cho nó chơi, không ngờ tới nó lại ăn cái thứ rác rưởi này, suýt nữa thì gặp phải chuyện ngoài ý muốn rồi, ta, ta, oa hu hu …”
Cậu ta lại khóc lên, cái này khiến Tiêu Liêu ngây ngốc luôn, lại nói âm thanh của người này mềm mại êm dịu nghe rất êm tai, ách, khụ khụ khụ… nghĩ xa quá rồi.
“Trước tiền đừng khóc nữa, đứa bé vẫn còn khóc, ngươi là ba nó, cũng không thể trước mặt trẻ con làm tấm gương xấu yếu đuối thích khóc được, nha, nghe lời.” Tiêu Liêu nhẹ giọng khuyên nhủ vị a ba “đa sầu đa cảm” giống Lâm muội muội này, mới thấy cậu ngừng khóc, rụt rè nhìn chính mình.
“Tuy rằng lần này là ngoài ý muốn, đứa bé may mắn không có việc gì, nhưng mà!” Giọng nói của Tiêu Liêu trở nên nghiêm túc, đáng sợ tới nỗi vị a ba kia thần sắc căng thẳng, nghiêm túc nhìn cậu, không dám có chút động tác nhỏ nào khác, biểu hiện như vậy lại khiến Tiêu Liêu rất hài lòng.
Cậu hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: “Nhưng đứa nhỏ lần này gặp tai nạn vẫn là do sự sơ suất của ngươi gây ra.”
Nghe nói vẫn là lỗi của mình, vị a ba có trái tim thủy tinh kia lại muốn nhếch khóe miệng nhỏ giọng khóc lên, lại bị Tiêu Liêu đã đoán được trước nhìn chằm chằm hắn, sợ tới mức cậu phải miễn cưỡng nén nước mắt để nó chảy ngược vào trong.
“Đây là lần đầu tiên ngươi chăm sóc trẻ con sao?” Tiêu Liêu hỏi.
“Đúng vậy.” Vị a ba kia tủi thân trả lời.
“Đứa nhỏ năm nay bao nhiêu tuổi rồi.” Tiêu Liêu lại hỏi.
“Mới hơn một tuổi một chút.” Giọng nói yếu ớt hiển nhiên là sợ hãi Tiêu Liêu.
“Trong nhà không có trưởng bối giúp đỡ sao?”
“Chúng ta dọn ra ngoài ở, cha nó bận việc ở nhà, cho nên ta tới chăm sóc nó.” Vị a ba kia thành thật tiết lộ một ít gia cảnh của mình.
Tiêu Liêu hiểu rõ gật đầu, thì ra là một người ba mới vào nghề, ở nơi lạc hậu này không có sách hướng dẫn nuôi dạy con cái nào có thể đọc được, người mới toàn dựa vào những người có kinh nghiệm hướng dẫn, ông bố bỉm sữa này không có người có kinh nghiệ giúp đỡ, khó trách sẽ xuất hiện sự cố này.
“Chuyện hôm này, chắc chắn ngươi không muốn để nó xảy ra lần thứ hai đi.”
Ông bố bỉm sữa tay mơ kia nghe vậy hung hăng gật đầu, thật sự quá dọa người, hắn không muốn phải trải qua lần thứ hai đâu.
“Nếu không muốn phải trải qua lần nữa, vậy người phải ghi nhớ thật kỹ lời nói của ta, hiểu không?” Tiêu Liêu thể hiện khí thế khi dạy dỗ đám nhóc ra, hù ông bố bỉm sữa mới vào nghề kia gật đầu liên tục.
“Ừ ừ!”
“Một đứa trẻ nhỏ như con nhà ngươi ấy, thì không thể để nó tiếp xúc với đồ vật nhỏ bé, lại tròn tròn như vậy, chẳng hạn như thứ đã làm nó nghẹt thở hôm nay, loại quả nhỏ có thể bị cắn đứt và ngậm trong miệng, còn có những hạt đậu thường thấy, hoặc hòn đá nhỏ linh tinh gì đó.”
Tiêu Liêu hất cằm chỉ đứa bé thú nhân đã bình phục tâm tình, đang nằm trong lồng ngực của ông bố bỉm sữa tập sự đang tò mò quan sát cậu. Đứa nhóc này đáng yêu giống như cục bột mặc người ta nhào nặn, trên đầu có hai lỗ tai to, phía trước trắng phía sau nâu đen, đuôi có màu đỏ nâu, mềm mại lại có vành, này không khỏi làm Tiêu Liêu liên tưởng tới một loài động vật đáng yêu — gấu trúc nhỏ, cũng là một loại động vật có độ dễ thương cao, không biết thú hình của đứa nhóc này có phải gấu trúc hay không.
“Ngươi cũng thấy rồi, dù sao tiểu ấu tể chung quy cũng như người trưởng thành, người trưởng thành có thể khống chế miệng của mình rất tốt, nhưng trẻ con thì chưa chắc, nha, kỳ thực ngay cả chúng ta, trong miệng nếu có loại vật nhỏ hình tròn, nếu không cẩn thận một chút, cũng sẽ nuốt nó xuống hoặc là bị nghẹn, rồi bị ngạt thở giống hôm nay vậy, càng khỏi phải nói tới trẻ con, hiểu không?”
“Được, ta hiểu rồi, lần sau ta nhất định sẽ đề phòng loại đồ vật này, cũng không cho nó ăn, không cho nó đụng vào!” Ông bố bỉm sữa tập sự biểu cảm trịnh trọng gật đầu.
Giọng nói của Tiêu Liêu rất lớn, không sợ mọi người xung quanh không nghe thấy, hơn nữa trước mắt có một ví dụ sống sờ sờ, không sợ bọn họ không quan tâm mà nhớ kỹ lấy mấy thứ này.
“Ta lại nói tiếp cho các ngươi một biện pháp, gọi là biện pháp Heimlich, con của ngươi được ta dùng nó cứu lấy, hơn nữa biện pháp này không chỉ cứu được một đứa trẻ sơ sinh như của nhà ngươi, mà nó còn có thể cứu được một người trưởng thành bị nghẹn.” Tiêu Liêu liếc nhìn những người xung quanh, lớn tiếng nói: “Mọi người có mặt tại đây, ta cũng hy vọng các ngươi đều nhìn rồi học cho tốt, chuyện đáng sợ như vừa rồi ai cũng có thể gặp phải, học được biện pháp cứu người này rồi, coi như có chút tự tin cho mình.”
“Heim...phương pháp tức thời?”
“Tại sao lại gọi là Heim... gì đó pháp nha?”
“Biện pháp này hẳn là rất tốt a, ta chính là nhìn thấy cậu ta cứu được một đứa nhỏ bị nghẹn đến biến sắc.”
“Đúng vậy, chúng ta mau xem đi…”
...
Nhóm người giống như làm nền kia trở nên ồn ào, Tiêu Liêu cũng không quan tâm họ nói gì, hét lớn: “Thái Thái! Đa Đa! Các em đều đến đây!”
“Dạ!” Mấy đứa nhóc trốn trong đám người lẳng lặng quan sát kia, vội vàng theo tiếng gọi, thân thể nhỏ bé nhanh nhẹn đẩy đám người ra, chạy tới trước mặt Tiêu Liêu.
Tiêu Liêu chỉ vào chim ưng nhỏ bé nhất nói: “Phân Phân ngoan, đợi chút nữa phối hợp với anh một chút, nha.”
“Ưm!” Ưng nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, đôi cánh nhỏ khẽ rung động, thần sắc có chút hưng phấn.
“Ngoan lắm!” Tiêu Liêu hài lòng xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, sau đó nói với ba tiểu thú nhân còn lại và nãi nãi đang ôm Miên Miên, nói: “Trước tiên các ngươi đứng sau lưng ta, cẩn thận đừng để bị người khác chen chúc vào.”
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, Tiêu Liêu kéo ưng nhỏ lại, nói: “Khi đứa trẻ bị nghẹn, trước tiên, chúng ta duỗi một tay ra cố định đầu đứa trẻ, sau đó úp mặt nó xuống, để nó ở tư thế đầu thấp chân cao, như thế này.”
Tiêu Liêu một tay đỡ ưng nhỏ, làm tư thế như vừa nói, may mắn thú hình của ưng nhỏ là loài chim, bản thân ưng nhỏ cũng không nặng, mà cực kỳ uyển chuyển nhẹ nhàng, nếu không cậu liền xấu hổ rồi.
“Sau đó! Sau đó dùng tay còn lại, dùng lòng bàn tay, đặt chỗ này.” Tiêu Liêu chỉ tay vào một điểm cho mọi người nhìn rõ chỗ đó rồi nói: “Ở chỗ này, giữa hai xương bướm trên lưng của đứa trẻ, hãy dùng lòng bàn tay vỗ mạnh vào năm lần, năm lần! Nhớ kỹ a, năm lần! Sau đó, ngươi để đứa trẻ nằm nguyên tư thế này, lật nó lại, quan sát trong miệng, xem xem đã làm cho nó nhổ ra thứ làm nó mắc nghẹn chưa.”
“Nếu phát hiện tiểu ấu tể chưa nhổ nó ra, vẫn bị nghẹn, vậy thì đừng vội lật đứa trẻ lại, lập tức đặt ngón trỏ và ngón giữa vào nhau, ấn vào vùng da giữa hai núm vú, chính là chỗ này a, mọi người nhớ kỹ.” Tiêu Liêu khoa tay múa chân trên người ưng nhỏ, còn cởi áo cậu ra để làm mẫu trước mặt mọi người khiến cậu xấu hổ muốn chết, nhưng mà cậu nhịn xuống, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc phối hợp với Tiêu Liêu.
“Quay đầu đứa trẻ sang một bên, sau đó dùng sức, hướng phía trước ấn xuống năm lần. Làm xong lại kiểm tra xem nó đã nhổ thứ kia ra chưa. Nếu như chưa, lặp lại hai động tác ta vừa nói, đến khi đứa trẻ nhổ ra thì thôi, nhớ kỹ một chút, khi làm hai động tác này nhất định không được dừng lại, nếu không được xoa dịu, một khi dừng lại, sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.”
Tiêu Liêu nói xong liền kéo hổ con vào thay, chim ưng nhỏ vẻ mặt xấu hổ mặc quần áo vào rồi trốn sau lưng bạn nhỏ Tuấn Lộ tò mò nhìn Tiêu Liêu.
“Phân Phân, ngươi thật lợi hại nha.” Thỏ con Đa Đa nhỏ giọng khen bị ưng nhỏ nghe thấy.
“Thật không?” Ưng nhỏ hơi kinh hỉ còn có chút xấu hổ.
“Ưm!” Đa Đa dùng sức gật đầu, đôi mắt nhỏ tràn đầy hâm mộ, “Nhiều người nhìn ngươi như vậy, người còn không thấy sợ hãi.”
“Hắc hắc hắc.” Ưng nhỏ cười ngây ngô, “Thực ra ta hơi khẩn trương, nhưng mà, thật sự không sợ hãi như vậy.”
Bên này các bạn nhỏ đang tương tác với nhau, bên kia Tiêu Liêu cũng ôm hổ con bắt đầu rồi. Vóc người của Thái Thái cao nhất trong đám nhóc, thân thể cũng cường tráng hơn mấy đứa kia.
“Biện pháp vừa rồi là dùng cho trẻ sơ sinh hoặc những đứa trẻ rất bé, tiếp theo mới áp dụng cho trẻ con một tuổi trở lên và người trưởng thành, chỉ cần hắn không bị nghẹn đến mức nằm trên đất đứng dậy không nổi, ngươi có thể dùng biện pháp này cứu hắn.”
Tiêu Liêu quỳ ở sau lưng Thái Thải, duỗi một chân vào giữa hai chân Thái Thải, hai tay ôm lấy eo của cậu, để cho nửa người trên của Thái Thái hướng về phía trước, nói: “Giống như đứa trẻ này, cứ quỳ ở trên người hắn như vậy, từ phía sau đặt một chân giữa hai chân hắn, dùng hai tay giữ eo đối phương để hắn cúi người về phía trước, sau đó một tay nắm lại thành nắm đấm, dùng đốt ngón trỏ, đặt ở đây, chính là chỗ bên trên cách rốn của hắn hai ngón tay, lúc đó các ngươi dùng tay đo là được, ước chừng nơi này, sau đó dùng tay còn lại bao lấy nắm đấm, ấn liên tục, nhanh và mạnh vào chỗ đó, cho đến khi hắn phun ra thứ trong cổ họng mới thôi.
Tiêu Liêu để Thái Thái đi, tiện tay kéo nãi nãi Miên Miên tới, làm tư thế, nãi nãi Miên Miên cũng phối hợp theo. “Nếu là người trưởng thành cũng dễ làm, trực tiếp đứng lên, đặt chân giữa hai chân hắn, các bước giống như khi làm với trẻ nhỏ, ấn vào mấy lần, làm cho đồ vật phun ra là được.”
“Đối với những người nằm dưới đất không dậy được, để bụng hắn hướng lên trên, ngồi lên đùi hắn, hai tay hợp lại ấn vào rốn hắn liên tục thật nhanh, mạnh giống trước đó, nghiêng đầu hắn sang một bên, chờ hắn nhổ đồ vật ra là không sao rồi.” Tiêu Liêu ngồi quỳ trên mặt đất, hướng về phía bãi đất trống ra hiệu cho những người đang nhìn mình, sau đó mọi người hiểu rõ gật đầu.