Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 31: Thả hùng hài tử, tiếp đón cha mẹ hùng hài tử




Thấy vậy, Tiêu Liêu thả tay bảo chúng rời đi, khi mấy thằng nhóc đang mừng thầm, chuẩn bị giơ chân chạy, lại bị Tiêu Liêu nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ áo, Tiêu Liêu ở giữa hai đứa, nhẹ giọng nói: “Có lẽ giáo huấn ngày hôm nay các ngươi cũng không nhớ kỹ được, nhưng có một thứ các ngươi nên nhớ rõ cho ta, đó là nếu sau này các ngươi còn dám bắt nạt mấy tiểu tể tử của ta, ta thấy các ngươi một lần sẽ dạy dỗ các ngươi một lần, thấy hai lần liền dạt dỗ hai lần, mãi cho đến khi các ngươi thành thật mới thôi.”

“Nhớ kỹ, người khác sẽ bởi vì các ngươi là trẻ con nên sẽ nhường nhịn bao dung với các ngươi, nhưng! Ta sẽ không! Không chỉ sẽ không, còn sẽ động thủ dạy dỗ các ngươi nha, giống như hôm nay vậy, à không, có lẽ còn hơn nữa cơ.” Tiêu Liêu bày ra gương mặt tươi cười, nhưng không hề có ý cười, biểu tình bình thản dọa người vô cùng.

Hùng hài tử trong mắt sợ hãi gật đầu thật thấp, sau đó Tiêu Liêu mới thật sự thả bọn chúng ra, thấy chúng loạng choạng chạy đi, Tiêu Liêu còn đặc biệt cười vui sướng vẫy tay với chúng, tốt bụng nhắc nhở.

“Chạy chậm một chút, cẩn thận ngã.”

Mãi cho đến khi bọn họ hoàn toàn khuất bóng, cậu mới quay người lại, bình tĩnh đi tới trước mặt mấy đứa nhỏ, giúp hổ con và hươu con phủi bụi trên người, lại sửa sang quần áo bọn nhỏ một chút, dịu dàng nói, “Chúng ta cũng đi thôi.”

Tiêu Liêu đi tới nhặt bao cát bị cậu ném đi trước đó, sau đó nắm tay ưng nhỏ dẫn ba nhóc kia chậm rãi quay về.

Lúc này, mặt trời đã lặn về hướng tây, ánh sáng vàng đỏ dịu nhẹ chiếu vào trên người mỗi người đi đường. Sau khi đi được một đoạn khá xa, đám nhóc mới phản ứng lại, cùng nhau kích động lên.

Tất cả đều dùng ánh mắt hưng phấn và sùng bái ngẩng đầu nhìn Tiêu Liêu, khen ngợi cậu: “Anh Tiêu thật lợi hại!”

“Đúng rồi, chính là như vậy!”Thỏ con nắm lấy cổ áo của chính mình, làm động tác nhấc lên, “Bọn hắn liền chạy không thoát!

“Ừ ừ, còn có cái này!” Hổ con vẻ mặt dữ tợn, lắc lắc vai thỏ con, thỏ con phối hợp lắc lư vài cái, ngoe nguẩy lỗ tai nhỏ, “Bọn hắn liền không đứng được.”

Màn biểu diễn của hai đứa nhỏ này làm Tiêu Liêu và Tuấn Lộ đều bật cười, chim ưng nhỏ lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Liêu, hô một tiếng, “Anh Tiêu.”

“Hả?” Tiêu Liêu cúi đầu nhìn ưng nhỏ, chỉ thấy vẻ mặt khó hiểu của ưng nhỏ, “Rốt cuộc vì sao bọn họ lại khóc? Chúng ta còn chưa đánh bọn họ mà!”

“Đúng vậy, hắn muốn đánh Thái Thái và em, nhưng chúng em không có khóc, chúng ta còn chưa đánh bọn họ, bọn họ tại sao đã khóc rồi?” Bạn nhỏ Tuấn Lộ vẻ mặt không thể giải thích.

“Ừm, việc này không liên quan đến chuyện có đánh bọn chúng hay không.” Tiêu dừng chân, đám nhóc đi theo cũng dừng lại, dùng ánh mắt ham học hỏi nhìn Tiêu Liêu.

“Chúng ta nghĩ xem nhé, nếu cha mẹ các em nói các em rất phiền, người khác nói các em không ngoan, ghét các em, có phải các em sẽ rất đau lòng không?”

laji, biểu tình không hợp lý.

“Có!” Bọn nhỏ nghiêm túc gật đầu.

“Vậy đúng lúc các em làm chuyện người khác không thích, người khác đều nói các em không ngoan, chán ghét các em, vậy thì các em có đau lòng không?”

“Có!” Lại đồng loạt gật đầu, chọc Tiêu Liêu không nhịn được xoa đầu nhỏ của một đứa.

“Nói như vậy, em sẽ đau lòng chết mất.” Hổ con lẩm bẩm một câu.

“Cho nên bọn chúng mới khóc nha.”

“Ồ! Thì ra là thế.” Đám nhóc đều lộ ra vẻ mặt cuối cùng cũng hiểu, nhìn Tiêu Liêu mỉm cười không ngừng.

“Vậy cha mẹ bọn hắn thật sự không thích bọn hắn sao?” Mẹ cũng nói mấy câu này với em, có phải mẹ cũng không thích em không?” Thỏ con Đa Đa hoảng sợ nói, nước mắt sắp rơi xuống.

Mà câu này khiến mấy đứa nhỏ khác cũng bị sốc, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ phụ huynh nhà mình có nói qua câu này không.

Tiêu Liêu nhìn mà cạn lời, nhưng cậu vẫn giải thích với chúng, “Không phải như vậy, nói câu này không chắc chắn có nghĩa là ba mẹ không thích các em, không thể chỉ bằng một lời nói mà kết luận.”

Cậu ngồi xổm xuống trước mặt Đa Đa, nựng khuôn mặt trắng nõn của nhóc, “Đa Đa, em nghĩ thử xem, trước khi mẹ em nói với em câu đó, em đã làm gì?”

Đa Đa tạm thời thoát ra khỏi kết luận “Mẹ không thích mình”, nghiêm túc tự hỏi một chút, sau đó chậm rãi nói, “Ngày đó mẹ đang hái rau, em, em đi theo mẹ, tìm, tìm sâu bọ, sau đó, sau đó dẫm nát một ít rau cải, sau đó mẹ đuổi em ra ngoài, còn mắng em phiền.”

Đa Đa mím môi, dáng vẻ muốn khóc nhưng lại không thể khóc, Tiêu Liêu nhanh tay lau nước mắt cho Đa Đa, sau đó thở dài nói: “Đa Đa à! Chúng ta tưởng tượng nhé, buổi sáng lúc mà em không muốn dậy, mẹ em vẫn luôn gọi em không ngừng, liên tục giục em rời giường, mà em lại thật sự không muốn dậy, chuyện này có từng xảy ra chưa?”

“Có.” Thỏ con chớp đôi mắt ngây thơ, trên hàng mi dày có dấu vết bị nước mắt thấm ướt.

“Vậy lúc ấy em có phải thấy mẹ rất phiền phức không?” Rất ghét mẹ?”

“Đúng vậy.”

“Vậy em có thật sự ghét mẹ không, hay chỉ là tạm thời không vui thôi?”

“Em! Em không ghét mẹ! Chính là, là muốn ngủ …” Giọng nói của thỏ con càng ngày càng nhỏ, hiển nhiên hiểu ra cái gì.

“Cho nên, mẹ cũng không phải thật sự ghét em, chỉ là lúc ấy em làm ra chuyện khiến mẹ không vui, cho nên mẹ em mới nói vậy thôi.” Tiêu Liêu vuốt ve lỗ tai cụp xuống của thỏ con.

“Các em đó, đừng có suy nghĩ lung tung nữa.” Tiêu Liêu vỗ nhẹ vào mỗi đứa một cái.

“Các em xem, các em đều sẽ không cẩn thận chọc tức cha mẹ mình, vậy tiểu thú nhân bắt nạt các ngươi có phải càng dễ chọn tức người nhà bọn chúng không, cho nên cha mẹ chúng cũng không thật sự ghét chúng, chỉ là hơi tức giận thôi.”

Nhìn vẻ mặt “em hiểu rồi” của đám nhóc, Tiêu Liêu đứng dậy một lần nữa, “Đi thôi”, chúng ta nhanh trở về nào.

Đám nhóc đều vội vàng bước cái chân ngắn cũn cỡn đuổi theo Tiêu Liêu, lúc về được đến nhà trời đã trở tối, mà cha mẹ bọn nhỏ cũng đứng ở cửa chờ chúng.

“Mẹ/A ba!” Một đám đều mạnh mẽ nhào vào trong vòng tay của cha mẹ mình, mấy vị phụ huynh ôm bọn nhỏ thơm chụt chụt, chọc đám nhóc cười khanh khách, lấy tay đẩy ra mấy vị cha mẹ nhiệt tình quá mức này.

“Về rồi à, trong tay ngươi là cái gì, sao lại còn ướt?” Lan Loan nhướng mày tò mò nhìn cái bao nhỏ trong tay Tiêu Liêu.

“Cái này là cát, buổi chiều cháu mang đám nhóc đi tìm đấy.” Tiêu Liêu mở cái bao ra cho Lan Loan xem.

“Ngươi tìm cát làm gì?” Lan Loan khó hiểu.

“Làm bàn cát, để cho bọn nhỏ viết chữ, chỉ cần bàn không vỡ, cát vẫn còn, thì vẫn có thể dùng được.”

“Ồ, ý kiến hay!” Lan Loan ngạc nhiên khen.

“Chúng ta về đây!” Trùng Anh hét lên với hai người đang tán gẫu.

“À! Được! Đi đường cẩn thận đấy!” Lan Loan cũng vẫy tay với bóng dáng rời đi của bọn họ.

“Tạm biệt anh Tiêu!” Mấy đứa nhỏ vẫy tay với Tiêu Liêu, đồng thanh dùng giọng sữa nói lời tạm biệt, nhìn hai hốc mắt của Tiêu Liêu đỏ lên.

Vội vàng lớn tiếng đáp lại: “Ừ! Tạm biệt mấy đứa!”

Chờ đám người kia đi xa, Lam Loan và Tiêu Liêu mới quay người vào nhà.

Còn chưa đi được mấy bước, Tiêu Liêu đột nhiên vỗ trán, dọa Lan Loan giật mình, hắn nghi hoặc hỏi: “Sao vậy Tiêu Liêu?”

“Cháu đột nhiên nhớ tới một chuyện, cháu … sợ là đã gây phiền phức rồi.” Tiêu Liêu có chút do dự, ngượng ngùng cúi đầu. “Thật xin lỗi, chú Lan, cháu gây họa rồi.”

“Gây họa? Gây họa gì cơ?” Giọng nói của Cụ đột nhiên truyền tới, Tiêu liêu ngẩng đầu nhìn Cụ và Để đi ra từ trong phòng khách.

“Đúng vậy, ta. . . “ Tiêu Liêu dùng giọng điệu nhẹ nhàng giải thích cặn kẽ toàn bộ quá trình, sau khi nói xong, cậu không dám ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.

Làm gì có ai ở trong nhà người khác mới vài ngày đã gây rắc rối, tuy nhiên cho dù có cho cậu một cơ hội nữa, cậu vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy để bảo vệ mấy đứa nhỏ tin tưởng mình, nhưng lúc này nội tâm của cậu thật sự lo lắng không thôi.

“Ha, không ngờ nha, Tiểu Tiêu ngươi còn có một mặt như vậy!” Lan Loan vòng tay qua cổ Tiêu Liêu, để cậu khom lưng xuống, “Đáng tiếc ta không có ở đó, nếu không ta sẽ bắt nạt hai thằng nhóc kia càng thảm hơn! Chính mình không hiểu chuyện đi bắt nạt người khác, còn dám kiêu ngạo như vậy, bị giáo huấn lá xứng đáng! Đừng lo, ngươi không sai, từ đầu tới cuối ngươi chưa làm bọn chúng bị thương, sai chính là bọn chúng.’

“Đúng vậy, là bọn họ không dạy dỗ con mình cho tốt, tình huống này không thể tiếp tục nuông chiều bọn chúng được.” Khó thấy Để a cha mở miệng, hắn vừa nói vừa kéo Lan Loan về phía mình, lời nói đều bảo người khác sai, nhưng sự thật cũng chính là như vậy.

“Cha nói rất đúng, A Liêu yên tâm đi, cậu bảo vệ đám nhóc kia khỏi bị oan ức, dì Thiến cũng sẽ không để cậu phải chịu oan ức, đừng sợ, còn có ta ở đây.” Hay tay Cụ đỡ lấy bả vai Tiêu Liêu, trên khuôn mặt của con báo tràn đầy sự nghiêm túc.

Tiêu Liêu nhìn chồng chồng Lan Loan cũng là bộ dáng sẽ làm chủ cho mình, hốc mắt nóng lên mũi cũng chua xót, cậu vội quay đầu đi, dùng mu bàn tay che mắt lại, giọng nói khàn khàn nói, “Cảm, cảm ơn mọi người.”

Cậu thật sự rất may mắn, dù xuyên tới một thế giới xa lạ, lại sống vô cùng thoải mái, không chỉ gặp được đám nhóc đáng yêu như thiên thần kia, còn gặp được một gia đình có tâm địa vô cùng tốt bụng, cậu thật sự quá may mắn.

Đứa nhỏ ngốc. Ánh mắt Lan Loan hiền từ nhìn Tiêu Liêu, vỗ vai cậu, “Cảm ơn cái gì, đã vào nhà chúng ta rồi thì đều là người một nhà.”

Người một nhà. Tiêu Liêu cẩn thận cảm nhận tư vị của nó, sau đó cười, nhìn Lan Loan bọn họ, nội liễm ngượng ngùng cười.

Ánh mắt của Cụ vẫn luôn dừng lại ở nụ cười kìa, ngay cả Lan Loan cũng cảm thấy nụ cười đó đẹp, chỉ riêng cha Để đối với Lan Loan vẫn luôn nhìn mắt Tiêu Liêu, khuôn mặt tỏ vẻ không vui.

“Ục ục… “ Bụng Lan Loan phát ra tiếng kêu đói thật to, hắn che bụng, vô tội chớp mắt nhìn Tiêu Liêu, “Ta đói bụng.”

“Ha hả, cháu đi nấu cơm ngay đây.” Tiêu Liêu cười, “Cụ, anh tới giúp tôi được không?”

“Được, tôi giúp cậu.”

“Cảm ơn.”

Sau đó hai người cùng vào phòng bếp, còn Lan Loan vô cùng buồn chán dựa vào người Để, nhìn con trai và Tiêu Liêu ở trong bếp vội đến khí thế ngút trời.

Ngay lúc Lan Loan định để Để ôm mình về phòng, tiếng đập cửa dồn dập đột nhiên truyền tới, sau đó một giọng nói sắc bén của một giống cái vang lên, “Mau đưa á thú bắt nạt con trai ta ra đây!”