Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 29: Gặp được hùng hài tử




*Hùng hài tử (熊孩子): thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện (có thể hiểu như nít ranh, ranh con, trẻ trâu các thứ)

“A?” Trên mặt hổ con đầy chấm hỏi, sau đó cậu nhìn thấy con bướm mình nhắm trúng bay vụt qua mặt.

Con mèo lớn ngơ ngác nhìn con bướm bay càng lúc càng cao, đột nhiên xoay mặt về phía thỏ con đang tủi thân dùng móng vuốt nhỏ chỉ vào con bướm đang bay đi kia.

“Nó, nó bay rồi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn giống như sắp khóc.

Thấy vậy, thỏ con hơi bối rối, nhất thời quên mất mình đang người ta đền, nhìn hổ con đáng thương vô cùng, chính mình an ủi ngược lại cậu: “Không sao, con bướm của tôi cũng bay rồi, chúng ta có thể cùng nhau đi tìm một con khác.”

“Cùng nhau tìm một con?” Hổ con không còn tủi thân, mở to hai mắt nhìn thỏ con.

“Ừ, chúng ta cùng tìm một con khác, cậu nhìn đi, bên đó còn rất nhiều, một, hai, ba, ha, có bốn con.” Thỏ con vươn móng vuốt nhỏ trắng như tuyết chỉ vào bụi cỏ cách đó không xa. Hổ con ngẩng đầu, thật sự thấy phía trên có mấy con bướm bay tới, cậu cũng nghiêm túc đếm, sau đó ngạc nhiên cười nói: “Thật nha, có bốn con bướm.”

“Vậy chúng ta cùng bắt đi.”

“Ừm!” Hổ nhỏ gật mạnh đầu, khuôn mặt mèo nho nhỏ rất vui vẻ.

Cậu nhanh chóng bò dậy từ trên người thỏ con, còn dùng răng nanh nhỏ cắn nhẹ lỗ tai dài của thỏ, giúp cậu đứng lên.

Sau đó, hai đứa nhỏ vui vẻ cùng nhau đi bắt bướm, Tiêu Liêu chứng kiến ​​toàn bộ quá trình này, bất đắc dĩ cười lắc đầu, hai đứa nhỏ này, xem ra không trông cậy được rồi.

Vì thế TIêu Liêu ngồi xổm xuống, đối với hai đứa trẻ rõ ràng cũng muốn chơi đùa, nhưng tự chủ lại mạnh hơn xíu nói: “Nơi có cát cách nơi này còn xa không?”

Chỉm ưng và hươu sao nhỏ kỳ quái liếc nhau một cái, hươu sao nhỏ nói: “Không xa, chúng ta đã tới rồi mà.”

Chỉ thấy đi vài bước về phía hoa cỏ mọc khá rậm rạp, thân thể non nớt cúi xuống vạch một bụi cỏ ra, sau đó Tiêu Liêu liền nhìn thấy một dòng suối rất nhỏ, dòng nước trong vắt, bên cạnh là một bãi cát nhỏ.

Vẻ mặt Tiêu Liêu mừng rỡ, ôm hai đứa nhỏ bước nhanh qua, ngồi xổm xuống bốc một nắm cát, chất cát mịn, hiển nhiên rất thích hợp làm bàn cát dùng để viết.

Để mang cát về, cậu cố ý mang theo đồ có thể đựng được cát, cho nên cậu bảo hai đứa nhỏ qua chỗ hổ con và thỏ con chơi trước, nhớ đừng chạy quá xa, để mình lấy đủ cát xong sẽ đi tìm bọn chúng.

Hai đứa ưng nhỏ gật đầu, bước chân nhỏ ngắn sung sướng đi tìm hổ nhỏ và thỏ con.

Tiêu Liêu nhìn bóng dáng của hai đứa nhỏ biến mất trong bụi cỏ mới ngưng không nhìn nữa, chọn lấy một ít cát tương đối phù hợp.

Cậu lấy ra một bao tải nhỏ, cho một ít cát mình đã chọn tốt vào trong bao xong, lại ngâm bao vào trong nước, giũ sạch bụi bẩn, làm như vậy vài lần là cát đủ sạch, nhưng lúc Tiêu Liêu đang muốn rửa tay, liền nghe được tiếng rống giận sắc bén của thỏ con: “Các cậu mau trả lại bướm cho tôi! Đó là do tôi bắt được!!!”

Tiêu Liêu giật mình, tay cũng không rửa, ném xuống bao tải đựng cát, đứng lên chạy về phía truyền tới âm thanh kia, nhưng cậu vừa đứng lên, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, nhưng cậu biết đây đây chỉ là ngồi xổm quá lâu mới khiến cơ thể bị huyết áp thấp, liền chịu đựng cơn chóng mặt lê bàn chân bị tê của mình chạy nhanh qua.

Kết quả cậu vừa tới liền thấy được một màn khiến cậu vô cùng tức giận: hai tiểu thú nhân thoạt nhìn bảy tám tuổi đang cưỡi trên người hổ con và hươu sao nhỏ, mà thỏ con và chim ưng ở bên cạnh cố gắng ôm lấy cánh tay hai đứa trẻ kia, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, gắt gao giữ chặt chúng hòng ngăn cản bàn tay đang định đánh lên người tiểu đồng bọn của mình.

“Các ngươi đang làm gì?” Tiêu Liêu tức giận quát.

Chim ưng và thỏ con như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng kêu lên: “Anh Tiêu! Anh mau tới đây đi!”

Hai tiểu thú nhân bắt nạt người khác nhìn thấy Tiêu Liêu ở bên phe thỏ con, buông tay nhấc chân muốn chạy, nhưng thỏ con và chim ưng lại gắt gao ôm bọn chúng, dùng sức nặng của mình giảm tốc độ của chúng.

Cho nên bọn chúng không chạy được vài bước đã bị Tiêu Liêu đuổi kịp, Tiêu Liêu mỗi tay xách cổ áo một đứa, dùng sức nhấc hai tiểu thú nhân lên khỏi mặt đất.

Hai đứa chim ưng và thỏ con thấy bọn họ đã bị Tiêu Liêu khống chế, mới buông ra chạy đến chỗ hổ nhỏ đã bò dậy đứng bên người bọn họ, tay nhỏ ôm chặt lấy tay bọn hổ con, cùng hổ nhỏ dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm tiểu thú nhân đã bị Tiêu Liêu khống chế.

Tiêu Liêu dùng chút sức đã kéo lại tiểu thú nhân đang muốn chạy trốn, giọng điệu nghiêm túc nói: “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì, kể anh nghe đi.”

Nghe thấy lời này, hươu sao nhỏ lên tiếng trước, tức giận chỉ vào hai tiểu thú nhân, “Bọn họ muốn bướm của Đa Đa và Thái Thái, Thái Thái không cho, bọn họ liền cướp lấy, còn xé nát cánh bướm nữa!”

Tiêu Liêu nhìn theo hướng ngón tay Tuấn Lộ chỉ, quả nhiên thấy được xác bướm bị xé rải rác trên mặt đất, không khó để nhận ra đó là một con bướm rất đẹp.

“Em, em không cho, họ, bọn họ còn muốn đánh em, còn, còn đối với em như vậy!” Thỏ con tức giận lắp bắp nói, tay nhỏ cực kỳ tức giận qua loa làm một cái mặt quỷ.

“Đúng vậy, bọn họ thật xấu!” Hổ con và chim ưng nhỏ cũng lộ ra vẻ mặt tức giận.

“Còn các ngươi thì sao?” Tiêu Liêu sắc mặt nghiêm túc nhìn hai tiểu thú nhân trong tay mình, “Có lời gì muốn nói không?”

“Chỉ! Chỉ cướp bướm của chúng nó thôi! Ai bảo chúng nó không đưa ta!” Tiểu thú nhân bị Tiêu Liêu túm bằng tay trái không còn thái độ im lặng trước đó, cực kỳ kiêu ngạo nói, lỗ mũi hếch lên, một bộ dáng ta đây không sai, làm Tiêu Liêu nhìn đến ngứa răng.

“Đúng đúng, bọn nó không cho chúng ta, chúng ta liền cướp lấy!” Thú nhân bên tay phải cũng là bộ dạng ta làm đúng, người làm gì được ta, gân xanh trên trán Tiêu Liêu nổi lên, cậu xưa nay hận nhất chính là hùng hài tử, càng hận hơn chính là loại cha mẹ dạy ra những đứa trẻ như này, tốt lắm, hùng hài tử đụng phải hắn rồi.

Lời nói của hai hùng hài tử kia hiển nhiên làm cho Tiêu Liêu và đám nhóc tức giận không ít, bốn đứa trẻ tức giận tới mức khuôn mặt đỏ bừng, chỉ và hai hùng hài tử nửa ngày, đến một câu cũng không nói được.

Hai hùng hài tử thấy vậy còn vô cùng đắc ý, ánh mắt khiêu khích liếc Tiêu Liêu một cái.

Tiêu Liêu đột nhiên cười lên, dùng ánh mắt trấn an bọn nhỏ, hừ lạnh một tiếng, “Các ngươi rất đắc ý phải không.”

Hai thằng nhóc cũng bắt chước Tiêu Liêu hừ một tiếng, xoay mặt đi, ánh mắt khinh miệt.

Mắng cậu? Mỗi ngày trông trẻ liền thật sự có người thấy cậu dễ bắt nạt a. Tiêu Liêu nheo mắt lại, khi còn là học sinh cậu chưa bao giờ bởi vì thân phận mà bị bắt nạt trong trường, chính là bởi vì cậu không giống như bề ngoài dễ bắt nạt như vậy.

Thói quen của cậu chính là, đối phó với loại hùng hài tử này tuyệt đối không được dùng thủ đoạn quá nhẹ nhàng, thứ nhất là vô dụng, thứ hai chính là loại người này nhất định sẽ được một tấc tiến một thước, bạn lùi một bước, hắn sẽ tiến lên, ép bạn lùi lại mười bước. Cho nên, cậu không có ý định dễ dàng buông tha hai đứa hùng hài tử chưa trải qua xã hội vùi dập này.

“Các ngươi cho rằng chính mình rất lợi hại sao?” Tiêu Liêu nắm chặt cổ áo bọn chúng, kéo ngược ra sau, sau đó thành công đợi được ánh mắt căm tức của chúng, thân thể hai đứa nó cũng vặn vẹo loạn lên, giãy giụa kịch liệt đánh tới, muốn thoát khỏi tay của Tiêu Liêu.

Nhưng Tiêu Liêu há lại để cho chúng thoát ra dễ dàng như vậy, cánh tay Tiêu Liêu cũng đủ dài hơn nữa bởi vì ở trong sân chăm sóc đám nhóc yêu cầu cậu phải thường xuyên ôm đứa này, ôm đứa kia, cánh tay cậu sớm khỏe lên nhiều, huống chi một người đàn ông khỏe mạnh trưởng thành như cậu vốn có sức mạnh không nhỏ, sao có thể để hai thằng nhóc trên tay chạy trốn được.

Tiêu Liêu chỉ cần túm cổ áo bọn chúng kéo lên lắc hai cái, hai thằng nhóc đã mất thăng bằng không thể phản kháng, lặp lại mấy lần như thế, hai thằng nhóc không còn sức lực giãy giụa, chỉ là hai mắt đỏ hoe, hé miệng thở dốc, hung dữ nhìn chằm chằm Tiêu Liêu, rõ ràng là bị Tiêu Liêu chọc tức rồi.

“Các ngươi trước đó không phải cho rằng chính mình rất lợi hại sao, thế nào, hiện tại không được nữa?” Tiêu Liêu học bọn chúng, dùng ánh mắt khinh thường nhìn hai đứa nó.

Hùng hài tử bị ánh mắt này làm cho tức giận, sắc mặt đỏ lên nổi cả gân xanh, hai má phồng lên khớp hàm cắn chặt, Tiêu Liêu thậm chí còn nghe được tiếng nghiến răng “lạch cạch”.

Bọn trẻ có bốn người, đứa lớn nhất mới bốn tuổi, nhỏ nhất là hai đứa ba tuổi, mà ta nhìn các ngươi kiểu gì cũng đến mười tuổi …” Tiêu Liêu còn chưa nói xong, đã bị đám hùng hài tử giận dữ hét lên cắt ngang.

“Ngươi nói nhảm! Chúng ta mới tám tuổi, không phải mười tuổi!”

“Ồ, tám tuổi nha.” Tiêu Liêu cố ý kéo dài giọng, sau đó giọng nói đột nhiên thay đổi, trở nên nghiêm khắc, “Ngươi cảm thấy tám tuổi còn rất nhỏ sao? Hai đứa vừa nãy trong bốn đứa, hoặc thậm chí là cả bốn đứa cộng lại cũng không lớn bằng tổng số tuổi của các ngươi! Các ngươi sao lại không biết xấu hổ bắt nạt bọn nhỏ như vậy? Cha mẹ các ngươi không dạy là không được ỷ lớn hiếp nhỏ, phải biết lễ phép sao? Đều lớn hơn bọn nhỏ mấy năm đều lớn đến chỗ nào rồi? Chưa gì đã học được cách gây sự vô lý, cách bắt nạt kẻ yếu phải không?”

Hai thằng nhóc bị Tiêu Liêu đột nhiên nghiêm khắc quát to làm cho sợ hãi, liên tục chớp mắt.

Mà đám nhóc ngoan ngoãn ở một bên chờ đợi Tiêu Liêu lấy lại công bằng cho mình cũng bị Tiêu Liêu nghiêm khắc như vậy dọa sợ, bởi vì từ trước tới nay Tiêu Liêu trong lòng chúng luôn là hình tượng dịu dàng kiên nhẫn thích cười, làm sao nghĩ tới cậu có một mặt đáng sợ như vậy. Nhưng đối với một mặt đáng sợ khác của Tiêu Liêu, ở trong lòng đám nhóc lại cảm thấy vô cùng an tâm và ấm áp, bởi vì chúng nó biết, Tiêu Liêu là vì bảo vệ chúng nó.

Nhưng bọn nó cũng nhớ kỹ, mặc dù Tiêu Liêu rất ôn hòa kiên nhẫn còn hay cười, nhưng không có nghĩa anh sẽ không tức giận, điều này bị bọn nó vững vàng khắc ghi trong lòng, cũng để về sau lúc ở chung cố gắng không làm Tiêu Liêu tức giận, dù sao anh Tiêu như vậy cũng rất dọa người.

Hùng hài tử tuy sợ đến muốn khóc, nhưng vẫn ngoan cố, cứng đầu cứng cổ, nói: “Cha mẹ không dạy ta! Ta liền bắt nạt bọn nó đấy! Bắt nạt bọn nó!”

“Ta sẽ bắt nạt bọn nó, ta sẽ bắt nạt bọn nó!”

Hai giọng nói khàn khàn còn lẫn tiếng khóc nghẹn ngào chồng lên nhau, quật cường bướng bỉnh khiến Tiêu Liêu không giận mà bật cười, hùng hài tử vẫn còn khá bướng bỉnh, nếu không cho các ngươi trải qua cảm giác bị ỷ lớn hiếp nhỏ ta thật sự cảm thấy có lỗi với chính mình!