Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 27: Tiểu ấu tể có “ấu sư”




Lan Loan nhướng mày nói: “Yo, ra là đã tính trước rồi nha.”

“Hắc hắc.” Trùng Anh với Huỳnh cười mà không đáp.

“Tiểu Tiêu, việc này còn phải xem ý của cháu, nhà chú ít người, mang theo đám nhóc kia cũng vui, dù sao bọn họ cũng không phải chỉ nhờ vả cháu không công. Đây là chủ nhân của một bầy khỉ linh, muốn chiếm chỗ tốt của họ nhưng cơ hội lại không có nhiều lắm, hắn nghĩ, Cụ và Đại Thạch Đầu đều sẽ rất vui. “Vẻ mặt Lan Loan hoàn toàn là bộ dạng xem kịch vui nhìn chằm chằm mấy người đang đánh chủ ý lên Tiêu Liêu kia.

Tiêu Liêu nghe vậy rất cảm động, mấy ngày nay cậu đã gửi gắm tâm tình vào đám nhóc này rất nhiều, một mình lẻ loi tới thế giới xa lạ, không quen biết ai, đồ vật cũng kỳ lạ, chẳng lẽ cậu không muốn trở về ư? Không có khả năng, chính là làm thế nào để trở về? Dù cuộc sống ở thế giới bên kia có khổ cực thế nào, thì đó cũng là thế giới của cậu, nhưng cậu không biết đường về, chẳng lẽ là tìm chết sao? Lỡ như——thất bại thì sao?

Cho nên cậu sống ở đây thật cẩn thận, chỉ cần sống liền có hy vọng, May mắn, cậu gặp được đám nhóc này, khiến cậu cảm nhận được cảm giác quen thuộc, khiến cậu cảm thấy an tâm.

Lan Loan mỉm cười, nhìn vào đôi mắt đầy cảm kích của Tiêu Liêu, đứa trẻ này thực sự cất giấu không ít tâm sự trong lòng.

“Cháu, cháu muốn, muốn trông bọn trẻ, dạy chúng, cùng chơi đùa.” Tiêu Liêu ngẩng đầu nhìn mấy vị phụ huynh, “Cảm ơn mọi người đã nguyện ý tin tưởng tôi, về việc báo đáp, mọi người nói trực tiếp với chú Lan đi, đều là chú ấy làm chủ, tôi không sao cả.”

“Ai nha nha, ta biết ngay sẽ thế này mà, tiểu Loan Loan được hời rồi.” Tố Diệp bất đắc dĩ nhún vai.

“Hừm.” Những người khác cũng học Tố Diệp, nhún vai.

“Hắc hắc hắc, đây chính là các ngươi tự nguyện, không liên quan đến ta nha.” Lan Loan một bộ được hời còn khoe khoang khiến cả đám phụ huynh ngứa cả tay.

“Nếu ban đầu Tiêu Liêu được con ta nhặt được thì tốt rồi, như vậy tên gia hỏa người sẽ không đắc ý đươc.” Vẻ mặt Trùng Anh tiếc nuối.

“Ê, đừng ảo tưởng, không thể đâu, đứa nhỏ không có cơ hội, đứa lớn... Muốn Vân Hòa lăn lộn đứa lớn của mình đến chết sao?” Vẻ mặt Huỳnh trào phúng nói.

“Ách, đúng rồi, thật vất vả tên nhóc A Cách mới lôi được Vân Hòa kia về ổ của nó, người mà chạy trốn nữa thì nó sẽ khóc mất.” Vẻ mặt Trùng Anh là biểu tình đúng vậy, Tiêu Liêu nhìn xem cũng không khỏi nghĩ đến anh trai hổ nhỏ lớn lên như thế nào, tại sao lớn như vậy rồi còn tìm nửa kia.

“Nào, nào, chủ đề chạy tới đâu rồi, nếu Tiêu Liêu đã đồng ý, vậy bữa cơm trưa này coi như là mừng đám tiểu tể tử này có người quản lý, chơi đùa và dạy dỗ đi, một lát ta sẽ dọn dẹp hai căn phòng để đồ linh tinh kia, một căn để Tiêu Liêu với đám nhóc ở.” Lan Loan quay đầu nhìn Tiêu Liêu, “Chỉ là, Tiêu Liêu cháu về sau vẫn phải ở chung với Cụ, trong thời gian ngắn không có chỗ nào để cháu ở cả.”

“Vâng, cái này không sao cả, cháu ở chung với Cụ cũng không có gì bất tiện, còn phải cảm ơn chú đã lo lắng.” Tiêu Liêu cảm kích cười với Lan Loan.

Ở chung một căn nhà với Cụ sao? Biểu tình mấy vị phụ huynh đột nhiên nghiền ngẫm, nhìn nhau đều thấy được suy nghĩ không rõ trong mắt đối phương.

“Nếu đã quyết định như vậy, buổi chiều chúng ta cùng nhau thu dọn nhà cửa, tiết kiệm sức lực cho Lan Loan.” Văn, mẹ hươu sao nhỏ nói.

“Cũng được” Những người khác cũng đồng ý.

“Ừm, thật ra tôi cũng không biết đám nhóc có nguyện ý hay không, muốn tôi trông chúng.” Biểu tình Tiêu Liêu có chút không xác định, tuy rằng cậu rất tin tưởng năng lực trông trẻ của mình, nhưng cậu không có năng lực xác định đám nhóc này có muốn theo cậu không.

“Yên tâm đi, bọn nhỏ nhất định sẽ nguyện ý, bọn nó cho dù không muốn cũng phải nguyện ý!” Biểu tình Vũ Thiến, mẹ thỏ con dần hung ác lên.

“Đúng vậy.” Rõ ràng, mấy vị phụ huynh cũng đồng ý cách nói của Vũ Thiến.

Điều này thực sự khiến Tiêu Liêu xấu hổ, mấy đứa nhóc này thực sự làm phiền cha mẹ chúng đến mức này sao? Đều gấp gáp đuổi con mình đi để được thanh tịnh như vậy, ha hả.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục chuẩn bị những thứ cần thiết cho bữa trưa, nếu nói nữa sẽ không kịp.” Lan Loan vừa nói vừa đi về phía đồ ăn mà hắn đã đặt xuống, “Còn ý muốn của đám nhóc kia, lát nữa ăn cơm hỏi sẽ biết.”

Mọi người nghĩ nghĩ, cũng đúng, liền giải tán đi làm việc của mình, còn đám nhóc thì đã tự chạy ra ngoài sân chơi rồi.

Xét đến việc phải cho bọn trẻ ăn, Tiêu Liêu và Huỳnh cố ý nghiền mịn bột, như vậy bột làm ra rất tinh tế và đẹp mắt, thêm hành lá thái nhỏ và thịt bằm màu hồng nhạt, trông khá bắt mắt.

Thời gian cách bữa trưa cũng không còn xa, cân nhắc làm nhiều bánh rán như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian, sau khi Tiêu Liêu lấy xong lượng dầu cần thiết, liền bắt đầu trực tiếp cho bánh rán vào.

Bột mịn gặp dầu nóng, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, nhanh chóng thu hút ánh mắt của đám nhóc lúc tỉnh lúc ngủ đang bị Huỳnh vừa nhóm lửa vừa ôm lấy, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào cái nồi đang tỏa hương, bộ dáng nhỏ chuyên chú đó làm Huỳnh cười muốn ngã ngửa.

“Ai u, tiểu mao mao nhà chúng ta cũng muốn ăn nè, nhìn xem đôi mắt không thèm nháy luôn.” Huỳnh trêu chọc huơ huơ tay trước mặt bé, đôi mắt bé quả nhiên bất động, thấy vậy Tiêu Liêu cũng bật cười.

“Đúng rồi, chị Huỳnh, tên của bé là Mao Mao hả, thật đáng yêu.”

“À, cái này là nhũ danh, còn tên nó là Mậu, chính là Mậu trong từ tươi tốt, không phải Mậu Mậu với Mao Mao nghe gần giống nhau sao,chị cảm thấy gọi là Mao Mao đáng yêu, liền cứ kêu vậy, cha của nó cũng thấy nó phù hợp, em nhìn nó một đứa bé nhỏ lông xù xù, dễ thương làm sao.” Huỳnh vui vẻ giơ lên đứa bé đã biến về dạng thú hình.

Ồ, nhân tiện, Tiêu Liêu có nghe Lan Loan nói qua rằng thú hình của nhà chị Huỳnh là sói …

Cho nên, đứa bé mà hắn vẫn luôn nghĩ là chó con, thật ra là sói con hàng thật …

Bên này khi Tiêu Liêu vừa gắp ra một cái bánh rán đã chín, đám nhóc có chiếc mũi nhạy bén đã chạy tới, háo hức mong chờ nhìn cái bánh rán màu vàng thơm phức kia.

Thấy vậy, Tiêu Liêu trải bột ra chảo làm cái bánh rán tiếp theo, liền lập tức lấy tương thịt tới, phết lên trên bánh rán, lại cho rau xanh và thịt nướng đã chuẩn bị trước đó vào, cuộn lại rồi chia thành bốn phần, thổi cho bớt nóng mới đặt vào tay đám nhỏ đã gấp không chờ nổi.

Ah ô! Bốn đứa trẻ cùng há miệng cắn một miếng thật to, sau đó phồng má chậm rãi nhai, vừa nuốt xuống một miếng này lập tức lại nhét đầy miệng miếng nữa, cái miệng nhỏ nhắn bóng loáng dầu mỡ, vẻ mặt vô cùng hài lòng.

Tiêu Liêu sợ bọn nhỏ bị nghẹn, vội bưng cho bọn nó một bát cháo nguội, đút mỗi đứa một ngụm lớn, rồi mới lại tiếp tục đổ bột bánh.

Cảnh tượng này bị mấy phụ huynh khác nhìn thấy rõ ràng, khóe miệng hơi nhếch lên, cảm thấy thật may mắn vì lựa chọn của mình.

Cứ như vậy, mỗi lần Tiêu Liêu làm xong một cái bánh rán, bọn nhỏ đều đứng bên cạnh bệ bếp chia nhau ăn, mãi đến khi đám nhóc ăn no căng bụng, mới lưu luyến bỏ đi tìm cha mẹ bế lên chờ tiêu hóa.

Bọn nhỏ thì ăn no rồi, nhưng mà mấy vị phụ huynh còn chưa nếm thử, vì thế Tiêu Liêu lại bắt đầu làm bánh rán cho họ, may mà bọn họ đều tự mình làm được, Tiêu Liêu chỉ cần làm xong bánh rán rồi để vào trong mâm, bọn họ sẽ tự lấy thứ mình thích rồi cuộn lại, cái này không cần Tiêu Liêu lo tới.

Trong lúc đó, Lan Loan sẽ đút bánh rán cho Tiêu Liêu đang đứng làm bánh, Huỳnh phụ trách nhóm lửa cũng được mấy người khác thay phiên đút, cứ như vậy không đợi Tiêu Liêu làm xong bánh rán, bọn họ đã ăn no, đến lúc này thì cái mâm chuyên để bánh rán bên cạnh mới bắt đầu có bánh rán chất chồng lên.

Sau khi ăn xong bánh rán thơm ngon, lại uống một ít cháo gạo loãng mát lạnh, thoải mái thanh đạm đỡ ngấy, khiến người ta hài lòng, mọi người mới ôm cái bụng căng tròn ngồi trên ghế nghỉ ngơi, bộ dạng kia vậy mà lại rất giống với con của bọn họ.

Mấy người lớn nghỉ ngơi, Trùng Anh cảm khái thở dài, “Ăn thật ngon, đừng nói đám nhóc kia có nguyện ý không, ngay cả ta cũng nguyện ý, dứt khoát để ta theo cậu đi, chỉ cần cho ta cái gì ngon là được, hiện tại nghĩ lại, về sau đám nhóc này chắc chắn sẽ được ăn rất nhiều đồ ăn ngon cậu làm, có thể mang về cho ta một cái không.”

“Ngươi thôi đi, bao nhiêu tuổi rồi còn tranh ăn với bọn nhỏ, có thấy xấu hổ hay không?” Lan Loan không kìm được chọc đầu Trùng Anh.

“Ai u, xuống tay mạnh vậy làm gì. Chắc chắn không chỉ có ta nghĩ như vậy, ngươi dám nói các nàng không có ý nghĩ đó không?” Trùng Anh rất không có đạo đức mà chỉ mấy người khác.

“Kỳ thực ta cũng hơi muốn nói như vậy.” Văn, mẹ của hươu sao nhỏ vậy mà rất thẳng thắn thật thà nói.

Vẻ mặt của những người khác hiển nhiên cũng lộ ra ý tứ tương tự, điều này khiến Tiêu Liêu rất vui vẻ.

“Mọi người thích ăn đồ tôi nấu khiến tôi thật sự rất vui, sau này nếu có món gì ngon, cho dù tôi không nói cho mọi người biết, chú Lan cũng nhất định sẽ gọi mọi người.”

“Cũng đúng. Tiểu Loan Loan tên khốn này thực ra vẫn luôn nghĩ tới chúng ta.” Vũ Thiến nghiêng đầu suy nghĩ.

“Này, tên khốn này là sao, có nói chuyện được hay không đây.” Lan Loan cười vòng tay qua ghìm cổ Vũ Thiến.

“Này, ta vừa ăn no, đừng làm ta nôn ra chứ.” Vũ Thiến giãy giụa cười.

“Nôn thì nôn đi, còn nhiều đồ ăn lắm.”

Thấy vậy, tất cả mọi người cười to, bầu không khí vô cùng hài hòa.

Ở bên này, cuối cùng Tiêu Liêu cũng làm xong bánh rán, chừa lại cơm trưa của Cụ và Để, còn lại phân cho mấy vị phụ huynh, để họ mang về cho người nhà nếm thử.

“À, đúng rồi, lần sau đến nhà ta nhớ mang chút đồ ăn, nếu không ta nuôi không nổi một đám các ngươi đâu, nhìn đi, tương thịt Thiến Thiến mang tới buổi sáng giờ đã nhìn thấy đáy, chỉ đủ cho Đại Thạch Đầu với Cụ nhà ta ăn một bữa, đều do các ngươi gây ra, nhớ rõ cho ta.” Lan Loan hơi đau lòng nhìn hũ tương thịt ít ỏi.

“Được rồi, được rồi, ta đã biết, keo kiệt.” Trùng Anh xem thường nhìn Lan Loan, sau đó không nhịn được cong môi cười.

“Tối nay ta bảo người nhà mang cho ngươi một hũ khác, được chưa.’

“Này, vậy thì tốt.”

Lan Loan không khách khi, lại bị bọn họ cười nhạo một phen, có điều người ta không thèm để ý.

Lúc này Để và Cụ cùng nhau trở về, mấy vị phụ huynh vốn đã ăn uống no nê tự giác nhường chỗ cho bọn họ.

“Giống với sáng nay, nhưng lần này nhiều nguyên liệu hơn. Anh xem anh với Chú Để thích gì thì tự mình làm đi, chúng tôi ăn rồi, à đúng rồi, còn có tương thịt dì Thiến đưa, hơn nữa ăn cùng với nó lại càng ngon.” Tiêu Liêu đặt thức ăn lên bàn, lấy tương thịt ra.