Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 13: Nhà bị dột nước:




Tiêu Liêu mở to mắt, nhìn bầu trời bên ngoài xám xịt tựa hồ còn chưa sáng, nhưng mà Cụ cũng đã không còn ở bên cạnh, cậu dụi mắt đứng dậy đi xuống giường, chân còn chưa chạm đến giày đã bị kích thích lùi lại trên giường.

“Ai u cái quái gì!” Đại não Tiêu Liêu còn đang mê mang nháy mắt thanh tỉnh, giơ chân lên trước mắt nhìn kỹ, ướt? Sao lại thế này?

Ghé vào giường nhìn trên mặt đất, tốt lắm, tất cả đều là nước!

Giày cậu được đặt một bên trên ghế đẩu ngược lại không ướt, trách không được cậu còn chưa mang được giày đã chạm một chân vào nước, lạnh lẽo tới mức đầu óc nháy mắt liền tỉnh táo. Bất quá lúc này Tiêu Liêu nghĩ trăm lần cũng không ra, trên mặt đất sao lại nhiều nước như vậy?

Tiêu Liêu ghé vào mép giường tự hỏi, trùng hợp Cụ đi vào, tiếng nước chảy cộng thêm các vân sóng nước gợn lên cùng tiếng hắn vang lên.

“A Kiều cậu tỉnh rồi.”

“Ừ, Cụ, đây là chuyện gì xảy ra?” Tiêu Liêu chỉ vào vũng nước đọng trên mặt đất, mang theo nghi hoặc rất lớn.

“À, đêm qua trời mưa, nhưng mà hiện tại đã ngừng.”

“Trời mưa? Chẳng lẽ nóc nhà này dột nước sao? Sao tôi không cảm giác được?” Tiêu Liêu xoay người ngửa đầu nhìn kỹ nóc nhà, nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện chỗ nào có dấu vết bị nước mưa thấm ướt.

“Ừ ừ.” Cụ lắc đầu, “Nóc nhà sẽ không bị dột nước, chỉ là trời mưa thì nước bên ngoài sẽ từ chân tường thấm vào, cái này không có cách nào chỉ có thể chờ trời sáng rồi dọn nước ra ngoài.”

“Nước thấm từ chân tường?” Tiêu Liêu lẩm bẩm tự nói, đánh giá nhìn chân tường bị nước bao phủ, khó tránh đồ vật nơi này đều được cục đá lót làm bệ, bất quá phòng này thoạt nhìn rất vững chắc, cục đá lớn như vậy, xây dựng lại kín mít, nóc nhà đều không bị dột nước mà nói, chân tường làm sao có thể bị ngấm nước?

“Ừ, gian phòng này của tôi ở đã lâu rồi còn chưa có tu sửa lại phần chân tường, chờ trời sáng liền làm lại.” Cụ đi đến mép giường nhìn Tiêu Liêu, “A Kiều muốn rời giường sao?”

“Ừ.” Tiêu Liêu còn đang tự hỏi.

“Trên mặt đất có nước, tôi mang cậu ra ngoài nha.” Cái đuôi Cụ không ngừng lắc lư khe khẽ, trong mắt toát ra một tia khẩn trương.

“Được.” Tiêu Liêu vẫn không có cảm giác gì.

“Ấy ấy ấy! Anh làm gì, thả tôi xuống, tôi tự đi, tự đi.” Tiêu Liêu bỗng nhiên bị người bế lên, ý nghĩ bị đánh gãy, phát hiện Cụ cầm giày cậu định ôm mình ra ngoài, mặt già ngay lập tức đỏ lên, giãy giụa muốn xuống dưới.

Cụ không lay chuyển được cậu, đành phải đem người để xuống trong nước, nước không sâu, cũng chỉ có thể ướt lòng bàn chân, chỉ là hơi lầy lội.

Chân đụng tới nước lạnh lẽo làm Tiêu Liêu âm thầm hít vào một hơi,cậu vỗ cánh tay Cụ, cười nói: “Về sau không cần giống như bên ngoài chiếu cố tôi như vậy, ở chỗ này tôi có thể tự gánh vác.”

Sau đó Tiêu Liêu xấu hổ le lưỡi trong lòng, cảm giác ở bên ngoài được đại miêu chăn nuôi quá kỳ diệu, cậu cũng không phản kháng, hai người đều sắp dưỡng thành thói quen, bất quá hiện tại vẫn đang ở nhà Cụ, trong nhà còn có trưởng bối, vốn dĩ quan hệ hai người cũng đã bị hiểu lầm, nếu hình thức ở chung còn giống như được chăm sóc như vậy, cậu nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

“Ò, được rồi.” Cụ thoáng cúi đầu, thanh âm hùng hậu lộ một chút mất mác, lỗ tai cũng hơi hơi rũ xuống, cả người thoạt nhìn không còn hoạt bát, những sợi lông mao bóng loáng cũng ảm đạm xuống.

Làm Tiêu Liêu nhìn thấy rất đau lòng, vội vàng đạp lên ghế đá nhỏ bên cạnh xoa xoa lông trên đầu Cụ, gãi gãi xoa xoa hai cái lỗ tai đang rũ xuống, an ủi nói: “Tôi ở nhờ ở nhà anh, vì báo đáp, về sau đương nhiên là đến lượt tôi chiếu cố anh cùng các chú, hơn nữa tôi còn không yếu đuối như vậy, chỉ có một chút nước cũng không thể đạp lên.”

“Ừ.” Đôi mắt Cụ cụp xuống lộ ra vừa lòng, sáng sớm hắn liền phát hiện, chỉ cần hắn tỏ vẻ yếu thế là có thể được Á Chủng ôn nhu an ủi, ngươi xem, giọng nói dịu dàng, động tác nhẹ nhàng, hơn nữa mi mắt hơi cong kia, thật sự dễ làm hắn sinh ra một loại cảm giác an tâm kỳ diệu.

Đi ra ngoài cùng nhóm Lan Loan ăn cơm sáng trong sân, cơm sáng là cháo thúy mễ thịt vụn thêm thịt nướng, ăn đến bụng Tiêu Liêu căng tròn.

Sau khi cơm sáng kết thúc, Lan Loan cùng Để ra cửa, để bọn Tiêu Liêu dọn dẹp. Lúc này đã trời quang mây tạnh. Bầu trời xanh trong suốt cùng từng mảng mây trắng lớn, thật đẹp đẽ.

Tiêu Liêu nhàm chán nhìn quanh, phát hiện chỉ có phòng của bọn họ là thiếu chút nữa biến thành ao cá, biểu tình liền có chút vi diệu, dùng cánh tay kéo Cụ, “Gần đây tôi ở đây, phòng anh liền bị nước vào, anh sẽ không cảm thấy là do tôi xui xẻo nên liên lụy anh sao.”

“Sao có thể!” Biểu tình Cụ chợt nghiêm túc, tuy rằng là mặt báo, nhưng Tiêu Liêu thật sự cảm thấy mình nhìn ra được ý nghiêm túc.

“Lần tu sửa chân tường gần nhất cũng là chuyện nhiều năm trước đây, xuất hiện loại tình huống này rất bình thường, phòng của baba bọn họ cũng cần chỉnh sửa lại một lần nữa, không liên quan đến cậu.” Biểu tình Cụ có chút không giống bình thường, đặc biệt nghiêm túc, nhưng Tiêu Liêu lại cảm thấy mình có thể hiểu được, đại khái không khỏi có quan hệ với loại thoái hóa.

“Nói giỡn thôi, nghiêm túc như vậy làm gì.” Tiêu Liêu mặt mang ý cười ôn nhu, duỗi tay nhón chân nâng mặt báo xoa xoa, “Khuôn mặt đáng yêu như vậy, không thích hợp với vẻ mặt này nha, nào, cười một cái.”

Dùng ngón cái ấn khóe miệng Cụ đẩy lên, tự mình làm ra một gương mặt tươi cười, này cùng với biểu tình không phối hợp thoạt nhìn có chút buồn cười, khóe miệng Tiêu Liêu lại cong một chút.

Cụ lúc ban đầu có chút ngây ngốc, sau đó cũng thả lỏng, tùy ý Tiêu Liêu đùa nghịch mặt mình.

Tiêu Liêu rất nhanh liền buông tay, hỏi Cụ: “ Tiếp theo chúng ta làm gì? Dọn dẹp phòng sao?”

“Ừ, rửa sạch nước đọng, trước tiên sửa phòng của các phụ thân, cuối cùng lại sửa sang lại phòng của chúng ta.”

“Được. Hiện tại làm sao?” Tiêu Liêu đi lấy công cụ quét tước, hỏi.

“A Kiều cậu đi trước rửa sạch nước đi, tôi đi chuẩn bị vật liệu cho việc sửa.”

Tiêu Liêu gật đầu, hai người phân công hợp tác.

Tiêu Liêu đi rửa sạch nước đọng, mà Cụ trộn lại một loại bùn màu trắng trong sân.

“Đây là cái gì?” Tiêu Liêu đã rửa sạch xong, tò mò nhìn Cụ hướng về phía nền phòng của Lan Loan quét đều đều một tầng bùn trắng.

“Bùn, chuyên dùng để sửa chữa cùng xây nhà ở.” Cụ cẩn thận dùng công cụ đem bùn quét lên, “A Kiều, có thể giúp tôi dọn dẹp cỏ dại mọc ở chân tường một chút không?”

“Ừ.”

Cỏ mọc dưới chân tường không nhiều lắm, nhưng lớn lên rất tươi tốt, nhìn thật khó đối phó, bất quá ngày hôm qua mưa không nhỏ, làm mặt đất ướt mềm, những cây cỏ này thật ra cũng không khó xử lý.

Tiêu Liêu dùng hết sức bình sinh, rốt cuộc rút ra một cây cỏ to cùng bộ rễ khổng lồ, còn mang theo một khối bùn đất to, để lại trên mặt đất một hố lớn.

Tiêu Liêu cạnh hố lắc lắc đất, lại mơ hồ cảm thấy cái hố này càng nhìn càng kỳ quái, cậu nhịn không được duỗi tay sờ soạng cái hố kia vài cái, càng sờ càng thấy không thích hợp.

Rốt cuộc, động tác cậu ngừng lại, như là hiểu rõ cái gì, vội vàng đào hai khối đất, sau đó dừng lại lộ ra biểu tình khó có thể tin —— phía dưới chân tường sao lại là đất? Nền đâu?!

Sau đó cậu không chết tâm trở lại cái phòng thiếu chút nữa thành ao cá của bọn họ, rút cỏ chân tường, lại ở dưới đào vài cái, sau đó ủ rũ dừng lại thở dài.

“Quả nhiên không có......”

“Ừ? Không có gì?” Cụ cảm thấy hành vi Tiêu Liêu có chút bất thường sau đó không yên tâm đi qua nhìn xem, nghe lời này không hiểu cái gì.

“Không có nền đất.” Tiêu Liêu thở dài, “Nền đều không có, trách không được sẽ thấm nước, nước bị ngấm đều là vấn đề nhỏ, một không cẩn thận còn sẽ......” Phòng còn có thể đổ sụp. Tiêu Liêu nói thầm trong lòng.

“Đất? Đất gà là gà gì?” Cụ có chút nghi hoặc, gần đây có loại động vật này sao?

“A, nền đất không phải gà, không thể ăn.” Tiêu Liêu khoa tay múa chân tốn sức giải thích cho Cụ một hồi thật lâu, Cụ mới như là hiểu rõ gật gật đầu.

“Vì sao lại kêu là nền đất, không gọi nền nhà? Nó không phải một bộ phận của phòng ở sao?”

Cụ hỏi làm Tiêu Liêu cũng ngốc, hình như là vậy, “Ừ —— đại khái là bởi vì nó ở trong đất?”

Bộ dáng Tiêu Liêu nhìn trời nhíu mày tự hỏi làm Cụ nhịn không được đặt tay lên đầu hắn sờ sờ.

“Làm gì vậy, tóc đều bị xoa rối.” Tiêu Liêu cười kéo tay Cụ xuống dưới.

“Nhà ở không có nền rất nguy hiểm, trong bộ lạc có phải hay xảy ra việc nhà bị nghiêng, vách tường xuất hiện khe nứt, thậm chí là sập? Đặc biệt là sau khi mưa to liên tục mấy ngày.”

Cụ nghiêm túc tự hỏi, “Ừ, có rất nhiều, lúc mọi người xây dựng nhà ở đã cố gắng làm cho mặt đất dẹp xuống, nhưng vẫn sẽ xuất hiện tình huống như cậu nói, chúng ta cần phải thường xuyên xây lại nhà, thì ra là vì không có nền đất sao.”

“Ừ, nền móng rất quan trọng, một ngôi nhà nếu không có nền thì không thể kiên cố, trách không được nhà ở sẽ ngấm nước lúc trời mưa.” Tiêu Liêu nâng mặt thở dài.

“A Kiều.”

“Ừ?”

“Tôi có thể nói việc nền này với tộc trưởng không?” Cụ có chút thấp thỏm, nhưng ánh mắt lại kiên định.

“Có thể.”

“Thật sao?” Ánh mắt Cụ thành khẩn.

“Thật mà, này có gì đâu.” Tiêu Liêu cười an ủi Cụ.

“Tôi muốn nhà ở trong bộ lạc đều có nền, trở nên càng kiên cố, không cần luôn xây nhà lại, cũng không cần lo lắng ngày mưa liên tục sẽ xảy ra nguy hiểm, cậu có thể giúp tôi không?” Cụ nhìn Tiêu Liêu, ánh mắt mang theo nóng bỏng cùng khát vọng.

“Ha ha, báo ngốc, đương nhiên có thể.” Tiêu Liêu duỗi tay xoa xoa mặt báo lông xù đáng yêu, mắt to sáng trong suốt, chòm râu run run, còn có lông tóc mượt mà, quả nhiên chỉ có tâm tính như Cụ mới xứng với khuôn mặt này, tựa như những hài tử trong viện, cho dù chính mình cùng người khác không giống nhau, lại đều yêu thương mọi người.

Không nói cái khác, chút kiến thức cơ bản về xây nhà cậu vẫn biết đến, xem nhiều video ngắn như vậy, luôn có hai cái giống như vậy, hơn nữa có kết cấu rồi liền có thể để cho bọn họ tự mình phát huy, trên thế giới này luôn có một hai người trời sinh để làm những điều này mà đúng không.

“Tôi còn phải ở nhờ nhà anh, sinh hoạt trong bộ lạc, vì bộ lạc xây dựng góp một viên gạch cũng là nên làm.”

“Vậy chúng ta tìm tộc trưởng đi.”

“A?” Tiêu Liêu sửng sốt, chợt xua tay, “Tôi không cần đi, anh đi là được, nói cho tộc trưởng đây là phương pháp anh tìm được, tôi cũng không tham gia vào.”

Đùa gì vậy, súng bắn chim đầu đàn, nơi đây trời xa đất lạ, kẻ dám bại lộ chính mình đều là không sợ chết, cậu lại không chê mạng mình quá dài.

“Tôi nói không rõ, vẫn là A Kiều nói khá tốt, phương pháp này hay như vậy, tộc trưởng là bạn lữ của chú, sẽ không có việc gì đâu, tôi bảo đảm.” Lỗ tai Cụ giật giật, đôi mắt bling bling chớp chớp, quả nhiên đôi mắt Tiêu Liêu giống như cũng dính trên lỗ tai hắn.

Ai u trời ạ, không được không được, đại miêu này chủ động bán manh lực sát thương quá lớn, sắp không kiềm được a! Tiêu Liêu hít sâu nỗ lực ức chế trái tim nhỏ đập bùm bùm của mình.

Thấy Tiêu Liêu kiềm chế, Cụ định biến thành hình thú, đại miêu uy mãnh ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt Tiêu Liêu, hơi nghiêng đầu, móng vuốt thật dài nhẹ nhàng lay đầu gối Tiêu Liêu, cái đuôi dài sau người chậm rãi đong đưa tới lui, mắt to nhu thuận lấy lòng, sau đó dứt khoát đứng dậy liếm mặt Tiêu Liêu một cái.

Mặt Tiêu Liêu nháy mắt đỏ đến đỉnh đầu, đỉnh đầu lại vang lên tiếng chói tai như là tiếng nước đã nấu sôi, kích động lập tức bổ nhào vào con báo lớn duỗi tay, vui vẻ sờ mèo, đồng phát ra từng đợt cười ngây ngô, Cụ nói cái gì hắn đều vui tươi hớn hở đáp ứng.