Nghe được Cụ nói chuyện với mình, cậu mới lấy lại tinh thần, “Phiên thị”? Này không phải tên là cà chua cổ sao? Ai nha, thật là cà chua? Nơi này rốt cuộc là dòng thời gian kỳ quái gì, thứ đồ gì có.
“Đại Phong, các ngươi đang làm gì?” Lan Loan đã đi tới, cũng tò mò thò qua nhìn nhìn, “U! Quả phiên thị này có thể hái được nha, Tiểu Liêu muốn ăn à? Nè! Không cần khách khí, lần sau muốn ăn cái gì chỉ cần nơi ta có, tùy tiện lấy, chú không thiếu chút đồ vật này.”
Tiêu Liêu còn chưa kịp nói chuyện, Lan Loan đã cực kỳ nhanh nhẹn hái quả cà chua chín mọng xuống, thuận thế nhét vào trong tay Tiêu Liêu, liền tiêu sái lưu loát xoay người đi.
“Làm Cụ cùng ngươi nghỉ ngơi một lát, ba đi nấu gì ngon cho con ăn.”
Tiêu Liêu vốn đang cầm cà chua còn có chút ngây người, nhưng mà nghe được mấy cái từ ngữ mấu chốt “ba ba” “Nấu gì ngon” liền theo bản năng quay đầu nhìn mặt Cụ, quả nhiên thấy được một khuôn mặt như đang nhớ lại chuyện gì kinh khủng năm xưa, nháy mắt hiểu ra, không thể để ba ba xuống bếp!
Hắn cũng không lo lắng cái gì cà chua không cà chua, cầm cà chua liền đứng lên đi theo Lan Loan vào phòng bếp, sau đó đầy mặt cười dùng đôi tay đè bả vai Lan Loan.
Đùa, không phải là cậu chưa bao giờ nấu ăn thất bại khi ở bên ngoài, nhưng Cụ vẫn vui vẻ ăn những món có mùi vị mà Tiêu Liêu cho là kinh khủng. Lại không ngờ rằng vị Lan chú này thực sự có thể nấu món mà Cụ không thể nuốt nổi, thật là một món ăn đen tối của nền ẩm thực bóng đêm! Không được để hắn chạm vào nguyên liệu nấu ăn!
“Chú, người đừng lo, sau này cháu sẽ nấu cơm.”
“Vậy sao được!” Vẻ mặt Lam Loan không thể tin được, hắn lấy tay của Tiêu Liêu trên vai mình xuống, cười nói: “Chạy cùng Đại Phong lâu như vậy nhất định là con mệt rồi, mau nghỉ ngơi với Đại Phong đi, ta làm cơm là được rồi, cơm nước xong ta sẽ kêu đại thạch đầu gọi ngươi, con ngoan, đi nghỉ ngơi đi.”
Dựa theo cách gọi của Lan Loan đối với Cụ, Tiêu Liêu rất nhanh liền hiểu cái người được gọi là “Đại Thạch Đầu” chắc chắn là Để, nhưng mà Tiêu Liêu lại không nghĩ thật sự để “Đại Thạch Đầu” gọi bọn họ ăn cơm, này không phải có nghĩa là bữa cơm này được vị “Đại thần” của giới ẩm thực bóng đêm này làm sao? Nghĩ lại liền thấy rất khủng khiếp!
“Không, không cần đâu, chú, chú xem, cháu muốn ở nhờ nhà chú, không làm gì cũng không tốt! Chú không để cháu làm gì thì cháu cảm thấy rất áy náy, còn không bằng lại đi tìm một chỗ khác ở nhờ, ngoài làm một số việc nhà ra, cháu không thể làm gì khác hơn, vì vậy để cảm ơn sự tin tưởng và công nhận của người đã cho cháu ở nhờ nhà chú, nên sau này cháu sẽ nấu hết các bữa ăn. cháu nấu cơm sẽ không lãng phí đồ ăn, hơn nữa hương vị cơm cũng được, Cụ đã biết, không tin ngài hỏi Cụ đi.”
Cụ bị điểm danh thấy ánh mắt của Tiêu Liêu, vội vàng gật đầu, “A Kiều nấu cơm thật sự rất ngon.”
“Đúng vậy, như vậy, có thể để ta chuẩn bị đồ ăn không? Chú, chú, có được không?” Để đề phòng đầu bếp hắc ám này hạ độc bọn họ, Tiêu Tiêu cố gắng làm nũng, lộ ra đôi mắt đỏ hoe, bộ dạng như nếu người không cho ta nấu cơm ta sẽ khóc cho người xem. Quả thực làm cho Lan Loan có chút không chống đỡ nổi.
“Việc này...”
“Cụ! Phiền anh đem hết thức ăn trong bọc ra đi!”
Tiêu Liêu hướng ra ngoài hô một tiếng, chỉ trong chốc lát, Lan Loan liền nhìn thấy Cụ ôm một đống đồ đi vào.
“Chú, trên đường ta nhặt được cái này, ăn rất ngon, ta muốn làm cho ngài ăn thử, cho nên... ha ha ha.” Trong mắt Tiêu Liêu tràn đầy chờ mong.
Lan Loan cười lắc đầu, “Đứa nhỏ này, được rồi, ta không quấy rầy ngươi nữa, muốn làm gì thì làm đi, cho dù ăn không ngon, chú cũng bắt Đại Phong và Đại thạch đầu ăn hết, yên tâm.”
Ăn không ngon đều để lão công cùng nhi tử ăn? Baba người quả thật rất thương người nhà, Tiêu Liêu không nói nên lời.
Cậu liếc nhìn Cụ, phát hiện mặt đối phương quả nhiên cũng là một lời khó nói hết.
“Đại Phong, ngươi ở chỗ này giúp Tiểu Kiều, ta cùng cha ngươi đang chờ Tiểu Kiều làm món ngon.”
Lan Loan cười tủm tỉm đi ra ngoài, đúng lúc đụng phải một người đang khiêng bó củi lớn và hai con vật có cái đầu rất lớn nhìn qua lại giống như gà.
“Đại Thạch Đầu, thu dọn đồ đạc đi rồi chúng ta nghỉ ngơi đi, ta muốn tự mình nấu cơm, nhưng là Tiểu Kiều đứa nhỏ này một hai phải tự mình nấu cơm cho chúng ta.”
Khi “Đại Thạch Đầu” nghe thấy hai chữ “tự nấu ăn”, động tác cúi người bỏ củi nháy mắt cứng đờ, hắn chậm rãi cất đồ đạc một cách máy móc, sau đó giả vờ bình tĩnh hỏi: “Vậy ngươi có đáp ứng hắn không?”
Ngàn vạn lần phải đáp ứng, ngàn vạn lần phải đáp ứng aaa! Để thầm cầu nguyện trong lòng.
“Đương nhiên, Tiểu Kiều ngoan ngoãn như vậy, ta làm sao có thể không đồng ý.”
Để thở phào nhẹ nhõm khi nghe được những lời này, nhìn thấy ánh mắt của con trai mình và “con dâu” mới, hắn lập tức ngầm hiểu.
Nhanh chóng nhét hai thứ trông giống như hai con gà cho nhi tử, rồi mặc kệ Cụ có bắt được hay không, đi đến bên cạnh Lan Loan, đặt tay lên vai kéo người ra ngoài.
“Vậy thì chúng ta đừng ở đây quấy rầy bọn họ, tranh thủ thời gian hai người nấu nướng, chúng ta đi dọn dẹp nhà của Cụ một chút đi, đã lâu rồi không có người ở, sắp tới còn có nhiều hơn một người, hiện tại không đi dọn dẹp sẽ muộn mất.”
“Phải rồi, ta quên mất. Thừa dịp trời còn nắng, chúng ta nhanh dọn dẹp nhà cửa, chăn gì đó đều đem phơi đi.”
Nghe được thanh âm xa dần, Tiêu Liêu cùng Cụ thở phào nhẹ nhõm, nhìn biểu hiện của đối phương cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Ngày đầu tiên liền cùng cha của Cụ hợp tác ăn ý như vậy, thật không biết nên khen họ có duyên phận hay là than cho sức mạnh to lớn của ẩm thực hắc ám.
Tiêu Liêu đánh giá phòng bếp, có hai cái nồi lớn trên bếp, phía sau cái nồi lớn nhất là một tủ âm tường nhỏ hai tầng bằng bùn, trên đó có một số chai lọ, bên dưới là bộ chén đĩa được sắp xếp gọn gàng.
Ngoài ra còn có một cái gì giống như lò sưởi trên bức tường bên cạnh, Cụ nói, nó được sử dụng để nướng thịt.
Phòng bếp này tương đối lớn, bên cạnh là một ít lương thực thường ăn cùng rau củ.
Với sự giúp đỡ của Cụ, Tiêu Liêu nhanh chóng làm quen với những đồ vật trong bếp, nhìn “con gà” mà Cụ đặt qua một bên lúc trước, Tiêu Liêu đột nhiên hỏi: “Cụ, ở đây nơi này của anh có lá sen không?”
“Có, nó ở trong hồ nước cách nhà không xa.”
“Vậy là tốt rồi!” Tiêu Liêu vui vẻ quyết định thực đơn của bữa trưa.
Cậu nhờ Cụ bỏ hai con “gà” và một miếng thịt to rõ ràng là vừa mang về xử lý, tách xương sườn và thịt ra rồi băm nhỏ, lúc làm nội tạng “gà” không cần mổ bụng ra. Cậu thì nhanh chóng đi đến vườn rau để hái vày cây rau xanh mượt, còn tìm thấy một củ cải nước rất lớn.
Khi quay lại, Cụ đang sơ chế sườn và thịt, xương sườn được chặt rất đều, những miếng thịt vuông vức cũng được xếp ngay ngắn trên thớt, nước trong nồi đang đang nấu chuẩn bị để xử lý hai “con gà”.
Nhìn miếng thịt và xương sườn được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, Tiêu Liêu tự hỏi liệu Cụ có mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không ... Hahahahaha, một con mèo lớn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, lại rất dễ thương.
Bất quá hiện tại đang bận rộn, Tiêu Liêu nhanh chóng ngừng suy nghĩ, vứt bỏ tạp niệm nhanh chóng nấu ăn.
Tiêu Liêu dứt khoát dùng nước sôi Cụ nấu, đơn giản chần xương sườn và khối thịt, hớt bỏ cặn thịt sau đó dùng để nhổ lông “gà“.
Cụ xử lý lông “gà” rất nhanh và sạch, mấu chốt là không sợ bị bỏng, sau khi xử lý hết lông, Tiêu Liêu rửa sạch và cắt củ cải, từ bên trong bọc da thú lấy nấm tươi ngon đã được hong khô ra ngâm nước.
Tiêu Liêu giữ lại tim, gan và mề gà, đập dập vài củ tỏi, nhồi sả băm nhỏ và các loại gia vị khác vào bụng “gà”, xát chút muối và rượu bên ngoài rồi để riêng.
Tiêu Liêu đem một ít hoa hồi vào dầu nóng xào thơm, cho hai viên đường phèn đun chảy vào xào đến khi chuyển màu hổ phách thì cho thịt đã xào chín vào chảo xào đến khi chuyển màu trong.Bề mặt thịt hơi vàng thì cho thêm chút rượu và xì dầu, khi màu thịt đồng nhất và tỏa ra mùi thơm nhẹ của rượu, Tiêu Liêu sau đó cho lá nguyệt quế, vỏ quế và hồ hành cắt nhỏ vào nồi đảo đều. Sau đó cậu lại lấy thêm vài viên đường phèn bỏ vào.
Không sai! Món mà Tiêu Liêu đang làm lúc này chính là thịt kho tàu được đa số người dân yêu thích!
Để củi tự cháy, Tiêu Liêu vội vàng lôi kéo Cụ đi hái lá sen.
May mắn thay, chân của Cụ nhanh nhẹn, nếu không thịt kho của sẽ bị nhão, cậu lại cho thêm một ít nước, nhanh chóng gói hai “con gà” trong lá sen và bỏ vào nồi hấp.
Lúc này thịt kho tàu đã dậy mùi thơm, Tiêu Liêu rắc hạt tiêu cùng chút muối liền chắt lấy nước cốt và lấy ra khỏi nồi.
Kế tiếp chính là món sườn xào chua ngọt, cho sườn đã chuẩn bị tốt vào chảo dầu nóng xào cho đến khi sườn có màu vàng nhạt, có mùi thơm, cho hồ hành cùng tỏi vào nồi xào thơm, lại bỏ thêm vài viên đường phèn vào xào đến khi sắc xuống thành nước màu. Sau khi sườn heo săn lại và đường phủ đều thì cho nước vào, đun lửa to rồi hạ lửa nhỏ đun liu riu.
Đồng thời, nồi khác cũng không để Tiêu Liêu nhàn rỗi, cho một ít xương sườn và miếng thịt còn sót lại vào nồi dưới vòi nước lạnh, đem nấm mối gà đã ngâm, các loại nấm hương và củ cải thái nhỏ cùng bỏ vào nồi, đậy nắp nồi lại để trên bếp lửa.
Tiêu Liêu xoay người đi lột tỏi và nghiền dưa chuột.
“A! Tiêu rồi! Tôi mới nhớ ra, tôi quên nấu cơm! Làm sao bây giờ, không có chỗ làm, không có thời gian, a —— làm sao bây giờ!”
Đột nhiên nhớ tới mình còn chưa nấu cơm, nổi điên ngồi xổm trên mặt đất gõ đầu
“A Kiều! A Kiều! Đừng gấp!”
“Sao có thể không vội! Đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, không có cơm làm sao ăn được!” Tiêu Liêu ảo não, đúng là hiện đại rất tiện lợi, nấu cơm là việc rất dễ dàng, giờ thì hay rồi, quên mất tiêu.
Thấy Tiêu Liêu sắp đem đầu mình nhổ trọc, Cụ vội bỏ củi lửa đang canh chừng, nắm lấy vai cậu, chỉ về phía chỗ để thóc bên kia.
“Lúc cậu đang bận, baba có đến đây nhìn một lần, biết cậu quên nấu cơm, ba sang nhà hàng xóm nấu rồi mang về. Đây, trong nồi sành đó.”
Nhất thời mặt Tiêu Liêu đỏ lên, ngay cả hốc mắt cũng có chút đỏ, hắn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chờ lúc Lan Loan cùng Để được gọi tới ăn cơm, họ ngay lập tức bị thức ăn trước mặt câu dẫn không thể dời mắt.
Mùi thơm xông vào mũi, màu sắc thịt kho tàu sườn heo chua ngọt mê người, còn có gà hấp lá sen, canh nấm mối thịt băm, cùng với rau tươi nóng hổi, còn có cơm xanh bên cạnh đang tỏa mùi hương ngọt ngào……