Ngoại truyện 2: Lương Nhị Lang
Cái tên Lương Nhị Lang được đặt cho ta trước khi ta được sinh ra. Sau khi giành được Tam nguyên, lần này ta lại đến Thượng Kinh thi, nếu không về nhất có lẽ sẽ làm cả tộc thất vọng.
(Tam nguyên 三元) là tên hiệu cho người đỗ đầu cả ba kỳ thi hương, thi hội, thi đình trong hệ thống thi cử nho học - google)
Nhưng một biến cố đã xảy ra, chưa đi được nửa chặng đường, ta đã “chuyển” thành một tên cướp. Ngay bên ngoài huyện Xuân Dương, dưới ngọn núi Hắc Sơn, nơi đó đã luôn tồn tại một nhóm cướp bóc từ khi ta còn nhỏ.
Ta cứ tưởng cái tên đó chỉ để dùng khi người lớn dọa dẫm lũ trẻ con không nghe lời, ta chưa bao giờ ngờ rằng lại có thể tận mắt thấy đám cướp đó.
Họ có ăn đá để tồn tại như lời người lớn hay nói không nhỉ?
Đệ nhất, người cầm đầu của phái Hắc Sơn, là người khoẻ mạnh lực lưỡng nhất, nhưng lại hay bất cẩn và rất dễ bị lừa.
Đệ nhị luôn coi ta như một tên thư sinh yếu ớt tới đây để rình mò có mục đích gì đó, nhưng kể từ lần ông ta phái ta chặt củi, nhìn ta chặt ba mươi phút mà không đỏ mặt hay thở hổn hển, sau đó ông ta không bao giờ làm khó ta nữa, thậm chí còn đi vòng đường khác khi nhìn thấy ta..
Vốn dĩ ta muốn ở lại một thời gian rồi bỏ trốn, nhưng ai ngờ người cùng làng đồng hành với ta lại nhanh nhẹn đến mức, đến khi ta có thể rời Hắc Sơn trở về nhà, ta đã có vợ luôn rồi.
Kỳ thật có cô vợ này hay không cũng không phải trọng điểm, có điều ta đã vào cả gia phả tổ tiên của gia tộc, còn có cả một nấm mồ ở đó luôn rồi.
Ta tuyệt vọng quay trở lại Hắc Sơn, đệ nhất và đệ nhị sau khi nghe được chuyện này, nhịn hồi lâu mới rụt rè nói: “Chia buồn.”
Chết tiệt, người chính là ta đó, đây là trực tiếp chia buồn với chính người đã sao?!
Chuyện này phải đính chính lại với gia đình ta và người con dâu tới minh hôn kia mới được.
Nhưng vì mọi người đều nghĩ rằng ta đã rồi, nên ta cũng không biết chuyện về nhà sẽ ra sao. Còn cô gái tới minh hôn kia, ngay từ đầu đã biết tới Lương gia để minh hôn, cho nên dù gì người nhà ta cũng không hề lừa dối nàng ấy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người ta gả vào nhà ta, già trẻ đều phải đứng ra một mình lo liệu, nếu thực sự không quan tâm thì ta đúng là không còn là con người.
Vì vậy, sau một thời gian ở lại Hắc Sơn làm việc “chữ nghĩa”, lại tâm huyết dùng cả đầu óc của mình đảm đương việc cố vấn cho băng cướp, ta bắt đầu được tín dụng, nhận được vi trí đệ tam, có được nhiều ưu đãi “bổng lộc” hơn, cũng là lúc ta bắt đầu sai người lén lút đặt một ít thịt, củi hoặc những thứ tương tự tới trước cửa nhà Lương gia.
Có lẽ đệ nhất và đệ nhị cũng phát hiện ra, nhưng họ cũng không có ý kiến gì.
Họ chỉ nói mấy câu như:
“Đã lâu rồi mới thấy đệ tam của chúng ta quan tâm đ ến ai đó như vậy”.
“Đệ tam gần đây ngày càng hay cười nhiều hơn.”
Thật là những lời cực kỳ đáng xấu hổ.
Ta đã nói với họ rằng nếu muốn học chữ, không thể giữ thái độ trêu chọc ta như vậy nữa. Và ta cũng không giao du với họ nữa.
Không lâu sau, Hắc Sơn nhặt được một người đàn ông người ngợm đầy máu từ chân núi, khi tỉnh dậy, anh ta nói rằng mình là dân quân dưới quyền Lưu tướng quân. Đệ nhất đệ nhị cùng người này liên tục nâng cốc, sau đó họ rất phấn khích, cho triệu tập tất cả các anh em băng cướp để thông báo rằng phái Hắc Sơn sẽ tham gia khởi nghĩa.
Ta nghĩ, đây chẳng phải là một cuộc phản loạn sao? Một lũ cướp ngốc nghếch táo bạo cứ thế mà tấn công triều đình?! Thực sự nghĩ mình là Tào Tháo Khổng Tử sao?
Ta không muốn theo!
Suy cho cùng, ta cũng chỉ là một thư sinh, chỉ học qua Tứ Thư Ngũ Kinh!
Nhưng ta nghe được người lính dưới quyền Lưu tướng quân tâm sự, anh ta nói:
“Ta chỉ là một nông dân, nếu mùa màng không tệ, ta đã không nghĩ đến việc ra trận”.
Ta không khỏi nói:
“Mùa màng không tốt đủ để dẫn tới việc gây chiến sao?”
Anh ta cười khổ nói:
“Đệ tam ngươi quả là cái gì cũng không biết. Nơi ta tuy mùa màng không tốt, nhưng vẫn phải trả thuế đất, thuế nông, nếu không trả được thì quan lại sẽ tới, vào nhà lấy đi hết những thứ có giá trị... Về sau, trong nhà thật sự không còn lại một cái gì."
"Chúng lấy hết đồ đạc rồi, sau đó những tên cầm thú đó... còn mang cả nữ tử của ta đi…"
Khi kể tới chuyện này, ông uống một lúc ba bát rượu, mọi người đều giữ im lặng.
Ông ấy nói thêm:
"Việc này không chỉ mỗi gia đình chúng ta, mà nhà nào cũng như vậy hết. Nếu các ngươi quan tâm, hãy hỏi người dân Từ Châu. Họ đều bị lũ chó quan lại làm khổ cả!”
Ta xin phép ra ngoài hít thở chút không khí, không lâu sau, đệ nhất đuổi theo ta, nói:
“Lão Tam, ta biết ngươi không muốn nhúng chàm, ta cũng không ép buộc ngươi.“
Ta chỉ mỉm cười, giữ im lặng.
Ông nói tiếp:
“Ngươi là người có học thức, biết nhiều về những chuyện đang diễn ra bên ngoài. Chắc trong lòng ngươi cũng hiểu một đạo lý, dân bị áp bức sẽ nổi loạn. Ta không thể nói trước điều gì, nhưng chúng ta có nhiều anh em như vậy, chẳng lẽ cứ định ở trong hang núi này cả đời, giả vờ như mọi chuyện diễn ra ngoài thiên hạ kia đều không can hệ gì tới mình sao?"
Ta vẫn không nói gì.
Ông ấy thở dài, vỗ vai ta nói:
“Ta chỉ là thổ phỉ không cha không mẹ, ta cũng không có học thức, không có nhiều suy nghĩ, lo lắng như ngươi. Khi nói những lời này, ta chỉ muốn dẫn dắt anh em mình đến một tương lai tốt đẹp hơn... Nếu ngươi không muốn theo, ngày mai đến kho, cầm một ít tiền rồi trở về nhà đi.”
Sau khi ông đi rồi, ta ngước nhìn trăng, chợt cảm thấy có chút bối rối.
Ta có thể nhận tiền rời đi, ta vẫn còn có nhà để về, có thể tiếp tục tham gia khoa cử, biết đâu ta có thể đỗ đạt, có thể sống một cuộc đời bình yên.
Những cuốn sách ta đọc đột nhiên làm ta bối rối, ta nghe thấy chính mình đang nhẩm "Mạnh Tử - Cáo Tử Thượng”:
"... Ta muốn được sống theo cách ta mong muốn, và chính nghĩa là điều ta muốn... Ngươi không thể có cả hai, ngươi phải hy sinh cho lẽ phải.”
(câu gốc 《孟子·告子上》……生我所欲也,义亦我所欲也…… 二者不可得兼,舍生取义者也。hai nào góp ý em với nha chứ trình độ em chưa tới này huhu)
Cuối cùng, ta đã không nhận tiền.
Đệ nhất cưỡi trên một con ngựa cao lớn, thấy ta dắt ngựa đến cạnh bên, ông nhe răng cười với ta:
“Sao ngươi lại ở đây?”
Ta cười. Không cần để ý tới chuyện gì khác nữa, ta đã thành đạo tặc, có thể đi đâu?
Chiến tranh rất tàn khốc, nhiều anh em ở phái Hắc Sơn đã bỏ mạng, thành tích quân sự của ta ngày càng được cải thiện.
Sau khi đệ nhất và đệ nhị qua đời trong trận chiến, ta xoay sở được một chút và đã cầm đầu một tiểu đoàn.
Đệ nhất tên là Hắc Hổ, không cha không mẹ, là trẻ mồ côi, được băng cướp trước đó nuôi dưỡng.
Ta không biết ông ta như thế nào, thi thể ông rơi xuống vực, không tìm thấy xác.
Đệ nhị tên là Lương Chính Phong, vốn cũng là người cùng huyện Xuân Dương, cùng họ Lương, ông chặn kiếm cho ta, trước khi chỉ nói:
“Đệ tam, ta khát nước quá. Lấy cho ta một ít nước.”
Ta đốt tiền vàng cho họ trong doanh trại, giấy vàng được lấy từ cửa hàng mai táng cùng thị trấn này, thấy không có ai ở đó, ta đành để lại hai mươi đồng tiền rồi rời đi.
Tiền vàng cháy trong lò than, cháy rất nhanh, ta như bị ngọn lửa mê hoặc, đờ đần nhìn chằm chằm vào đó.
Chúng ta chỉ là một lũ cướp, họ bắt cóc ta, làm cho cả nhà tưởng ta đã . Nhưng rồi họ đỡ kiếm cứu mạng ta.
Đột nhiên có người hỏi:
“Ngươi đốt giấy cho ai vậy?”
Ta ngơ ngác nói:
“Ai qua đời ta đều đốt.”
Người đó thở dài nói:
“Đốt giấy trong doanh trại là xui xẻo”.
Ta chợt nghĩ, đệ nhất đệ nhị cũng có phần mê tín, lúc nào cũng không cho ta nói những lời “không may mắn”. Không rõ biết ta đốt giấy tiền cho họ thế này, họ có mắng ta không.
Ta bật cười, không biết là nước mắt hay mồ hôi làm vết thương trên mặt ta nhức nhối, ta lẩm bẩm: “Mẹ kiếp.”
Người kia không rời đi, mà tiến tới, lặng lẽ nhặt hai chồng giấy bỏ vào lò than.
Ta ngẩng đầu lên nhìn anh ấy và hỏi:
“Chàng trai, cậu tên gì?”
Anh mím môi dưới, trông cực kỳ ngại ngùng, nói:
"Tên ta là Bùi Tuấn.”
Chiến tranh càng ngày càng khốc liệt, có lẽ nhìn Võ Vương thành công nổi dậy, nên những phe phái khác cũng làm loạn theo sau. Khói lửa ở khắp mọi nơi.
Sau khi quân Ngô Vương chiếm được Tương Dương, ta trở về quê nhà, mẹ đã bệnh nặng, nhưng ta không thể về thăm bà được. Ta sợ dọa mẫu thân đi gặp Diêm Vương trước cả khi bà qua đời vì bệnh.
Sau đó, ta tình cờ nghe được rằng mẹ đang có ý định cho cô gái kia tái hôn.
Ta cũng nghĩ, tốt hơn hết là để nàng tái hôn càng sớm càng tốt, không thể mãi mãi là góa phụ phải không? Tình thế này để càng lâu sẽ càng thêm khó khăn, trong lúc chiến tranh loạn lạc thế này, nàng cùng hai đứa nhỏ sẽ sống sót thế nào đây?
Nói thế nhưng ta vẫn muốn nhìn thấy nàng một chút. Chúng ta "kết hôn" đã được hai năm, ta thậm chí còn chưa biết nàng trông như thế nào.
Nói xong, có tiếng cọt kẹt ở cửa, ta thấy nàng bước ra ngoài, trong tay cầm một chiếc chậu gỗ đựng quần áo bẩn, nàng khẽ thở dài, nhưng tấm lưng gầy gò vẫn thẳng tắp, từng bước một đi đến bờ sông giặt quần áo.
Thành thật mà nói, nàng không phải là một mỹ nhân, nàng chỉ có thể coi là dễ nhìn.
Nhưng khi ta nhìn vào đôi mắt của nàng, đó là một đôi mắt hạnh nhân sáng ngời, chỉ cần một cái nhìn đó thôi cũng khiến tim ta đập rất nhanh.
Ta quay trở lại lãnh thổ, tóm lấy Bùi Tuấn.
Anh chàng này tuy mới gia nhập cách đây không lâu nhưng đã là bạn thân với ta, tài năng văn chương khá tốt, quan trọng nhất là anh ta có đầu óc, và có thể tính toán sổ sách nhanh chóng.
Ta vỗ vai anh ấy và nói:
"Hãy giúp ta chọn ra một người anh em trông tử tế nhất.”
Sau đó, ta đã có một mưu kế hèn hạ đầu tiên trong đời.
Ta đã đến đe dọa người thanh niên mang họ Lý kia, người được cho là sẽ đến Thái Bạch lầu gặp mặt nàng.
Thấy đấy, ta chỉ bẻ gãy một khúc gỗ thôi, hắn đã sợ đến mức khóc lóc thề thốt rằng sẽ không đi nữa, chứng tỏ hắn ta cũng không thật tâm với nàng cho lắm!
Nếu thật sự có nàng trong lòng, huống chi là bẻ gãy một khúc gỗ, cho dù ta có bẻ gãy mấy cái xương, hắn có phải bò cũng sẽ bò tới!
Ở tầng dưới Thái Bạch lầu, "người anh em trông tử tế nhất" hỏi:
“Đại ca, ta phải làm gì đây?”
Ta nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, nói một cách nghiêm túc:
“Hãy bình tĩnh, mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
Cậu ta chỉ biết cắn môi, nghiến răng im lặng.
Ta có chút lo lắng, tiếp tục chỉ ra:
“Cậu phải tỏ ra rất kiêu ngạo và coi thường nàng ấy! Dù sao thì hãy cứ làm ngược lại mọi đạo lý trên đời này”.
Cậu ấy nhìn ta nghi ngờ:
“Thật sự có người thiểu năng trí tuệ như vậy sao?”
Ta nói một cách nghiêm túc:
“Chưa từng, cậu là người đầu tiên.”
Nhưng dù sao đây cũng không phải là giải pháp lâu dài, ta suy nghĩ rất lâu, Bùi Tuấn mang theo bàn tính đi ngang qua, hỏi: “Xong chưa?”
Ta trừng mắt nhìn anh:
“Bùi Tuấn, đừng gạt bàn tính nữa!”
Anh ta có vẻ bối rối:
"Đây là việc của ta mà?”
Ta nói:
“Nhưng mà ồn ào quá!”
Anh ấy nói, "Vậy thì ta có thể tính nhẩm trong đầu.”
Ta lắc đầu, giả vờ thâm thúy:
“Có chuyện khác quan trọng cần ngươi lúc này.”
Anh ta nhìn quanh, thận trọng hỏi:
"Tại sao lại là ta? Vì ta nói nhiều quá à?”
Ta tỏ vẻ ngạc nhiên:
"Sao có thể như vậy được? Bởi vì ngươi đáng tin cậy.”
Tất nhiên là do ngươi nói quá nhiều!
Quân nổi dậy muốn tiến về phía Bắc xâm chiếm Thượng Kinh. Nhưng người cuối cùng ngồi lên ngai vàng rồi sẽ là ai đây?
Ngô Vương đã thất thủ, Tương Vương, Từ Vương tại Vân Nam lại nổi dậy, ai ai cũng đầy tham vọng.
Ta cũng có chút hoài bão, không thì ta đã về quê từ lâu rồi. Nhưng ta biết rằng ở trong tình thế này, càng sớm bộc lộ tham vọng thì sẽ càng sớm.
Vì vậy, ta tự xâm nhập rồi luân chuyển dưới quyền của nhiều kẻ khác nhau, cho dù đó là Ngô Vương hay Tương Vương.
Kết quả là ta dần dần có được danh tiếng, thu thâp được rất nhiều binh lính, những người đó muốn là quân của ta, cũng sợ uy lực của ta.
Bùi Tuấn gửi cho ta một mật thư chỉ có bốn chữ: Rút lui khỏi thác ghềnh.
Ta trở lại huyện Xuân Dương.
Có lẽ ta nên rút lui xa hơn nữa, nhưng không hiểu sao, có lẽ vì ta biết người dân ở đây rất chất phác, có nguồn cung dồi dào, nên sẽ không có tranh chấp nổ ra ở đây.
Có lẽ vì đây cũng là quê nhà của ta, có lẽ vì ở đây có những người ta muốn gặp.
Có lẽ ở đây có nàng…
Sau khi về, ta nhìn thấy nàng băng qua hai con phố, từ xưởng thêu đi ra, nắm tay Hà Tuệ, thỉnh thoảng nghe con bé ríu rít nói chuyện.
Hà Tuệ chỉ mới biết bò khi ta thấy nó trong lần gặp trước, bây giờ đã có thể chạy quanh khắp nơi.
Lần cuối cùng ta thấy nàng đã là hai năm trước, lúc này ta vẫn có thể nhận ra nàng trong đám đông.
Bùi Tuấn mặt đối mặt, báo cáo công việc với ta, nghiêm túc nói:
“Cô ấy muốn mua nhà trên thị trấn.”
Ta mặt không đổi sắc nói:
“Mua cho nàng đi.”
Bùi Tuấn nói thêm:
“Cô ấy cũng muốn mở xưởng thêu.”
Ta gật đầu:
“Để nàng mở.”
“…”
Bùi Tuấn nhướng mày:
“Cô ấy nói tối nay muốn ăn gà nướng.”
Ta dừng lại và nói:
“Đi bắt gà đi.”
Bùi Tuấn lặng lẽ nói:
"Tướng quân, chuyện này càng ngày càng nực cười.”
Ta hỏi:
“Ngươi có ý gì?”
Bùi Tuấn lập tức chột dạ:
“Ta… Là ta hơi eo hẹp về tiền bạc.”
Những ngày sau đó, để bảo vệ gia đình, nàng hiếm khi ra ngoài. Nhưng họ ăn uống gì đây khi không ra ngoài như thế?
Thế nên ta đã đưa ra một quyết định liều lĩnh nhất trong đời, ta mang đồ ăn đến nhà nàng…
Không, đúng hơn là nhà của ta.
Dù sao thì ta cũng đã dám tới gõ cửa.
Lúc đầu nàng không cho ta vào, ta hiểu rằng ta trông không an toàn cho lắm. Tất cả đều tại Bùi Tuấn, anh ấy là người đã khuyến khích ta nuôi râu, anh ấy nói:
“Râu thể hiện sức mạnh của nam tử”,
“Nếu ngươi không tin ta, nhìn Quan Vân Trường mà xem.”
và “Ngươi có làm được không thế? Ngươi không có râu sao?”
Tất cả làm ta thực sự nghe theo những lời vô nghĩa đó. Nếu ta xuất hiện với diện mạo an toàn hơn, lúc này có lẽ nàng đã mời ta vào nhà cùng dùng bữa rồi.
Càng nghĩ càng tức giận, ta đuổi Bùi Tuấn ra ngoài. Anh ta nghe tin như sét đánh ngang tai:
“Có phải vì ta lại nói nhiều quá không?”
Ta nói “Đúng vậy!”
Nhưng nhìn chung Bảo Cát rất tốt với ta, tuy lúc đầu nàng còn sợ ta, nhưng sau một vài lần tiếp xúc, nàng đã chịu cởi mở hơn.
Nàng đối với ta thực sự như một người vợ đảm đang, giúp ta sửa quần áo và làm cho ta những đôi giày mới.
Nàng biết ta thích ăn món gì, và luôn dặn ta phải biết chăm sóc bản thân nếu không còn ở lại huyện Xuân Dương nữa.
Đặc biệt khi nàng gọi ta là “Đại ca”, ta thầm đáp lại trong lòng: Ta là phu quân của nàng.
Ta biết Bảo Cát muốn ta ở lại, nhưng ta không thể.
Huyện Xuân Dương lúc này quả là một thiên đường hiếm có, nhưng thế giới bên ngoài thì không.
Tương Vương và Ngô Vương đều bị tổn thất, Từ Vương muốn lợi dụng tình thế này để phản công nhưng lại thất bại và bị thương nặng. Bây giờ tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào quân trong tay ta.
Ta biết đã đến lúc phải rời đi.
Lúc ta ra đi, Bảo Cát tựa vào khung cửa nhìn ta, ta biết ánh mắt của nàng bây giờ như thế nào.
Nàng là một người phụ nữ rất cứng rắn và sẽ không rơi nước mắt, nhưng ta nghĩ đây có thể là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.
Không ai nghĩ rằng ta sẽ là người ngồi trên ngai vàng, ngay cả Từ Vương cũng nghĩ ta là vị cứu tinh của hắn, và thề sẽ dùng mọi cách biến ta thành Hoàng đế.
Ta có bản lĩnh rồi, có thể phong nàng làm Hoàng hậu, tại sao lại không dám nói với nàng?
Bảo Cát đáng lẽ phải là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này.
Ít nhất trong lòng ta đã luôn thấy như thế.
Trong những ngày này, không thể thiếu Hà Minh Hà Tuệ giúp đỡ ta.
Nếu không phải một lần, ta lén nghe thấy Hà Tuệ ngồi trên đùi nàng nói:
"Có tốt có xấu. Nhị thúc của con lúc trước quả là tồi tệ.”
Bảo Cát im lặng một lúc rồi hỏi:
“Bây giờ thì sao?”
Hà Tuệ bình tĩnh nói:
“Bây giờ nhị thúc khác rồi.”
Con bé này thực sự còn dũng cảm hơn cả ta.
Ngày hôm sau khi ta dạy Hà Tuệ tập võ, nó nói:
“Nhị thúc, khi nhị thúc đến đây, mẹ không còn để ý đến con nữa, con phải làm sao?”
Ta bình tĩnh nói:
“Mẹ không phải lúc nào cũng có thể đồng hành cùng con, nhưng đòn roi của ta thì có thể. Con có muốn thử không?”
Hà Tuệ che mông:
“Nếu không thì nhị thúc có thể đánh anh Hà Minh. Con thế này, Hà Minh sao có thể tốt được?”
Nói xong nó lại bổ sung thêm:
“Nhị thúc đánh Hà Minh rồi thì không thể đánh con nữa!”
Con bé này, có chút tài năng của ta.
Sau khi râu nửa bên mặt bị giật xuống, khuôn mặt của ta vẫn còn hơi đỏ, nóng và sưng tấy.
Không thể trách ai cả, ta đáng bị như vậy.
May mắn là Bảo Cát đã không chọn cách giựt nốt nửa râu kia sau khi nghe ta thú nhận mọi chuyện.
Sau lễ phong hậu, ta nắm tay hai đứa nhỏ, nói rất chân thành:
“Nhị thúc nợ các con một ân tình, các con có mong muốn gì không?”
Hà Minh nhanh nhẹn nói:
“Đừng phong con làm Thái tử.”
Hà Tuệ thận trọng nói:
“Đừng để mẹ chuyển tới Phong Nghi cung.”
Ta buông tay chúng ra, thở dài và nói:
“Nhị thúc nợ hai con.”
Sau đó, Hà Tuệ nhận ân huệ ở cùng với Bảo Cát, còn ân huệ kia nó nói rằng
“Con sẽ không kết hôn theo chiếu chỉ nào hết”.
Từ đó trở đi, nó cứ vậy mà ném hết sính lễ ra đường khi bất cứ ai có ý cầu hôn nó.
Hà Minh từ đầu đến cuối quả thật chỉ muốn một điều, nó thật sự không muốn làm Thái tử. Vì lý do này, giống như những quan lại khó chịu của triều đại trước, nó thậm chí còn mang hết đồ đạc sách sở đến thư phòng, để “sự hòa hợp giữa Hoàng đế và Hoàng hậu nảy nở, đó là phước lành của triều đại.” - nó nói thế.
Vì vậy, khi Bảo Cát được chẩn đoán mang thai song sinh, Hà Minh đã vui mừng đến mức tưởng chừng như chính nó được làm cha vậy.
Hà Tuệ thấy lạ, liền đến góp vui và hỏi:
“Nếu là con trai và con gái thì gọi là gì?”
Ta không mặn mà nói:
“Long phượng tốt lành.”
Nó lại hỏi:
“Hai cô bé thì sao?”
Ta khẽ mỉm cười nói:
“Những điều tốt đẹp sẽ đến theo từng cặp”.
Sau đó nó hỏi:
"Hai cậu bé thì sao?”
Hà Minh thở dài một hơi:
“Yên tâm.”
Ta nói thẳng mặt:
“Ta không đủ khả năng.”
Bảo Cát cười mắng:
“Được rồi, huynh bao nhiêu tuổi rồi mà còn cãi nhau với bọn nhỏ?”
Hà Minh ngạc nhiên nói:
“Mẹ, mẹ không hiểu đâu, đàn ông vẫn luôn là những đứa trẻ.”
Ta thắc mắc tại sao nó lại biết cả những lời này.
Sau khi song sinh một trai môt gái chào đời, ta gọi Hà Minh đến Thư phòng, hỏi nó một lần nữa:
"Con có chắc là mình không muốn làm Thái tử không?”
Hà Minh tự tin nói:
"Sau khi trở thành Thái tử, sẽ phải trở thành Hoàng đế. Làm Hoàng đế rất mệt mỏi. Con đã là đại hoàng tử rồi, sao không thả lỏng một chút?”
Ta bị nó làm cho nghẹn ngào không thể phản bác, cũng không thể tin thằng nhỏ lại là người không có tham vọng như vậy, ta hỏi:
“Thái sư vô dụng đó đã dạy con điều gì? Vậy con muốn trở thành người thế nào trong tương lai?”
Hà Minh chắp tay sau lưng, lớn tiếng hùng hổ nói:
“Vậy cứ coi con là kẻ vô dụng đi!”
Ta quyết định rồi, nó phải là Hoàng đế, nó không thể trốn được đâu!
Ta đi gặp Bảo Cát khiếu nại, nhưng nàng chỉ cười nhạo ta, chọc vào vai ta:
"Đừng cãi nhau với bọn nhỏ nữa. Chúng ta đặt tên gì đây? Huynh quyết định xong chưa?”
Ta ngắm nhìn nụ cười của nàng, không khỏi tiến tới hôn nàng:
“Ta đã nghĩ kỹ rồi, sẽ gọi là Vượng Tài và Lai Phúc.”
Nàng vặn vẹo cánh tay ta, vừa tức giận vừa buồn cười, nghiêm mặt nói:
“Vượng Tài Lai Phúc sao! Đặt cho các con một cái tên đàng hoàng đi nào.”
Bảo Cát không biết viết chữ, nên ta nắm lấy tay nàng, viết từng nét một vào lòng bàn tay ta.
Tay của nàng không mềm mại như bàn tay của những nữ tử khác, có rất nhiều những vết chai do làm việc nặng lâu ngày để lại, nàng muốn rụt tay lại nhưng ta đã ôm chặt lấy nàng.
Nàng xấu hổ, khuôn mặt trắng ngần đỏ bừng, nhưng nàng vẫn nhớ những chữ ta viết trong lòng bàn tay.
Bên ngoài mặt trời đang mọc, ta nắm tay nàng, mỉm cười nói:
“Nàng nhìn xem, một dấu hiệu tốt.”
Quá khứ xa cách khổ cực của chúng ta đã qua, tất cả những gì ở tương lai là phần đời tươi sáng như ánh bình minh buổi sớm.
- hoàn toàn văn