Thác Mộc Tùy ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát Dung Tích, "Y là kẻ thù của ngươi, bây giờ đến đòi nợ ngươi? Vương gia này, mượn đao giết người không nên dùng như thế đâu."
Dung Tích nghe khẩu âm đặc sệt của Thác Mộc Tùy, tim rơi xuống đáy cốc.
Hắn bi thương nghĩ, không ngờ bản thân hô mưa gọi gió trong triều mười năm, cuối cùng lại chết mất xác ở một ngọn núi vô danh của huyện Ninh Viễn.
Sau khi giết Dung Nhứ không thành, hắn liền mất đi dã tâm vốn có.
Nếu không thể trở thành kẻ đứng đầu thiên hạ, thì kéo dài hơi tàn mà sống lay lắt có ý nghĩa gì?
2
Nếu hắn không có đoạn thời gian hô mưa gọi gió kia, hẳn là có thể lặng lẽ sống ở một góc nào đó trong Lê Triều, chờ đợi cái chết già.
Nhưng được rồi lại mất đi, ai có thể chấp nhận được kết cục này?
Trong đầu Dung Tích hiện lên hình ảnh kiếp trước. Đời trước hắn chết vì sự tự phụ của bản thân, đời này lại bại bởi trù tính của Cố Ánh Liễu, tên nam nhân mặt mày như sương tuyết này lại có nhiều người giúp đỡ y đến thế sao...
Hắn lao lực vất vả một đời này, chẳng lẽ là để chứng minh, bất kể thế nào, hắn cũng không đấu lại Cố Ánh Liễu à.
Sống cũng vậy, chết cũng thế.
Dung Tích trầm mặc sau một lúc lâu, nói, "Thác Mộc Tùy, ngươi muốn giết thì giết, đừng dài dòng nữa."
Thác Mộc Tùy kinh ngạc với chuyển biến của hắn, mới qua bao lâu mà nam nhân trước mặt này đã mất hết tâm tính, để mặc hắn xâu xé.
Hắn nói, "Còn tưởng rằng Vương gia là thiên chi kiêu tử, không ngờ ngay cả một nữ tử cũng không bằng."
Dung Tích câm miệng không nói.
Hắn không chỉ thua trong tay nữ nhân, còn thua một thư sinh.
Nếu đã bắt được người rồi thì dẹp đường hồi phủ thôi.
Hoắc gia quân cũng không phải dễ chọc, nếu Dung Tích và Hoắc Thái hậu lưỡng bại câu thương, hắn còn có thể ở giữa nhặt một chút lợi ích rơi vãi.
Nhưng bây giờ Dung Tích thành chó rơi xuống nước, Hoắc Thái hậu và Bệ hạ không ảnh hưởng tí nào, hắn muốn chiếm lĩnh Lê Triều khác nào lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe.
"Thủ lĩnh, chúng ta bị bao vây." Dũng sĩ vội vã chạy vào doanh trướng hỏi, "Chúng ta tiếp tục xuôi nam hay là phá vây lên bắc?"
"Dung Tích, hoa ta đưa đã nhận được chưa?"
Giọng nói mát lạnh như sương truyền vào trong doanh trướng, xua đi cái nắng gắt nóng ngực của cuối thu.
Thác Mộc Tùy ra khỏi doanh trướng, liền thấy một thanh niên trong y phục đỏ rực ngồi trên lưng ngựa, tóc đen buộc cao, nốt chu sa giữa mày dưới ánh dương rực rỡ vô cùng bắt mắt.
Hắn không ngờ Dung Tích còn có mối nợ tình thế này đấy. Thanh niên có thể một lần mang đến nhiều binh mã như thế, thân phận hiển nhiên không hề tầm thường. Nhưng toàn thân y lại không có khí chất như một tướng lĩnh quan quân, ngược lại, lại giống vật trang trí nuôi trong nhà. Thác Mộc Tùy chỉ có thể nghĩ y thống hận Dung Tích phản nước bội nhà, nên chạy đến đây gây phiền toái.
Bạn cũng sẽ thích
Salvation of The Scum Fifth Prince bởi lukiyo_224
Salvation of The Scum Fifth Prince
707K
52.7K
The reaper of the apocalypse has been unwilling forced into the body of a scum prince destined for death. He decides, the best way to spend this new life is to live aiml...
[BL]This Alpha's pheromones are Exploding bởi Rezioj27
[BL]This Alpha's pheromones are Exploding
946K
39.5K
Author:- Shao tang Status: Complete Status in COO: 79 chapters +9 Extras Qiu Jin transmigrated into a book once again. Last time, he transmigrated into an omega with phe...
Mr. Mafia And Mrs. CEO bởi omfg_af
Mr. Mafia And Mrs. CEO
16.1M
372K
[BEING RE-WRITTEN RN] Book one in the D'Angelo Series (Also the first maybe three chaps might be cringe, IT GETS BETTER I SWEAR 😭) What happens when two worlds of arro...
Arc-en-ciel bởi CoffeeGirl_10
Arc-en-ciel
4.8M
202K
〚FEATURED〛 ⭒⭒⭒⭒⭒ "My pick-up lines are great." "Yeah, and I have a pet llama." "You do??" "No, idiot." ⭒⭒⭒⭒⭒ Arc-en-ciel (n.): Ra...
𝐈𝐧𝐧𝐨𝐜𝐞𝐧𝐭 𝐓𝐞𝐦𝐩𝐭𝐚𝐭𝐢𝐨𝐧𝐬 | 𝟏𝟖+ (EDITING) bởi -h0lytrinity
𝐈𝐧𝐧𝐨𝐜𝐞𝐧𝐭 𝐓𝐞𝐦𝐩𝐭𝐚𝐭𝐢𝐨𝐧𝐬 | 𝟏...
12.2M
226K
( this book is currently being HEAVILY edited. I suggest not reading unless you are okay with slight errors.) In which a 40 year old Italian man falls into the trap of a...
Y.O.L.O (Boyxboy)✔ bởi letsgohomehidee
Y.O.L.O (Boyxboy)✔
8.3M
349K
*COMPLETED* (Y.O.L.O stands for: YOU ONLY LIVE ONCE) *** Carter Jones, the school nerd, and Killian Henderson, the reputated troublemaker, somehow end up getting detenti...
Chân Mệnh Hoàng Hậu bởi tunlinh2003
Chân Mệnh Hoàng Hậu
501K
15.5K
Khi Hoàng thượng vẫn chưa phải là hoàng thượng bây giờ, có cùng những người bạn kết bái làm huynh đệ hứa hẹn qua, nếu như hai bên mỗi người sinh một trai một gái thì sẽ...
"Thác Mộc Vương, hạnh ngộ." Cố Ánh Liễu mỉm cười thăm hỏi.
Thác Mộc Tùy lúc này mới ý thức được, những phán đoán lúc trước hoàn toàn sai rồi. Thanh niên cười nhưng sâu trong con ngươi kia không hề có chút vui vẻ nào, lại giống như đang hận không thể ăn tươi nuốt sống quân địch trước mắt.
"Có lẽ ngươi không biết ta là ai. Ta là Cố Ánh Liễu, hoàng phi của thiên tử Lê Triều, Hoàng hậu tương lai." Cố Ánh Liễu híp mắt, "Bây giờ ta đang rất không vui. Nếu ngươi giao Dung Tích ra, ta có thể thả các ngươi một con đường sống. Ngươi từ Ninh Xa đến Trấn Dương, Dư Tân, hẳn là rất vất vả nhỉ?"
1
Thác Mộc Tùy nhanh chóng nhận ra, "Là ngươi dẫn ta đến đây?"
"Ngươi nghĩ sao?" Cố Ánh Liễu kéo dây cương nói.
Thác Mộc Tùy rất biết xem xét thời thế, trực tiếp kéo Dung Tích đang bị trói gô ném đến trước vó ngựa Cố Ánh Liễu.
Hắn sải bước lên ngựa, "Dung Tích bại bởi ngươi, không oan."
Tộc Khương trước nay tới không bóng đi không gió, chỉ trong nửa khắc, mấy ngàn tinh binh còn cắm trại dưới chân núi đã không còn một mống.
"Cứ thả bọn họ đi như vậy sao?" Có vài Hoắc gia quân thắc mắc.
Cơ hội ngàn năm có một, để sổng thật đáng tiếc.
"Ta nói thả bọn họ một con đường sống, đương nhiên sẽ giữ lời." Cố Ánh Liễu nhìn phương hướng tộc Khương đang đi, "Nhưng thủ tướng huyện Ninh Viễn có thả không thì không liên quan đến ta, đúng không?"
2
Cố Ánh Liễu vừa dứt lời, Hoắc gia quân đã run bần bật.
Cố Ánh Liễu lại nói, "Chúng ta hành quân suốt đêm, khó đánh thắng được tinh binh của Thác Mộc Tùy. Công lao này ta cũng có thể thưởng cho các ngươi, nhưng nếu xảy ra đại loạn, khiến cho người huyện Ninh Viễn nhặt được thì mất nhiều hơn được, bắt một tên phản tặc cũng đã đủ để thăng quan tiến tước rồi."
Hoắc gia quân vừa nghe nói liền liên thanh đồng ý, càng thêm tin phục Cố Ánh Liễu.
Dung Tích nghe Cố Ánh Liễu nói, trong lòng sợ hãi.
Đã thả tộc Khương chạy trốn, bán cho thủ tướng huyện Ninh Viễn một nhân tình để hắn lập công. Lại thu mua Hoắc gia quân, để bọn họ cho rằng mình không nỡ uổng cả một đại binh để làm chuyện vô ích, thật sự là...
Lõi đời gian xảo thế này, nếu y muốn thăng quan, làm sao có thể ở nguyên một vị trí Thị lang nhỏ bé tận ba năm....
Nếu đấu trí cùng Cố Ánh Liễu, chưa chắc hắn đã thắng được.
Kiếp trước hắn có thể đắc thủ, sẽ không phải là vì lần cứu Cố Ánh Liễu trong đám cháy đó đấy chứ?
"Nếu như có kiếp sau, ta nhất định không muốn gặp lại ngươi." Dung Tích nói.
Cố Ánh Liễu xoay người xuống ngựa, ngồi xổm trước mặt Dung Tích, "Ta cũng muốn nói câu tương tự với kiếp sau của ngươi đấy. Tiểu Nhứ Nhi vẫn còn hôn mê bất tỉnh, ta thật sự quá rảnh rỗi, không có gì để làm."
Thanh niên khép hờ mi mắt, quầng sáng như đang tỏa ra từ khuôn mặt tuấn mỹ của y, trong không khí có hương xương bồ mát mẻ, mờ mịt không giống như cảnh đẹp nhân gian.
Y chậm rãi nói, "Một ngày em ấy không tỉnh, ta sẽ xẻo ngươi một dao. Chờ Tiểu Nhứ Nhi tỉnh dậy thì ta sẽ cho ngươi một thống khoái, ngươi thấy thế nào?"
Cố Ánh Liễu đứng dậy vỗ tay, "Ta cảm thấy rất là hào hứng."
"Tên điên, tên điên!" Dung Tích co rúm lại lui về sau, "Sao Dung Nhứ lại thích loại điên dồ như ngươi!"
Cố Ánh Liễu cong khóe môi, "Liên quan gì đến ngươi."
Y nhìn về phía tùy tùng của Dung Tích, không có chút do dự nào, "Còn lại giết hết."
......
Cố Ánh Liễu không dừng vó ngựa, kéo Dung Tích về Thịnh Kinh.
Ngộ nhỡ Tiểu Nhứ Nhi tỉnh lại mà không thấy y sẽ tức giận, đến lúc đó y phải dỗ rất lâu.
Y rời Thịnh Kinh trong mưa, hồi kinh vẫn chưa ngớt.
Cố Ánh Liễu nhìn màn trời mưa bụi, cảm nhận được gió thu mệt mỏi lại lạnh lẽo.
Bệ hạ vẫn chưa tỉnh.
Hoắc Thái hậu đã phong tỏa tin tức Bệ hạ hôn mê không tỉnh, chỉ nói dạo này không thể ra gió, mọi chuyện đều được bà xử lý gọn ghẽ.
Trong triều không nhấc lên một cột sóng, trải qua kiếp nạn vừa rồi, quan viên càng thấm thía giữ được chức quan đã là không dễ, Nhiếp Chính Vương đảng chia năm xẻ bảy, so với lúc Dung Nhứ cầm quyền thì còn trật tự hơn.
Khi Cố Ánh Liễu hồi kinh, mọi người đều nghển cổ trông chờ, cảm thấy vị phi tử này lập công lớn như thế, nói không chừng sẽ giằng co đế vị với Thái hậu.
Thế lực trong triều lại chia thành ba phần, Thái Hậu, Cố Ánh Liễu, Dung Nhứ hình thành thế chân vạc, kiềm chế lẫn nhau.
Đáng tiếc hy vọng của bọn họ đã bị dập tắt. Cố Ánh Liễu không quan tâm quyền thế, từ khi hồi kinh vẫn luôn kề cạnh Bệ hạ hầu bệnh.
"Tiểu Nhứ Nhi, ngươi đã nói phải mang thai con của chúng ta, không được hứa mà không giữ lời, biết không?" Lòng bàn tay Cố Ánh Liễu lên khuôn mặt thiếu niên.
"Mấy con ruồi dám bắt nạt người của ta, ta đều bắt hết lại rồi. Ngươi không dậy nhìn bọn họ lần cuối thì rất đáng tiếc đó."
......
Cố Ánh Liễu nằm bên mép giường, "Tiểu Nhứ Nhi, ngươi đừng đi được không?"
"Ta còn một bí mật chưa nói với ngươi, có lẽ ngươi chính là Dung Nhứ, ngươi không chiếm thân thể của kẻ khác. Vạn nhất ngươi trở về quê nhà, trả lại thân thể này rồi lại quay lại thì rất phiền toái, đúng không?"
Tiểu Ngũ và Đậu Hồi Chương ngồi trên ngọn cây ngoài Sùng Dao Điện nói chuyện.
Tiểu Ngũ: "Cố đại nhân cứ thế này sẽ suy nhược cơ thể mất."
Đậu Hồi Chương: "Cũng hết cách rồi. Trước kia nhìn y bận rộn nhưng thực tế chuyện gì chẳng xoay quanh Bệ hạ, y làm gì có chuyện của mình. Bây giờ Bệ hạ hôn mê bất tỉnh, y chẳng có việc gì để làm, không vây quanh Bệ hạ nói chuyện thì y vô dụng à."
Gã ngắt một cái lá cây ngậm vào miệng, "À còn phải mỗi ngày ra khỏi phòng xẻo Dung Tích hai dao."
2
Tiểu Ngũ: "Bệ hạ có Cố đại nhân yêu mình như vậy, thật may mắn."
Đậu Hồi Chương gõ đầu Tiểu Ngũ, "Rõ ràng là Cố Ánh Liễu gặp may mắn."
Tiểu Ngũ: "Tại sao lại là Cố đại nhân gặp may mắn?"
Đậu Hồi Chương: "Một câu nói không rõ."
Tiểu Ngũ: "...... Ngươi chê ta ngu ngốc."
Đậu Hồi Chương bất đắc dĩ, "Oan uổng a......"
-
Thái giám trong cung bắc thang, treo từng ngọn đèn hoa lê mạ vàng lên hành lang.
Ánh đèn vàng nhạt lộ ra bóng người mờ ảo, xước yểu điệu ước, theo gió lay động.
Cố Ánh Liễu cho Dung Nhứ uống thuốc xong xuôi, đi đến nơi giam giữ Dung Tích.
Máu đỏ uốn lượn trên vành bồn quân tử lan, đất đỏ thẫm, vết thương trên cổ tay Dung Tích chồng chất không đếm xuể.
Cố Ánh Liễu cầm chủy thủ, lải nhải với Dung Tích như người điên, "Hôm nay em ấy vẫn chưa tỉnh, nên phải xẻo ngươi một dao thôi."
1
Không cần lưỡi dao chạm đến, Dung Tích đã theo phản xạ run rẩy.
Miệng hắn bị vải dệt thít chặt, gò má trắng bệch không còn tí máu, môi cũng hằn lên vết trói.
"Đừng nghĩ đến chuyện tự sát, cho dù ngươi chết thì ta cũng có thể triệu hồi ngươi về giết thêm một lần nữa." Cố Ánh Liễu cầm chủy thủ, dọc theo miệng vết thương xẻo một miếng thịt trên khuỷu tay Dung Tích.
Miếng thịt vừa xẻo ra đã được ném cho con chó trong phòng.
1
m thanh nhai nuốt vang lên, Dung Tích lạnh người, sợ hãi và đau đớn làm mồ hôi trên người hắn tuôn ra từng dòng.
Hắn muốn gào rống lên, nhưng vải dệt thít chặt lấy khớp hàm khiến hắn chỉ có thể phát ra tiếng nức nở thống thiết.
Cố Ánh Liễu lau vết máu trên chủy thủ, "Mỗi lần thế này ta đều cảm thấy máu ngươi ô uế chủy thủ của ta, tiếc là của người khác thì ta không quen dùng."
Thanh niên ngồi dậy, "Có phải mỗi ngày ngươi đều cảm thấy mình đang sống trong sợ hãi?"
Cố Ánh Liễu ho khan dữ dội, che ngực lại, "Ngươi không khổ bằng ta đâu, đáng tiếc ta tài hèn học ít, không thể nghĩ ra biện pháp nào để ngươi chịu đựng đau khổ như ta."
Từng ngày trôi qua, Cố Ánh Liễu thậm chí bắt đầu không dám ngủ.
Y sợ tỉnh dậy đã chạm vào một thân thể lạnh băng.
Y còn chưa có ước định kiếp sau với Tiểu Nhứ Nhi, ngộ nhỡ khi qua cầu Nại Hà, Tiểu Nhứ Nhi cảm thấy y không tốt, không muốn y nữa thì sao.
Cố Ánh Liễu ra khỏi phòng, đột nhiên nhớ đến một người.
Sao y lại quên được nhỉ?