Thịnh Kinh nội Nhiếp Chính Vương phủ, kim bích huy hoàng, ngọn đèn dầu diệu diệu.
Nhiếp Chính Vương phủ trong Thịnh Kinh, kim bích huy hoàng, đèn dầu lập lòe.
Dung Tích nhìn thanh niên đứng yên trước mặt hắn, áo quần mộc mạc, cũng có vài phần chịu đựng, nhìn thấy hắn không hề có thái độ nhút nhát.
"Chính ngươi phát hiện vị trí lương thảo quân đội ngoài thành?" Dung Tích đi đến trước người thanh niên hỏi.
Từ vị trí của Đại Trụ nhìn, chỉ có thể thấy Dung Tích giày đen bóng lộn cùng kim bào hào hoa xa xỉ.
Gã hồi hồn, trả lời, "Đúng vậy. Lúc trước thảo dân ở trong quán trà ngẫu nhiên nghe thấy có người nói, chỗ nào đó ngoài thành có sân đập lúa. Nhưng mấy tháng trước, thảo dân từ đằng đó đi đến đây thì không thấy có sân đập lúa nào hết. Thảo dân suy đoán, đó hẳn là vị trí kho lúa mới của quân địch."
Đại Trụ dừng một chút lại tiếp tục nói, "Thảo dân may mắn quen biết một hai vị nhân sĩ giang hồ, bọn họ ra ngoài thành Thịnh Kinh xem xét thì phát hiện suy đoán của thảo dân thập phần ăn khớp, cho nên thảo dân cả gan báo cho Yến phu nhân."
Dung Tích gật gật đầu, "Ngươi nói, Cô sẽ tự đi kiểm chứng."
Đại Trụ khom người cáo lui.
Đến khi ra khỏi thính đường, cả người gã đã đầy mồ hôi.
Từ Yến gia thôn lại đến thành Thịnh Kinh, tất cả đều là Yến Đồng muốn sao?
Trong lòng Đại Trụ không hiểu, tòa kinh đô này giống như một con quái vật ăn thịt người, tại sao Yến Đồng lại luôn mong muốn vào đây.
Sau khi Đại Trụ rời đi, Dung Tích liền cho người lưu ý nhất cử nhất động của Đại Trụ.
Mặc kệ tin tức có phải là thật không, một người không rõ lai lịch chung quy vẫn không thể tín nhiệm dễ dàng.
Khi hắn theo dõi Dung Nhứ và Cố Ánh Liễu ở Hà quận, cũng biết gã này là một thanh đao tốt của Yến Đồng.
Nhưng ngoài dự kiến của Dung Tích chính là, tên nam nhân thật thà chất phác lại không phải thiếu suy nghĩ, có chút khôn vặt.
Còn tên Yến Đồng thân mang danh khí này, dùng để hắn làm lung lạc cấp dưới là tốt nhất, có điều, mấu chốt là hắn vẫn còn thích, cũng không sao.
Dung Tích ra khỏi thính đường, hoa trong sân vừa lúc nở rộ, ánh mặt trời xán lạn chiếu xuống như thế ngoại đào nguyên.
Hắn ngắt một đóa tường vi lộng lẩy, cảm thấy trong lòng không tĩnh, dường như có điều gì đó đã bị hắn xem nhẹ.
Hắn biết Hoắc Trừng cùng với Khương tướng quân Thác Mộc Tùy có quan hệ, nên đã sớm thông báo tên đó đến nhặt của hời.
Đến khi việc thành, hắn chắp tay nhường nửa giang sơn, còn có chuyện tốt nào hơn không?
Hiện giờ binh lực các quận huyện đều đang tập trung dưới thành Thịnh Kinh, phòng tuyến bên ngoài lỏng lẻo, chỉ cần công phá được tuyến phòng ngự biên cảnh là có thể bước vào Trung Nguyên dễ như lấy đồ trong túi.
Hắn cũng đã phái người đi Nam Dương triệu tập binh lực trợ giúp Thác Mộc Tùy một tay, tin tưởng ít ngày nữa Hoắc gia quân từ Nam Dương sẽ đến được kinh đô.
Đến lúc đó lại vây chặt phe cánh của Cố Ánh Liễu, đảm bảo y phải sứt đầu mẻ trán.
Dung Tích suy đoán trù tính của mình, có vẻ trời cao cũng đang giúp hắn, từ sau khi Cao Từ bị ám sát thì không có tin tức gì, kho thóc của quân đội cũng bại lộ dưới mắt mình....
Kiếp trước bất quá là Cố Ánh Liễu dựa vào thời thế Thiên Đạo thôi, nhưng hiện giờ Thiên Đạo cũng đang đứng về phía mình rồi, xem y giãy giụa thế nào.
Hắn nhớ lại khuôn mặt yêu nghiệt kia của Cố Ánh Liễu, thật là đáng tiếc. Nếu ngày chiến thắng mà Cố Ánh Liễu còn chưa chết, hắn cũng không ngại chơi một chút tên nam nhân này của chất nhi mình, rốt cuộc tư vị xác thật không tồi.
(T buồn ói với thằng cha này quá cứu t)
Dung Tích lại đi trấn an ám vệ của Hoắc Trừng.
Đám ám vệ này người thì thừa, công kích không đủ. Để bọn họ bảo vệ mình thì còn được, chứ giết người trong doanh trướng thì kỳ lạ, điều này Dung Tích hiểu rất rõ.
Hoắc Trừng thua vì quá do dự không quyết đoán, nếu đêm đó lẻn vào doanh trướng giết luôn Dung Nhứ thì làm gì có kết cục thế này?
Con nối dõi hoàng gia điêu tàn, Dung Nhứ chết, hắn chính là người thừa kế duy nhất, danh ngôn chính thuận.
Cần gì phải ở đây mất công hòa giải với Cố Ánh Liễu? Dung Tích tiếc nuối xé nát cánh hoa, hoa này nhìn thì kiều diễm, trên thực tế không có tác dụng gì, hắn vẫn thích loại tường vi này, ít nhất giãy giụa còn có chút đẹp.
-
Ngoài Kinh Giao.
Nam phong ấm áp, thổi vào núi rừng.
Cố Ánh Liễu dỗ Dung Nhứ dùng xong cơm trưa, lại ôm cậu ngủ trong ngực.
Đậu Hồi Chương chờ bọn họ dính nhớp xong, cuối cùng hiện thân báo cáo công việc với Cố Ánh Liễu, "Cái người này có khác gì nuôi thêm hài tử không hả...."
Cố Ánh Liễu trừng gã một cái, tự mình cầm lấy bút son phê duyệt tấu chương.
"Ta xem người nào đó là tâm sinh đố kỵ, không có sinh hoạt phu thê nên cả ngày táo bạo."
Đậu Hồi Chương: "Liễu phi nương nương, ngươi nói lời này là quá mức, nếu không phải ta thoái vị trí cho ngươi, ngươi có thể đi đến bước này với Bệ hạ không?"
Cố Ánh Liễu cười như không cười mà vẽ một vòng tròn đỏ tươi lên tấu chương, "Ngươi cũng tự dát vàng lên mặt thật. Tiểu Nhứ Nhi nhà ta nhìn cái mặt ngươi mấy năm còn không coi trọng, ta vừa vào cung đã lên làm Liễu phi. Người nào đó, vẫn nên tự mình hiểu mình mới tốt."
Đậu Hồi Chương cầm lấy một quyển tấu chương làm quạt, tự quạt cho mình: "Đấy không phải là do ta căn bản không muốn đoạt với ngươi à?"
Cố Ánh Liễu: "Đang lúc chính mình tưởng khảo Trạng Nguyên là có thể thi đậu dường như."
Đậu Hồi Chương bĩu môi, "Nhìn ngươi đắc ý kìa, làm như ngươi thì đậu?"
Cố Ánh Liễu dừng một chút, "Bệ hạ khen ta phong tư tuấn tú, chứng kiến vô ra này hữu giả, cho nên điểm ta thành Thám Hoa lang, để Từ Thành Hoằng chiếm tiện nghi, lên làm Trạng Nguyên."
(hm vô ra này hữu giả là sao...)
Y nhớ lại 3-4 năm trước khi Bệ hạ khâm điểm y là Thám Hoa. Tiểu hoàng đế mới có mười lăm tuổi, ngồi trên long ỷ cao cao, bên cạnh là Điền Cát quạt cho cậu, cậu lôi kéo Điền Cát khe khẽ nói nhỏ. Khi đó là lần đầu tiên mình bước chân vào Kim Loan Điện, không dám nhìn thẳng thiên nhan, nên hoàn toàn không thấy rõ diện mạo của cậu, chỉ nhớ rõ âm thanh ngọt nhẹ của thiếu niên, còn chưa mất hết vẻ trẻ con, khác với bộ dáng độc ác về sau một trời một vực.
Trong lòng Cố Ánh Liễu đột nhiên có một suy đoán không có khả năng.
Y ôm chặt thiếu niên, lại nhớ phương trượng chùa Bồ Đề từng nói, chuỗi ngọc bồ đề không phải là vật mà Tiểu Nhứ Nhi phải mang.
Có thể hay không?
Đậu Hồi Chương: "Cái gì zậy, không phải mới chỉ nói ngươi không đậu Trạng Nguyên thôi à, không cần bày ra vẻ mặt tiểu tức phụ này chứ, làm như ta bắt nạt ngươi."
Cố Ánh Liễu ôm chặt thiếu niên, khóe môi bởi vì suy đoán này mà khắc chế không được cong lên.
Nếu Tiểu Nhứ Nhi căn bản không phải là hồn phách ngoại lai, bất quá là bị sống nhờ ba năm, vậy thì Tiểu Nhứ Nhi không cần phải lo lắng trở về "Quê nhà".
Lê Triều mới là gia đình chân chính của cậu.
Cố Ánh Liễu lại liếc Đậu Hồi Chương một cái, "Ta vốn dĩ chính là tiểu tức phụ của Bệ hạ."
Đậu Hồi Chương che lại ngực, "Ta xem như thua ngươi, có biết xấu hổ không hả lão đông tây, lớn hơn Bệ hạ ba tuổi có thừa mà còn tự xưng tiểu tức phụ, là lão tức phụ mới đúng."
Gã đạp đá án thư, "Thiếu chút nữa quên nói chính sự với ngươi, đem vị trí kho lúa báo cho Dung Tích, ta làm cho ngươi rồi đó. Thiên y vô phùng, ta thật là bội phục chính mình."
Cố Ánh Liễu ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết, "Ngươi đi tìm Hạ Lĩnh, bảo hắn cho ngươi một lọ khẩu dược co rút, trộn với một ít độc dược mạn tính, nghĩ cách cho Yến phu nhân dùng."
Đậu Hồi Chương: "Không phải chứ, cái người này nhìn thì trời quang trăng sáng, thực tế là nham hiểm độc ác ghê?"
Cố Ánh Liễu bỏ tấu chương xuống, "Ta không ngại dùng biện pháp nham hiểm độc ác này lên người ngươi đâu, để ngươi biết cái gì gọi là không từ thủ đoạn chân chính."
Đậu Hồi Chương nhìn Cố Ánh Liễu khi nói chuyện khi phê duyệt một chồng tấu chương, vội vàng lắc đầu, "Cái này gọi là mục đích minh xác, toàn lực ứng phó, liên quan gì đến nham hiểm?"
Gã vừa nói chuyện, ngón tay vừa gõ gõ lên án thư bằng gỗ mun, "Có điều, độc phải rất khó làm chết người, không thể để thân thể Yến phu nhân nhanh chóng biến đổi khác thường được, không lại mất hiệu quả."
Cố Ánh Liễu: "Ừ, ta muốn cho Dung Tích ít phiền toái."
Đậu Hồi Chương ôm lấy cánh tay, "Từ từ, Yến phu nhân không phải nam nhân hả? Cấp cung khẩu đồ dược thì có tác dụng gì với cậu ta?"
Cố Ánh Liễu lạnh lùng trực tiếp đuổi người, "Ngươi chờ mong ngày nào đó Tiểu Ngũ mắt bị mù đi."
-
Hoắc gia quân đóng ở Nam Dương đi cùng với Hoắc Thái hậu hồi kinh.
Cố Ánh Liễu không hề tỏ ra bất ngờ, cũng không biết trong kinh đô Dung Tích đang kích động hưng phấn hay là sợ hãi nhỉ?
Hoắc Thái hậu cũng từng có một thời gian theo tiên đế chinh chiến trên lưng ngựa.
Hoắc gia quân đóng tại Kinh đô phần lớn là thân tín của Hoắc Trừng, theo hắn chém giết ngoài biên cảnh. Nhưng Hoắc gia quân ở Nam Dương lại không nhiều tình nghĩa thâm hậu như thế với Hoắc Trừng, trong số họ vẫn có không ít lão tướng đi theo Hoắc Thái hậu thủ vệ phía bắc.
Cho dù là giảng tình nghĩa hay là nói ích lợi, Hoắc Thái hậu đều có đủ ưu thế.
Cố Ánh Liễu đi theo sau Dung Nhứ, ra khỏi thành nam mười dặm nghênh đón Hoắc Thái hậu.
Dung Nhứ ngồi ngay ngắn trên ngự liễn thiên tử, ló đầu ra nhìn cờ xí của Hoắc gia quân đang đón gió phấp phới cùng Hoắc Thái hậu một thân áo giáp ngồi trên lưng ngựa, cảm giác quen thuộc lại lần nữa nảy lên trong lòng, giống như đã từng xuất hiện cảnh tượng này trong đầu.
Cố Ánh Liễu đỡ Dung Nhứ xuống ngự liễn, vấn an Hoắc Thái hậu. Đầu ngón tay thiếu niên hơi lạnh, còn có chút run rẩy không tự nhiên.
Dung Nhứ nhìn Hoắc Thái hậu đầy mặt phong sương, khom người hành lễ với bà, "Mẫu hậu mạnh khỏe."
Hoắc Thái hậu xoay người xuống ngựa, nâng thiếu niên dậy, "Bệ hạ vạn an."
Phút chốc, toàn bộ Hoắc gia quân đều xuống ngựa, nửa quỳ trên mặt đất, "Bệ hạ vạn an."
Tiếng gọi ầm ĩ đều nhịp, không có một chút trì trệ.
Dung Nhứ nhìn mà hốt hoảng, đáy lòng chấn động như sơn hô hải khiếu.
Hóa ra đây là Hoắc gia quân từng nổi tiếng khắp Lê Triều.
Dung Nhứ nhanh chóng hoàn hồn, "Mẫu hậu cần gì đa lễ như vậy."
Hoắc Thái hậu nghiêm mặt nói, "Ai gia tự thỉnh vì tướng lãnh Hoắc gia quân, vì Dung gia, vì Hoắc gia cũng vì giang sơn bá tánh, đánh hạ Thịnh Kinh!"
Cờ chiến phần phật, mấy vạn binh lính Hoắc gia quân nửa quỳ trên sơn đạo, không một tiếng nói chuyện.
Nữ nhân gần bốn mươi, vì gia tộc vì nhi tử cũng vì bá tánh, lần nữa phủ lên chiến giáp, tái hiện lại khung cảnh bà đi theo tiên đế chinh chiến mấy chục năm trước.
Thân ảnh Cố Ánh Liễu biến mất sau ngự liễn.
Thời khác này y mới thật sự hiểu rõ nữ tử truyền kỳ này, cũng hiểu bà vì cái gì mà phải thủ vệ vinh quang của Hoắc gia bằng được.
Sau lưng bà là vô số chiến hữu từng vào sinh ra tử, lại có con cháu của các lão tướng từng theo bà, vinh nhục toàn hệ của bọn họ, dựa cả vào Hoắc gia.
Bà không thể ngã xuống, Hoắc gia cũng không thể ngã xuống.
Cho nên bà khoác áo giáp, vượt chiến mã, mang theo mấy vạn Hoắc gia quân cùng binh khí làm quân lệnh, vượt qua núi sông để đến dưới thành Thịnh Kinh, vì một khoảnh khắc này.
Nghênh chiến!
Hoài lão tướng quân đứng nghênh đón Hoắc gia quân mà lão lệ tung hoành.
Hoắc Huệ Nương, bà đã trở lại.
Cố Ánh Liễu hiểu tại sao khi mình đến tìm Hoắc Thái hậu, bà lại đột nhiên có thần thái.
Lại hiểu khi ở dưới thành, Hoắc Thái hậu trao đổi ánh mắt với Hoắc Trừng, dường như cũng hiểu tại sao Hoắc Trừng đa mưu túc trí lại chấp nhận chết một cách dễ dàng sau khi trúng độc như vậy.
Cái liếc mắt đó nên là sự thất vọng của Hoắc Thái hậu với hắn, thất vọng vì hắn không màng gia tộc, vịn vào cái cớ tình yêu làm ra việc ngốc.
Hoắc Trừng tự thẹn, cho nên không hề giãy giụa mà chết trong thành Thịnh Kinh.
Mà sau khi Hoắc Thái hậu biết tin Hoắc Trừng chết lại tiều tụy đau đớn, ngoại trừ niềm mong nhớ với đứa cháu mình hết lòng thương yêu này, còn có hận hắn rèn sắt không thành thép mà nản lòng thoái chí, lại áy náy vì mình ép chết Hoắc Trừng.
Cả đời này của Hoắc Trừng quá thuận lợi, gia thế hùng hậu, dung mạo xuất chúng, niên thiếu thành danh, chiến công chồng chất.
Năm đó kiêu ngạo khiến hắn dù có gặp được người mình thích cũng không thể cúi đầu làm phi tần, nay lại vì một ánh mắt thất vọng của cô cô mà quyết tâm đi chết.
Dung Nhứ nhìn Cố Ánh Liễu, tình huống này cậu chưa gặp bao giờ, có nên đáp ứng không?
Cố Ánh Liễu nắm chặt tay cậu, ống tay áo to lớn bao phủ, hai người tay trong tay bên nhau, như là đứng trước mặt bao người mà làm chuyện xấu.
Dung Nhứ liếc liếc mắt nhìn bốn phía, đại gia giống như tập mãi thành thói quen, cũng không có tỏ ra biểu tình nào kỳ quái.
Cố Ánh Liễu vẽ một vòng trong lòng bàn tay Dung Nhứ.
Dung Nhứ biết đây là chuẩn, "Mẫu hậu có khát vọng này, nhi thần không đành lòng cự tuyệt."
Hoắc gia quân đã đến Thịnh Kinh, chuyện Cao Từ kia cũng nên kết thúc.
---