Ta Mang Thai Nhãi Con Của Quyền Thần

Chương 59: Ngày thứ ba




Cố Ánh Liễu gọi thủ vệ đem Cố Dịch Sơ kéo đến hình phòng, lại đun một bình nước ấm lại đây.

Tiết trời nóng thế này, một bát nước lạnh là tiện nghi cho nó.

Trong hình phòng châm lửa, chiếu sáng như ban ngày.

Cố Ánh Liễu nhìn bốn phía chung quanh, hình cụ nào cũng dính máu, mùi có chút khó ngửi.

Y lấy ra một gáo nước ấm, hắt luôn lên đùi Cố Dịch Sơ.
2

Tiếng kêu la thê lương thảm thiết vang lên, âm thanh bén nhọn như muốn chọc phá màng tai.

Cố Ánh Liễu lạnh lùng, "Câm miệng."

Chủ nhân thanh âm kia liền từ từ nhìn về phía y, ngừng thở, không dám phát ra tiếng nào.

Lần cuối cùng Cố Dịch Sơ nhìn thấy Cố Ánh Liễu là ở linh đường của phụ thân, cả người y trắng toát, nốt chu sa giữa mày cùng đôi môi đỏ bừng là hai màu sắc duy nhất trên người thanh niên.

Lần này gặp lại, trên người Cố Ánh Liễu lại thêm một chút mùi hoa nhạt nhẽo cùng hơi thở hoa lệ, như tuyết trắng nhiễm phải phồn hoa tươi đẹp của thế trần tục.

Cố Ánh Liễu cười như không cười mà nhìn Cố Dịch Sơ, y vẫn luôn biết vị "đệ đệ" này trong nhà có chút ý tưởng với mình, không ngờ bây giờ nó đã là tù nhân mà còn dám nhìn y với ánh mắt thèm nhỏ dãi đấy.

Trong hình phòng chỉ tiếng lửa lách tách cháy xém, bầu không khí tràn ngập căng thẳng giữa hai người, không ai mở miệng trước.

Cố Ánh Liễu nhẫn nạn quấy nước ấm, hơi nước nóng bỏng bay lên cao, thấp thoáng giấu biểu tình của y đằng sau.

Ba mươi phút sau, Cố Dịch Sơ cuối cùng chịu không nổi, vẻ mặt đưa đám, "Ngươi muốn cái gì?"

Cố Ánh Liễu nhướng mày, "Ta muốn cái gì, không phải ngươi rất rõ ràng sao?"

Y quá hiểu tên đệ đệ này rồi, nếu y tỏ vẻ mình không phải là Cố Ánh Liễu đã trùng sinh, nó sẽ giở trò gian dối để gạt mình rất nhiều chuyện.

Nếu muốn nói lời khách sáo, phải đánh tan phòng tuyến tâm lý của nó đã.

Hoắc Trừng cũng sẽ không tâm sự với y, trừ phi chuyện kiếp trước có thể khiến y thống khổ, thì y cũng không hứng thú biết chuyện gì cả.

Dung Tích tâm tư thâm trầm, tiếp xúc sẽ khiến hắn biết tâm tư của mình, cho nên không cần nói chuyện cùng.

Chỉ còn dư lại Cố Dịch Sơ là có thể giải thích nghi hoặc của y.

"Ta thật sự...... Không tiếp xúc với Hoắc Trừng, Dung Tích," Tiếng nói của Cố Dịch Sơ sợ hãi run rẩy, "Không cho ngươi được tin tức gì."

"Đời trước ngươi không nói như vậy." Sống mũi cao thẳng của Cố Ánh Liễu dưới ánh đèn càng thêm mờ ảo, khuôn mặt này so với kiếp trước rất khác.

Cố Dịch Sơ nhìn ra, vị ca ca này của cậu ta sống dưới chân Dung Nhứ thật sự thoải mái.

Thiếu niên ngoan mềm như vậy, nóng giận cũng chỉ hung ác kêu hộ vệ đánh cậu ta mấy roi, còn không dám nhìn bộ dáng cậu ta bị đánh, đã dễ bắt nạt, lại dễ lừa gạt, có thể không thoải mái sao?

Bạn cũng sẽ thích
Drakkon bởi CrestFallenStar
Drakkon
14.4M
692K
When Daiyu is summoned with dozens of other girls to be the Emperor's concubine, she doesn't think that she'll be chosen. Although beautiful and kind, she's hardly quali...
Y.O.L.O (Boyxboy)✔ bởi letsgohomehidee
Y.O.L.O (Boyxboy)✔
8.3M
348K
*COMPLETED* (Y.O.L.O stands for: YOU ONLY LIVE ONCE) *** Carter Jones, the school nerd, and Killian Henderson, the reputated troublemaker, somehow end up getting detenti...
all mine | pjm bởi f4iryseokk
all mine | pjm
8.3M
276K
"you're all mine; the hair, the lips, the body, it's all mine." • highest rankings • - #1 in jimin - #1 in pjm - #1 in btsfanfic cover by: @TheChristianChimC...
Error 404 bởi RebelleFleur00
Error 404
25.7M
985K
Rebel Simmons was just a girl who was dealt a shitty hand in the game of life. Despite her harsh and abusive upbringing, she worked hard, and studied harder. With an IQ...
Their Innocent Flower bởi x-SecretWriter-x
Their Innocent Flower
9.1M
130K
On Hiatus as working on other projects that better represent me as a writer, this book is honestly very cliche Wattpad so if that's what you like then go ahead lmao. Pr...
Four's Game (SEU, #1) [UNEDITED VERSION + SAMPLE] bởi UniqueAlexJ
Four's Game (SEU, #1) [UNEDITED VERSION + SA...
5.6M
166K
#1 Southeastern University Series Natosha Jackson is from the south-side slums of Ridgeport. She's your average bookworm and mathematic fanatic. To pay her dues to the d...
Mr. Mafia And Mrs. CEO bởi omfg_af
Mr. Mafia And Mrs. CEO
16M
372K
[BEING RE-WRITTEN RN] Book one in the D'Angelo Series (Also the first maybe three chaps might be cringe, IT GETS BETTER I SWEAR 😭) What happens when two worlds of arro...

Lúc ấy cậu ta nên học theo Cố Ánh Liễu, giả vờ nhân mô cẩu dạng, lừa cậu lên làm phi tần, sao có thể ở đây chịu giày vò.
1

Đời trước cậu ta bị gương mặt này của Cố Ánh Liễu mê hoặc, còn tưởng rằng y thật sự là quân tử dễ bắt nạt.

Ca ca mình vừa yêu vừa hận cư nhân lại nằm dưới thân kẻ khác rên rỉ, không chịu thân cận với mình, sao cậu ta có thể nhịn được?

Cố Ánh Liễu lấy tình huynh đệ ra hướng dẫn cậu ta làm việc. Cậu ta cho rằng mình là đặc biệt nhất, thậm chí sau khi đã quật ngã được Hoắc Trừng và Dung Tích còn cao hứng vô cùng, không nghĩ đến lại bị Cố Ánh Liễu ném vào hang rắn mà chết.

Đạo cụ trong hình phòng dưới ánh đèn dầu phản xạ màu sắc của kim loại, trong phòng tràn ngập mùi cháy của đuốc.

Cố Ánh Liễu nhìn Cố Dịch Sơ đắm chìm vào trong hồi ức, ngón trỏ gõ nhẹ lên đầu gối.

Kỳ thật y không có hứng thú giả vờ thân thương với cậu ta ở đây, Tiểu Nhứ Nhi chắc chắn đang ở trong doanh trướng đợi y, nói không chừng đang ngoan ngoãn đọc thoại bản, cũng có thể lấy hoa lê nhưỡng hôm qua y uống đặt bên ngọn đèn bàn, chờ y.

Trong đầu thanh niên tưởng tượng ra hình ảnh ấm áp, khóe miệng không kìm được cong lên.

"Ta có thể thay ngươi đi thám thính tin tức," Cố Dịch Sơ nói, "Chỉ cần ngươi bảo Bệ hạ cho ta một cái hứa hẹn, sau khi thành công thì thả ta ra khỏi Lê Quốc."

Cố Ánh Liễu nhìn thẳng con ngươi thanh niên, vị đệ đệ này làm thương nhân đến nghiện à, chút việc lông gà vỏ tỏi đấy lại đổi được an nguy của nó?

Dung Tích đã có ký ức đời trước, cứ cho là Cố Dịch Sơ đi thám thính, có thể thám thính ra tin gì không.

Nó vậy mà muốn chặn hai đầu, truyền tin giữa y và Dung Tích lẫn lộn lung tung, như vậy mặc kệ là ai chiến thắng chiến dịch này, nó đều sẽ sống sót.

"Cố Dịch Sơ, ngươi có phải cảm thấy đầu óc ta không đủ dùng?"

Cố Ánh Liễu khinh miệt cười một tiếng, da mặt đệ đệ thật là quá dày, nếu Hoắc Trừng và Dung Tích cũng giống như nó, đúng là đối phó không khó.

"...... Không." Cố Dịch Sơ giả khóc vài tiếng.

Nhận ra bầu không khí càng lúc càng quỷ dị, cậu ta vội vàng dừng miệng.

Cậu ta đã nhìn ra, Cố Ánh Liễu hiện tại không có hứng thú giết mình.

Cố Ánh Liễu liếc Cố Dịch Sơ một cái, biết hôm nay sẽ không cạy được gì.

Cố Dịch Sơ có tâm lý đề phòng y rất mạnh mẽ, một ngọn gió thổi cỏ lay cũng đủ làm nó hoảng hốt bỏ chạy.

Y muốn biết chi tiết về kiếp trước, những chuyện đã xảy ra đại khái y có thể đoán được, đơn giản là Dung Tích, Hoắc Trừng cùng Cố Dịch Sơ cưỡng bách y, sau đó bị y giết chết. Trong đó Cố Dịch Sơ giống như trừ bỏ cưỡng bách thân thể thì không nhục nhã y mặt nào khác, cho nên nhanh chóng bình tĩnh, cũng không sợ y trả thù.

Tim Cố Dịch Sơ vọt lên cổ họng, cậu ta không chắc Cố Ánh Liễu có tính nợ cũ không.

Kiếp trước, trừ lần đầu tiên cậu ta không thể nhịn xuống, lúc sau đều là y đến tìm cậu ta, cho nên cậu ta mới không nghi ngờ gì, hoàn toàn tin việc Cố Ánh Liễu ngưỡng mộ mình, châm ngòi thổi gió giữa Hoắc Trừng và Dung Tích, để Cố Ánh Liễu làm một đóa hoa sen thuần khiết vô hại.

Cậu ta nhìn Cố Ánh Liễu đi ra khỏi hình phòng, xoay người nằm trên mặt đất hô hấp, hơi ẩm tràn lan.



Cố Ánh Liễu dẫm lên ánh sao trở lại doanh trướng, nâng mành lên liền thấy thiếu niên ghé vào bàn gỗ, trong tay cầm bầu rượu.

Dung Nhứ nghiêng đầu nhìn Ánh Liễu đứng ở cửa, đứng dậy chạy hai bước ôm lấy eo y, "Sao hôm nay ngươi về trễ thế, đồ ăn nguội hết rồi."

Cậu đợi y đã lâu, chờ đến độ sắp ngủ rồi.

Cố Ánh Liễu tùy ý để thiếu niên ôm, cúi người hôn trán thiếu niên, "Không cần chờ ta."

Dung Nhứ không vạch trần y, mỗi lần nhìn thấy mình chờ y khóe miệng cứ cong lên không chịu hạ xuống, còn cãi bướng nói không cần chờ y.

"Ngươi không ở đây, ăn không ngon, ngủ không yên."

Thiếu niên chui vào lồng ngực Cố Ánh Liễu cọ cọ, lại nhón chân, hôn lên mặt y

Tay Cố Ánh Liễu hành động còn nhanh hơn ý thức của y, trực tiếp đè eo thiếu niên lại, hôn mút giữa môi răng.

"...... Ha." Dung Nhứ nhanh chóng đẩy thanh niên ra, "Ta đói, còn chưa có dùng bữa."

"Ừm." Cổ họng Cố Ánh Liễu lăn lộn, bế thiếu niên lên đi về bàn.

Trên bàn cơm đặt một đĩa tiểu thái, hai đĩa đồ mặn, cũng không xa xỉ, vừa lúc nhắm rượu.

"Ta rót rượu cho ngươi." Dung Nhứ nói.

Cố Ánh Liễu không biết thiếu niên định làm gì. Dung Nhứ rót bao nhiêu rượu, mình uống bấy nhiêu.

Dung Nhứ buồn bực, trong truyện gốc không phải viết Cố Ánh Liễu hai ly rượu đã say ngã xuống bàn không tỉnh à, khụ khụ......

Sao mà y càng uống sắc mặt càng hồng nhuận, bình hoa lê nhưỡng này là đồ giả hả trời.

Dung Nhứ dùng đũa gắp miếng thịt vịt bỏ vào trong miệng, lại nhấp một ngụm rượu, đúng là vị rượu, độ cồn cũng không thấp đâu.

Cậu nhìn đuốc đèn có chút choáng váng.

Thiếu niên hai má phiếm hồng, đôi mắt ướt át, "Sao ngươi còn chưa say?"

Cố Ánh Liễu: "......"

Hóa ra thiếu niên có ý định này.

"Mới đầu uống rượu ta sẽ không say, một lát sau mới hơi choáng như ở trong mộng." Cố Ánh Liễu nói

"Ầu, này còn kém không nhiều lắm." Dung Nhứ gật gật đầu.

Chắc chắn là rượu này không ổn, phải nhanh chóng đút hết ly rượu trên tay cho Cố Ánh Liễu.

Cố Ánh Liễu uống qua ba bốn ly liền giả vờ say, nằm ở trên bàn nghỉ ngơi.

Dung Nhứ vươn ngón tay chọc chọc gương mặt của Cố Ánh Liễu, nhưng xem như lạc vào trong tay y.

Cậu hung hăng nhéo má Cố Ánh Liễu một cái, thấy trên mặt thanh niên xuất hiện vết đỏ, lại hối hận chà chà lau lau.

Cậu vốn dĩ nghĩ sẽ bắt nạt y, nhưng đến khi thấy y dựa vào bàn ngủ, lại không nhịn được mà mềm lòng.

Dung Nhứ cảm thấy buông tha Cố Ánh Liễu thế này thì quá dễ dàng, nắm lỗ tai y lại mắng hai cái, "Ai cho ngươi cứ bắt nạt ta......"

Hiện tại hẳn là huề nhau đi?

Cậu đặt Cố Ánh Liễu lên vai mình, thất tha thất thểu khiêng y đến bên mép giường, nghe nói người say rượu vô cùng nặng, nhưng Cố Ánh Liễu đè lên người cậu lại không đến mức thế.

Thiếu niên dọn Cố Ánh Liễu lên giường, túm y vào trong.

Chợt lại nghĩ tới Cố Ánh Liễu chưa đổi giày, tỉ mỉ gỡ giày của y ra, sau đó mới thở hổn hển ném người lên giường.

Dung Nhứ quỳ gối bên cạnh thanh niên, nhéo nhéo mũi y, buông tay chậm rãi cúi xuống hôn Cố Ánh Liễu một cái.

Thanh niên môi mềm mà hồng, thoang thoảng hương rượu.

Dung Nhứ đứng dậy vỗ vỗ ngực, đôi tay che lại khuôn mặt nóng bừng, mình đang làm cái zì zậyyyy?

Hừ, Cố Ánh Liễu bắt nạt cậu, cậu cũng bắt nạt lại, không sai tí nào.

Cậu xoa mặt y, dẫm lên giường vào bên trong ngủ.

Trong bóng đêm, Cố Ánh Liễu mở hai mắt, sờ lên miệng mình, khóe miệng nhộn nhạo ý cười.

Chuốc y say, chỉ để hôn y một cái? Đâu cần phiền toái như thế.

Y ôm lấy thiếu niên ngủ say, gắt gao ôm cậu vào trong ngực.



Chân trời hửng sáng.

Cố Ánh Liễu lại bắt đầu bận rộn, mô hình đã sửa chữa xong, chờ giới bị chuẩn bị hoàn tất giao lại.

Cố Ánh Liễu: "Hạ Lĩnh."

"Có." Hạ Lĩnh lập tức xuất hiện.

Cố Ánh Liễu buông bút lông, "Đi tìm tất cả bồ câu bay ra từ trong thành Thịnh Kinh, ngăn chặn hết tin tức truyền ra ngoài thành, có dị động lập tức bẩm báo cho ta."

Hạ Lĩnh khom người, đã nhiều ngày Cố đại nhân giao nhiệm vụ càng ngày càng dày đặc, như đang vội vàng làm việc gì đó.

Cố Ánh Liễu: "Còn có việc?"

"Thuộc hạ cáo lui." Hạ Lĩnh trả lời.

Cố Ánh Liễu xoa xoa thái dương, nhớ tới Cố Dịch Sơ còn ở hình phòng.

Nếu muốn ép Cố Dịch Sơ nói......

Cố Ánh Liễu nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên khuôn mặt non nớt của thiếu niên.

Nếu để Tiểu Nhứ Nhi tới nói lời khách sáo, thân phận thì không có vấn đề, nhưng không dễ dàng để Cố Dịch Sơ thoát cảnh giác.

Nhưng y không muốn để Tiểu Nhứ Nhi biết những chuyện ô uế dâm tục đó của mình ở kiếp trước, mặc dù y cảm thấy Cố Ánh Liễu của thế giới kia và chính mình hiện tại không liên quan.
1

Tán đói linh tán tán ngũ lâu tứ linh đói

Ngày cao chiếu thời điểm, Đậu Hồi Chương mang về tin tức của Nam Dương.

"Nam Dương giấu một kho binh khí khổng lồ." Đậu Hồi Chương nói, "Bọn họ thủ vệ nghiêm ngặt, quân bị chỉnh tề, xác định chắc chắn dự mưu đã lâu."

Cố Ánh Liễu không ngoài ý muốn chút nào, y nhìn thần sắc Đậu Hồi Chương, tâm tư hoàn toàn không nằm trên người y, sợ là đã sớm bay đến chỗ của Tiểu Ngũ rồi.

"Đã biết." Cố Ánh Liễu đoán được Nam Dương có vấn đề, lại không đoán được kho binh khí có trọng binh gác, hơn nữa theo như Đậu Hồi Chương miêu tả, nhân số còn không ít, "Ngươi có thấy rõ ràng, y phục bọn chúng mặc là quy chế Hoắc gia quân, hay là quy chế phủ vệ đội Nhiếp Chính Vương?"

Đậu Hồi Chương nhanh đáp, "Là quy chế Hoắc gia quân."

"Vậy là tốt rồi." Cố Ánh Liễu nói.

Đậu Hồi Chương nghi hoặc nhìn Cố Ánh Liễu, Hoắc gia quân thì sao lại dễ làm?

"Đi gặp Tiểu Ngũ của ngươi đi."

"Dùng xong liền ném, thực sự có ngươi, Liễu phi nương nương." Đậu Hồi Chương nói như thế nhưng người lại vui sướng bỏ đi.

Cố Ánh Liễu lại kiểm tra sổ quân ghi chi tiết, còn chưa đến vụ thu, cũng chưa đến thời gian thu thuế của các quận huyện năm nay .

Không nói đến việc tiền bạc trong quốc khố trống rỗng, kể cả là dư dả cũng không phải là hiện tại có thể nắm được trong tay, thuế ruộng binh khí, đều là đại sự.