Ta Mang Thai Nhãi Con Của Quyền Thần

Chương 47: Thiên cơ




-----

Trong quân trướng, người chết hai mắt nhắm người, trừ miệng vết thương trên cổ, xung quanh không có vết máu nào.

Cố Ánh Liễu cầm lấy hoa giấy trong ngực binh sĩ, ngón tay cọ xát cánh hoa.

Đây là lễ của Hoắc Trừng à?

Ngoài quân trướng, binh lính vây quanh thành vòng.

Cố Ánh Liễu đi ra khỏi quân trướng, "Không cần lo lắng, ta biết là bút tích của ai."

Cố Ánh Liễu nói rất chắc chắn, binh lính không ai hoài nghi y nói.

Mấy ngày nay, sách lược của Cố Ánh Liễu đều được bọn họ chú ý.

Ánh nắng mặt trời chói chang độc ác, Cố Ánh Liễu phân phó binh lính an táng cẩn thận cho binh sĩ, trở về doanh trướng viết thư.

Ám Lang Vệ đã hồi phục khá tốt, Tiểu Ngũ cũng nên trở về.

Tiểu Nhứ Nhi không có ai bảo hộ, y không yên tâm.

Cố Ánh Liễu lại viết một bức gửi Đậu Hồi Chương, lệnh hắn xuống dưới thành Thịnh Kinh bảo hộ Bệ hạ.

Đao tốt, sao có thể dùng một lần.

Làm xong hết việc, Cố Ánh Liễu trở về doanh trướng với Dung Nhứ.

Thiếu niên lại đang ngủ, lông mi buông xuống, gương mặt phiếm hồng, cổ áo rộng mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

"Tiểu Nhứ Nhi?" Cố Ánh Liễu xoa khuôn mặt vẫn còn phúng phính trẻ con của thiếu niên, cúi người hôn lên đôi môi thiếu niên.

Dung Nhứ chẹp miệng một chút, xoay người tiếp tục ngủ.

Cố Ánh Liễu bất đắc dĩ, cởi bỏ cổ áo thiếu niên, hôn môi cậu điên cuồng.

Nếu không phải là do trúng độc, vậy thì tại sao lại thích ngủ như thế?

Trong đầu thanh niên hiện lên một suy nghĩ, là tác dụng phụ của đinh hồn?

Mấy ngày sau, Tiểu Ngũ và Đậu Hồi Chương đều đến quân doanh.

Cố Ánh Liễu cũng mang theo Dung Nhứ đến chùa Bồ Đề.

Chùa miếu thấp thoáng dưới tường đỏ nói xanh, không hề chịu ảnh hưởng của chiến tranh khói bụi.

Xe ngựa dừng ở chân núi, thùng xe bọc giấy dầu kín mít.

Bên ngoài thì nhìn như xe ngựa bình thường, bên trong lịch sự tao nhã quý khí.

Trong thùng xe rũ rèm châu.

Dung Nhứ nửa nằm ở trong xe ngựa, đuôi mắt phiếm lệ quang.

Cậu bị thoát y đến trần như nhộng, cả người bị Cố Ánh Liễu hôn liếm.

"...... Tới rồi." Dung Nhứ yếu ớt nói.

Xe ngựa đã dừng lại, bên tai truyền đến tiếng chim hót líu lo.

"Ngồi thêm một chút." Hô hấp Cố Ánh Liễu hỗn loạn, ngậm đầu vú thiếu niên không chịu nhả ra.

"Không cho hôn." Dung Nhứ nâng cánh tay vô lực lên, đẩy vai Cố Ánh Liễu.

Cả người thanh niên vẫn nghiêm chỉnh như cũ, vạt áo hạ sam rũ bên người, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sắc tình.

Y nhẹ giọng dỗ dành thiếu niên, "Chưa hôn đủ, cho hôn tiếp đi."

"Chờ ngươi hôn xong thì mặt trời xuống núi rồi!" Dung Nhứ ủy khuất mà cuộn thân mình.

Mấy ngày nay cậu bị Cố Ánh Liễu hôn phát sợ, từ cổ đến chân, chỗ nào cũng bị Cố Ánh Liễu liếm cho ướt nhẹp.

Vết hôn này còn chưa tan đã bị hôn đè lên tiếp, hai đùi đều hằn dấu tay.

"Sẽ không." Cố Ánh Liễu ôm thiếu niên, nhéo mông thịt của thiếu niên.

Y vừa lòng nhìn kiệt tác do mình xoa ra, dường như mông cậu cong lên không ít.

"...... Có đấy." Thiếu niên rên rỉ ra tiếng, kẹp chặt hai chân muốn chạytrốn.

Vách tường trong xe bị đâm một tiếng ầm nặng nề.

Đậu Hồi Chương đang đứng ở trên cây theo bản năng rút nhuyễn kiếm ra, lại bị Tiểu Ngũ nhanh tay giữ chặt.

"Không cần phải xen vào." Âm điệu Tiểu Ngũ vững vàng.

Đậu Hồi Chương kinh ngạc nhìn hắn, "Sao ngươi biết là không cần quản? Vạn nhất Bệ hạ bị bắt cóc thì sao?"

"Ngươi sẽ quen thôi" Tiểu Ngũ nói, "Khi Cố đại nhân và Bệ hạ ở chung thường xuyên có động tĩnh như vậy, ngươi không cần trông gà hóa cuốc."



"Tình cảm giữa bọn họ thật tốt," Đậu Hồi Chương cười một chút, "Tiểu Ngũ, nếu ta chủ động chút, nói không chừng người hiện tại ở trong thùng xe chính là ta đấy."

"Ngươi đừng có nói bậy, rơi đầu bây giờ." Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm về phía xe ngựa.

"Ta không nói bậy thật mà," Đậu Hồi Chương đến gần Tiểu Ngũ hơn, "Sợ cái gì, trên đời này người có thể giết ta nếu không phải chưa được sinh ra thì chính là đã chết rồi."

"Ngươi cách xa ta ra." Tiểu Ngũ buồn bực.

Trong tình huống bình thường, ám vệ sẽ không tụ tập ở cùng một chỗ, tránh cho ảnh hưởng hành động của đối phương và nói chuyện phiếm làm phân tâm.

Đậu Hồi Chương không thích bị Ám Lang Vệ quản, cũng không tuân thủ quy củ của Ám Lang Vệ, liền chạy đến trước mặt bọn họ nhìn. Nhỡ đâu Bệ hạ bị thương mà hắn không thấy, hắn sẽ không thể tha thứ cho mình.

"Ụa." Đậu Hồi Chương nhìn về phía xe ngựa, "Ta cũng phải xemmmmm."

"......"

Trong thùng xe, rèm châu nhẹ nhàng đong đưa.

Cố Ánh Liễu lấy khăn tay ra lau sạch dịch đục giữa hai chân thiếu niên, hương vị tanh ngọt tràn ngập trong không gian chật chội, chọc cho thanh niên cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch dưới háng.

Y dùng lý trí còn sót lại mặc quần áo cho thiếu niên, ôm cậu xuống xe.

Đến lúc đi xuống, đúng là mặt trời lặn rồi.

"Ta tự đi." Dung Nhứ đẩy tay thanh niên ra, gương mặt hồng hồng, cổ cũng đỏ bừng.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra cậu vừa mới làm gì, nhưng cậu vẫn cứ ngại.

Cố Ánh Liễu đứng ở càng xe, tiếp được eo thiếu niên, ôm cậu xuống đất.

Dung Nhứ qua vài tức mới đứng vững, chân mềm đến lung lay.

"Tiểu Nhứ Nhi, ta cõng ngươi đi." Cố Ánh Liễu ngồi xổm dưới đất.

Khuôn mặt thiếu niên càng đỏ, vừa rồi cậu còn nói là tự đi huhu.

Dung Nhứ nằm lên lưng thanh niên, bàn tay y nâng chân cậu, dẫm lên bậc thang leo lên.

Đậu Hồi Chương xì một tiếng, "Sến quá trời."

Tiểu Ngũ: "Ngươi không nói lời nào không ai bảo ngươi câm."

Đậu Hồi Chương: "Dữ quá trời."

Tiểu Ngũ: "......"

Phương trượng chùa Bồ Đề đứng giữa bãi đất trống ở hậu viện chùa, biểu tình chăm chú, như đã sớm biết Cố Ánh Liễu và Dung Nhứ đến cùng nhau.

"Thí chủ."

"Phương trượng, xem thân thể ngài ấy có vấn đề gì không." Cố Ánh Liễu nói.

"Vạn sự vạn vật, đều do thiên định, nghịch thiên sửa mệnh, ắt gặp phản phệ."

Cố Ánh Liễu không rảnh nói lời vớ vẩn với lão. Mỗi lần tới chùa Bồ Đề, phương trượng đều phải xả hai câu châm ngôn không ai hiểu, cứ phải ra vẻ mình cao thâm khó đoán.

"Tiểu Ngũ." Cố Ánh Liễu búng tay một cái.

"Có." Tiểu Ngũ rơi xuống đất, nhuyễn kiếm kè vào cổ phương trượng.

"Bây giờ, nói lại thân thể Bệ hạ có vấn đề gì." Cố Ánh Liễu nói.

Dung Nhứ giật mình nhìn Cố Ánh Liễu, gì vậy trời?

"Sợ sao?" Cố Ánh Liễu nhẹ giọng hỏi.

Nếu đã quyết định để Dung Nhứ tiếp nhận con người thật của mình, vậy thì đầu tiên phải để cậu bước vào cuộc sống thường ngày của mình.

Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, cho nên Tiểu Nhứ Nhi, ngươi đừng chạy.

"Không có," Dung Nhứ ghé vào lưng thanh niên, ánh mắt sáng lấp lánh, "Ánh Liễu đẹp trai quá."

Cố Ánh Liễu cong môi, thay đổi thành tư thế bế thiếu niên, mổ lên khóe môi cậu một cái.

"Không cho hôn." Dung Nhứ nhanh tay che mặt mình lại, thấy Cố Ánh Liễu liếc xuống cổ, lại che tiếp cổ mình.

Cố Ánh Liễu bật cười, "Ừ, không hôn."

"Chuỗi ngọc bồ đề không phải đồ Bệ hạ nên mang," Phương trượng suy nghĩ sâu xa hai giây, "Về sau sẽ hữu dụng nhưng không phải hiện tại."

Cố Ánh Liễu nghĩ đến lời lúc trước phương trượng từng nói qua, đây chính là muốn nói y không thể cưỡng cầu sao?

Phương trượng thấy Cố Ánh Liễu không phản ứng, nói tiếp, "Nếu mang tiếp, sẽ ảnh hưởng tính mạng."

Cố Ánh Liễu nghe vậy, cởi chuỗi ngọc bồ đề trên tay Dung Nhứ ra, "Ngươi nói về sau có thể sử dụng, đến tột cùng là khi nào?"

Phương trượng ngạnh cổ, "Thiên cơ không thể tiết lộ, thí chủ đến lúc đó sẽ tự minh bạch."



Cố Ánh Liễu xùy một tiếng, cõng Dung Nhứ rời đi.

Thanh niên ngồi ở trong xe, nhẹ nhàng ấn lên vết hằn trên tay thiếu niên do chuỗi ngọc, "Bây giờ có thoải mái không?"

Dung Nhứ lắc đầu, lại gật gật đầu.

Lúc trước cậu cũng không bị khó chịu quá, chỉ là rất muốn ngủ mà thôi.

Cố Ánh Liễu nhìn đôi mắt thiếu niên trong suốt thấy đáy, đôi môi mềm ấm lại trùm lên.

"Ngươi nói không hôn, đồ lừa đảo." Dung Nhứ tức giận.

"Vừa nãy không hôn, bây giờ muốn hôn." Thanh âm Cố Ánh Liễu trầm thấp ám ách.

"Vậy ngươi nhắm mắt lại," Dung Nhứ nói, "Ta cũng muốn hôn."

Cố Ánh Liễu nhắm mắt lại, tay thiếu niên đè lại bờ vai của y, đầu ngón tay không ngừng rung động.

Hương thơm ngọt ngào quanh quẩn ở chóp mũi, đôi môi mềm mại dừng trên mí mắt của y, chạm xuống.

Y mở to mắt, ấn thiếu niên xuống đệm mềm trong thùng xe, hung hăng hôn liếm.

"...... A." Dung Nhứ nghi hoặc nhìn chằm chằm Cố Ánh Liễu, thanh niên lại chuẩn bị cởi quần lót của cậu.

"Vừa rồi Tiểu Nhứ Nhi đã hôn rồi, nên đến lượt ta hôn." Cố Ánh Liễu hàm mút môi châu của thiếu niên, không cần cố sức đã cạy được khớp hàm của cậu mở toang, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại vào trong miệng.

Dung Nhứ bị hôn đến thở hồng hộc, cổ bị bắt ngẩng, bụng nhỏ dán vào người thanh niên.

Thanh niên quen thuộc mà cởi bỏ đai lưng của cậu, vội vàng cởi hết quần áo, cậu còn chưa kịp hoàn hồn đã bị trói hai tay lại.

Cố Ánh Liễu ấn hai tay cậu lên đỉnh đầu, nghiền ép hai cánh môi dữ dội.

Lưỡi nhỏ của thiếu niên bị y bú mút đến tê dại, mật ngọt giữa môi răng không ngừng bị đưa qua đẩy lại, nước miếng trong trẻo tràn ra khỏi khóe miệng.

Dung Nhứ kẹp chặt hai chân, hai mắt nhắm nghiền.

Thanh niên lại không cho phép cậu khép lại, mạnh mẽ banh hai chân ra, ngón tay vuốt ve mép lồn mềm mại.

Dung Nhứ thiếu chút nữa thét ra tiếng.

Xa phu chỉ cách bọn họ tầm mười thước, sẽ bị phát hiện ra mất.

Thiếu niên cắn cánh môi, lỗ lồn khẩn trương run rẩy, xoắn chặt ngón tay Cố Ánh Liễu.

Cố Ánh Liễu kêu lên một tiếng, hang động trơn trượt ướt nóng kích thích dây thần kinh ngón tay của y, như có miệng nhỏ cũng đang chăm chỉ mút ngón tay y.

Y di chuyển ngón tay, ấn lên chỗ mẫn cảm của thiếu niên, vòng eo của cậu rung động kịch liệt, nước mắt tràn ra rơi trên thảm.

Dung Nhứ khóc đến thở hổn hển, mắt nai bị hơi nước làm cho mờ mịt, tựa như thủy tinh lưu li.

Cố Ánh Liễu rút tay ra, lấy nước dâm bôi lên mép lỗ đít, ngón tay đánh vòng quanh miệng lỗ.

Dung Nhứ lập tức nhận ra Cố Ánh Liễu định làm gì, lỗ cúc bé nhỏ sợ hãi co rum ró, ngón chân cuộn tròn định trốn về đằng sau.

"Đừng cắn," Cố Ánh Liễu buông tay thiếu niên ra, banh miệng cậu ra, "Sẽ đau...... Cứ kêu ra đi, không sao đâu."

Đuôi mắt Dung Nhứ đỏ bừng, cậu không muốn nghe Cố Ánh Liễu nói chuyện.

Cố Ánh Liễu thở dài, ngậm môi thiếu niên.

Đồng thời, mạnh mẽ đâm vào trong lỗ nhỏ.

"Ư ư......" Dung Nhứ bị cắm đến nước mắt tí tách, cánh môi bị phong bế, chỉ có thể phát ra tiếng hức hức nhỏ bé.

Cố Ánh Liễu nhíu mày, cự vật to lớn ra vào trong thân thể thiếu niên.

Độ ấm trong xe dần dần dâng cao.

Dung Nhứ bị khơi mào tình dục, cả người nóng bừng.

Hai chân bị ép đặt lên vai Cố Ánh Liễu, gân chân bị kéo căng đau đớn, bộ vị bí ẩn bị banh ra cực đại cùng chỗ mẫn cảm bị đè ép liên tục, không ngừng tra tấn tinh thần thiếu niên.

"...... Ta muốn...... á á...... Chết mất......" Dung Nhứ đầy mặt nước mắt.

Cậu bị Cố Ánh Liễu địt chết mất, sao lại lớn thế này?

"Không được nói như vậy." Động tác thọc vào rút ra của Cố Ánh Liễu đột nhiên dừng lại, y liếm hết nước mắt của Dung Nhứ.

Dung Nhứ chưa thấy Cố Ánh Liễu tức giận như thế bao giờ, trố mắt rồi nước mắt lại ào ào rơi xuống.

"Ngươi quát ta, ta...... hức...... không muốn quan tâm ngươi nữa......"

【 tác gia tưởng lời nói: 】

Không phải cố ý QAQ.

-----