Cửa sổ lăng hoa đóng chặt, mùi tinh dịch nồng nặc trong phòng không tan được.
Dung Nhứ ngơ ngẩn nhìn Cố Ánh Liễu.
Nếu để người khác nhìn thấy Cố Ánh Liễu cúi mình lau người cho cậu, khẳng định là sẽ kinh ngạc rớt cằm.
Dung Nhứ ôm cổ Cố Ánh Liễu, mổ nhẹ lên khóe miệng y.
Hô hấp thanh niên tức khắc thô nặng dần.
Dung Nhứ ngẩn người, thu tay lại. Sau đó, cậu thấy dương vật của Cố Ánh Liễu chậm rãi ngẩng đầu, dần dần trướng to lên như được bơm hơi.
Hình như cậu so với Cố Ánh Liễu còn lợi hại hơn, Cố Ánh Liễu hôn cậu mấy cái cậu mới cứng, mà cậu chỉ mới chạm nhẹ, của Cố Ánh Liễu đã trướng lên.
Dung Nhứ vươn tay búng búng mấy cái lên côn thịt của Cố Ánh Liễu, dục căn to lớn liền rung rung, như đang chào hỏi với cậu.
Cố Ánh Liễu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của thiếu niên, "Tiểu Nhứ Nhi đi nghỉ ngơi trước đi."
Dung Nhứ còn chưa kịp hồi hồn thì thanh niên đã biến mất không dấu vết.
Không cho chạm vào thì thôi, lại còn ném cậu ở đây rồi chạy trốn, đại lừa đảo.
Khi Cố Ánh Liễu trở về, Dung Nhứ đã ôm chặt chăn gấm ngủ rồi.
Rèm lụa mỏng buông xuống, thiếu niên đưa lưng về phía y, lộ ra vòng eo thon thả cùng mông đít căng tròn, da thịt trắng nõn như được mạ thêm một làn nắng dịu dàng.
Cổ họng Cố Ánh Liễu lăn lộn, ở cùng một chỗ với thiếu niên thật sự là thách thức quá lớn với sự tự chủ của y.
Dương vật vừa mới phóng thích đã bắt đầu ngẩng đầu, trong lòng y lặng lẽ thở dài, đến bên mép giường hôn lên sống lưng thiếu niên, ôm chặt cậu cùng chìm vào giấc ngủ.
Mây tan, mặt trời mọc, ánh dương ấm áp lan qua mái hiên như rắc lên từng hạt nắng vàng ươm.
Dung Nhứ theo Cố Ánh Liễu ra cửa tìm Bạch Nga.
Mã huyện lệnh sợ tội tự sát, tin mới bùng nổ, nhanh chóng chạy đến mọi nơi trong Hà quận.
Trong xe ngựa rộng lớn, Dung Nhứ bị Cố Ánh Liễu ôm chặt, ngồi trên đùi.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn Cố Ánh Liễu, ôm cổ y, lại chạm lên khóe miệng y mổ một cái, cái thứ phía dưới kẽ mông cậu lại ngẩng đầu.
Dung Nhứ nuốt nuốt nước miếng, một lần có thể là ngoài ý muốn, rất nhiều lần thì không thể là ngoài ý muốn nhỉ.
Hóa ra mình lợi hại thế à? Cậu mở to đôi mắt nai, bắt đầu trầm tư về mị lực của chính mình.
"Ánh Liễu, ngươi nói xem có phải ta có dị năng đặc biệt không? Kiểu như siêu năng lực, pháp luật đồ đó."
"Tỷ như?"
"Hôn một cái thì ngươi cứng."
"......"
Cố Ánh Liễu từ từ thở dài, ngậm chặt môi thiếu niên.
Dung Nhứ bị hôn rớt nửa cái mạng, cậu cũng không biết mình đã nói cái gì mà chọc cho Cố Ánh Liễu không cao hứng, đến tận khi xuống xe ngựa vẫn hơi choáng.
Bạch Nga yểu yểu điệu điệu mà đi ra từ Bích Tủ Lâu, quạt hoa lụa tròn trong tay phe phe phẩy phẩy.
Tầm mắt nàng dừng trên đôi môi sưng đỏ của Dung Nhứ cùng vẻ mặt lạnh lùng khó gần của Cố Ánh Liễu, đoán được đại khái sự tình từ đầu đến cuối.
Ba người hàn huyên một hồi, Bạch Nga liền đưa bọn họ đến đình viện bên trong phủ nghỉ tạm.
Đình viện cách Bích Tủ Lâu không xa, trong náo có tĩnh, trước cửa đặt ba chữ Đinh Lan Viện.
Đinh Lan Viện không lớn, theo thềm đá bước lên bậc thang, đến với đình hóng gió, dõi mắt nhìn chung quanh, phong cảnh huyện phủ thu hết vào đáy mắt.
Ánh dương ấm áp, gió mát dịu dàng.
Bạch Nga: "Tin tốt của Cố Đốc sử, ta đã thu được."
"Không phải ta." Cố Ánh Liễu lấy khăn tay ra lau vụn điểm tâm bên miệng thiếu niên.
Bạch Nga đánh giá thần sắc Cố Ánh Liễu, nàng vậy mà không rõ Cố Ánh Liễu có phải đang nói dối hay không.
"Bất luận như thế nào, vẫn phải cảm ơn ngươi," Bạch Nga châm trà, "Ta đã đợi ngày này rất lâu."
Dung Nhứ ngước mắt nhìn Bạch Nga, Bạch Nga lại cười cười với cậu, đẩy đĩa điểm tâm đến gần cậu hơn.
"Khi ta còn nhỏ, Bạch gia thôn vẫn còn, ở ngay bên sông bên cạnh, mấy năm liên tiếp gặp tam tai, ta đành tự mình bán mình vào Bích Tủ Lâu, hy vọng có thể đổi được vài đồng bạc mà tiếp ứng cho người nhà lấp đầy cái bụng đói."
"Năm đó gặp nạn, cha mẹ huynh trưởng phàm là kiếm được gì ăn đều dành hết cho ta, mấy người cùng chen nhau ở miếu rách không nhịn được, nói nhà ta gặp nạn rồi mà ta còn được ăn sung mặc sướng sao? Ta bị mắng đến ngu ngốc, mỗi ngày ăn hai cái bánh bao mà là ăn sung mặc sướng à? Sau đó ta phát hiện, cha mẹ, huynh trưởng ngay cả một nửa cái màn thầu cũng không có. Bọn họ trông chừng ta rất cẩn thận, sợ ta bị người ta coi khinh, ta vất vả lắm mới tìm được cơ hội chạy vào thành. Ta vốn dĩ muốn bán mình làm nha hoàn, sau mới biết phú quý nhân gia đều đã đủ người làm, không cần trả tiền cũng có rất nhiều người muốn tranh, chỉ cần ăn no là đủ. Ta cùng đường, đến hỏi Bích Tủ Lâu còn cần người không, tú bà thấy bộ dáng ta kiều tiếu, cho ta hai lượng bạc."
Dung Nhứ nghe Bạch Nga từ từ kể.
Suốt nhiều ngày, cậu chưa từng gặp người nhà Bạch Nga bao giờ, điểm tâm trong đĩa bỗng dưng nghẹn lại.
"Khi ta ôm tiền chạy về miếu, huynh trưởng đã trút hơi thở cuối cùng, hai lượng bạc kia lại thành phí mai táng ca ca. Sau này, cha mẹ ta cũng lần lượt qua đời vì bệnh, ta thành đầu bảng Bích Tủ Lâu. Có đôi khi ta nghĩ, có phải do ta khắc lục thân, cho nên bọn họ mới không thể sống sót."
Bạch Nga nghiêng đầu nhìn tòa nhà khí phái phía Tây Bắc kia, "Đó là phủ đệ của Mã huyện lệnh, ta vốn tưởng triều đình mặc kệ sống chết của chúng ta, sau mới biết được tranh đấu trong quan trường, mỗi năm Hoàng Hà xảy ra thiên tai, bên trên lại ra bừa một số tiền cứu tế. Nhưng nếu đê được sửa thì lấy đâu ra tiền bạc chảy về túi nữa."
"Sẽ tốt lên thôi." Dung Nhứ nói.
Bạch Nga cong môi, "Chỉ mong vậy."
"Cảm ơn các ngươi đã nguyện ý nghe ta kể chút chuyện, ta chuẩn bị một ít đặc sản của Hà quận, trên đường đi các ngươi thể ăn chút ít."
Cố Ánh Liễu nói cảm ơn ngắn ngủi, ba người hàn huyên rồi cáo biệt.
"Bạch Nga tỷ tỷ, ta sẽ nhớ ngươi." Dung Nhứ hôn lên khuôn mặt Bạch Nga một cái, sắc mặt Cố Ánh Liễu tức khắc đen như đáy nồi.
Bạch Nga duyên dáng cười to, "Ta cũng sẽ nhớ ngươi, tiểu công tử."
-
Dung Nhứ không ngờ nhanh như thế đã phải quay về Thịnh Kinh, nhưng đếm lại thì bọn họ đã lưu lại ở Hà quận không ít thời gian.
Đê lũ cũng không khó quản lý, chỉ cần chặn lại đường sông, đắp thêm bùn sa dưới lòng đất để tránh cho lũ lụt phát sinh, chỉ là Mã huyện lệnh không muốn làm thôi.
Lúc đi hành trang đơn giản, khi về thắng lợi huy hoàng.
Bạch Nga đưa đồ gì cũng đều là một đôi, còn vô cùng tri kỷ mà chuẩn bị xa ngựa lẫn xa phu.
Trong lòng Dung Nhứ toàn là kế hoạch mang thai của Cố Ánh Liễu, ngay cả bánh hoa đào thích ăn nhất cũng lờ qua một bên.
"Ánh Liễu ~" Thiếu niên ngồi trên đùi Cố Ánh Liễu, hai chân giang rộng ra, cọ lên côn thịt thanh niên.
"...... Ừm." Thanh niên trầm giọng đáp lại.
Thế thôi?
Ừm xong rồi thế nào nữa?
Dung Nhứ sinh ra hoài nghi với mị lực của chính mình.
Cậu cọ đến mức quần lót ướt hết rồi mà Cố Ánh Liễu chỉ "Ừm" một tiếng, cũng không làm gì cả.
Xe ngựa lắc lư, ánh sáng u ám.
Cố Ánh Liễu chau mày, bàn tay nóng bỏng vuốt ve sống lưng thiếu niên, nhưng không có nửa ý định thao lộng Dung Nhứ.
Dung Nhứ thở hồng hộc, trèo xuống từ trên người thanh niên, "Tra nam."
Cố Ánh Liễu bị mắng đến phát ngốc, "Tiểu Nhứ Nhi, không tức giận được không?"
Dung Nhứ: "Có phải là ngươi có mới nới cũ, có ta rồi thì không thích nữa chứ gì."
Cố Ánh Liễu liếm liếm môi, trong đầu toàn là hình ảnh thiếu niên trần truồng nằm trên giường cho y đụ mất hồn mất dáng, sao lại không thích cho được, "Không phải."
"Vậy sao ngươi còn ngồi?" Dung Nhứ mếu máo.
"Phía sau ngươi còn đau."
"Đằng trước của ta tốt."
Dung Nhứ cởi quần lót ra, tách hai mép thịt, mị thịt đỏ bừng mấp máy, da thịt xung quanh bị trầy xước đã lành lại, mềm mại nhạy cảm, xác thật hoàn toàn khôi phục.
Cố Ánh Liễu nhìn chằm chằm lối đi bí ẩn, dâm dịch trơn bóng chảy qua thịt dâm, bôi cho nó no đủ mê người.
Y tựa hồ còn ngửi được mùi đào ngọt ngấy trong không khí.
Thanh niên không nghĩ được nữa, ngậm lấy mép thịt mềm mại nơi cửa huyệt.
"Ưm......"
Hơi thở ấm áp dũng mãnh tràn vào, Dung Nhứ sướng đến nhe răng trợn mắt, đẩy bả vai thanh niên ra, "Bảo.....bảo ngươi cắm, không phải.....bảo ngươi ăn...."
Thiếu niên nắm chặt lấy bả vai Cố Ánh Liễu, lại như sợ làm đau y, ra tay nhẹ nhàng, hoàn toàn chẳng có tí uy hiếp nào.
Cố Ánh Liễu vùi đầu vào giữa hai chân thiếu niên, chăm chú hôn liếm bú mút đến mức thiếu niên mờ mịt, hai chân đang quỳ run rẩy.
Nóng bỏng chen chúc xông tới, tiếng nước tấm tắc phát ra.
Trong không gian chật chội toàn là hơi thở của đối phương.
Dung Nhứ bị liếm thành cục bột mềm, vẫn còn nhớ chuyện phải dụ để Cố Ánh Liễu cắm vào lỗ lồn, "Đâm vào đi mà......Ánh Liễu.......Ca ca..... Ta khó chịu lắm......"
Động tác hàm mút của thanh niên đột nhiên chậm lại.
Dung Nhứ biết tiếng kêu ca ca này có tác dụng rồi, bèn đam mê rên rỉ tiếp, "Ca ca.....Ca ca......."
Thanh âm thiếu niên vốn đã nhẹ nhàng, càng gọi càng yêu kiều, còn mang theo nức nở, lòng Cố Ánh Liễu tan thành bông.
Dung Nhứ cởi bỏ hạ sam ra, cứ thế dán thẳng lên người thanh niên, "Ánh Liễu ca ca.....Muốn......Ưm........"
Xa phu thả chậm tốc độ đánh xe, không ngờ Cố Đốc sử còn trẻ mà đã hư thận.
Dung Nhứ muốn nắm lấy côn thịt của mình, lại bị thanh niên nhanh nhẹn bắt được.
Cậu cũng muốn tránh thanh niên đừng liếm nữa, nhưng Cố Ánh Liễu giống như biết cậu định chạy trốn, đè chặt cậu xuống đất, hai tay kẹp chặt đùi cậu.
Dung Nhứ chơi lại trò cũ, rũ mi rơi nước mắt, "Ánh Liễu ca ca...... Ưm a.....Tiểu Nhứ Nhi ngứa lắm......Ngươi cắm vào đi mà? Cắm vào đi, sẽ không mang thai đâu."
Cố Ánh Liễu bất đắc dĩ.
Lần trước y đã suýt nữa mất khống chế, vốn định đâm vào rồi rút ra thôi nhưng ai ngờ bên trong thiếu niên lại trơn trượt ướt nóng như vậy, lại là tình yêu mà mình luôn tâm tâm niệm niệm, làm sao y nhịn nổi, vẫn còn may giữ lại lý trí, đến phút cuối rút ra.
Tiểu Nhứ Nhi đã dạy y, dịch tuyến tiền liệt cũng có thể mang thai. Nhưng cậu vừa khóc thì cái gì cũng không quên sạch, cứ nghĩ lại trong lòng y vẫn còn sợ hãi.
"Tiểu Nhứ Nhi đã dạy ta, đâm vào cũng có thể dẫn đến mang thai, sao lại quên mất rồi?"
"Ta không dạy, ngươi chắc chắn là nhớ lầm." Dung Nhứ chết không nhận nợ.
"......"
Dung Nhứ sống không còn gì luyến tiếc, sao cậu lại dạy chương trình sinh lý cho Cố Ánh Liễu?!!! Toàn là giăng bẫy đập chính mình.