Ta Mang Thai Nhãi Con Của Quyền Thần

Chương 3: Chắc chắn là muốn ôm Hoàng hậu ngủ ngon trong chăn gấm




Dung Nhứ và Điền Cát đứng ở cửa Trường Nhạc Cung, chịu lạnh giằng co với Hoắc Trừng.

Hồng tường ngói xanh, thanh niên cà lơ phất phơ dựa vào ven tường, dấu giày đá lung tung in lên tường, vẻ mặt kiệt ngạo khó thuần.

"Bệ hạ, ta khuyên ngươi nhanh chóng dừng trò đùa này lại. Ta không bao giờ thích ngươi. Trong lòng ta chỉ có một mình Cố Ánh Liễu".

"Ngươi yên tâm. Ta không hề có bất kỳ suy nghĩ nào không an phận với ngươi." Dung Nhứ chỉ tay lên trời mà thề.

Dung mạo Hoắc Trừng đúng là đẹp, mắt sáng mày kiếm, nhưng để so được với Cố Ánh Liễu thì còn kém xa lắm.

Nguyên tác miêu tả vẻ đẹp của Cố Ánh Liễu thế này, lại thấy người nọ tiên tư dật mạo, giữa mày là nốt chu sa sáng quắc, vóc người cao lớn mà thon gầy, khí độ trác hoa, khoác lên mình một tấm áo bào trắng đơn giản mà phảng phất như thần tiên trên trời.

Cậu không hiểu gu của nguyên chủ, đại mỹ nhân ngoan ngoãn mềm mại thì không thích, lại đi thích cái đồ như Hoắc Trừng.

"Biểu đệ bây giờ coi trọng Cố Ánh Liễu nên muốn đoạt người với ta sao?" Hoắc Trừng nhìn chằm chằm Dung Nhứ, cánh tay chặn ngang tường bao vây lấy thiếu niên.

Hô hấp nóng rẫy của thanh niên phả lên chóp mũi Dung Nhứ làm cậu phải lui về sau hai bước, dựa vào vách tường.

"Cô không bao giờ có ý định đấy." Dung Nhứ bất đắc dĩ trả lời.

Hoặc Trừng nhìn cậu thật sâu, buông tay vòng ra ngoài cung.

"Tốt nhất là như thế. Ta đi trước, biểu đệ hẹn gặp lại."

Người đâu mà đứng chờ hẳn nửa canh giờ ngoài Trường Nhạc Cung chỉ để cảnh cáo một câu ... Lạ lùng em hỡi.

Dung Nhứ gọi Điền Cát, bảo ông dẫn mình đi Tiêu Phòng Điện.



Tiêu Phòng Điện nằm bên cạnh Sùng Dao Điện, đi nửa nén hương là tới.

Mành thủy tinh trước cửa đại điện bị xốc lên, tiếng kêu leng keng như tiếng gió, nữ tử khoác một bộ cẩm y xanh sẫm, trên đầu cài bộ diêu lộng lẫy, đoan trang tú lệ

"Bệ hạ vạn an." Nữ tử hành lễ với Dung Nhứ.

"Không cần đa lễ." Dung Nhứ âm thầm đánh giá nàng.

Nguyên tác miêu tả vị Hoàng hậu này chỉ mấy trăm từ, nàng là Tam tiểu thư nhà Thái Thượng Tự Khanh Đậu Tố Tố, phẩm mạo xuất chúng, tri thư đạt lý, quan trọng nhất là nàng trầm mặc ít lời, hiểu chuyện nên bị Hoắc Thái hậu nhìn trúng, gả cho Thái tử làm Thái tử phi.

Nhưng điều khiến Dung Nhứ bất ngờ là nữ tử này trông còn cao hơn cậu một chút, vai rộng eo thon, mặt mày thanh tú, trông cậu còn chẳng giống dáng vẻ của một nam nhân hơn.

Trước khi xuyên qua cậu học ngành kỹ thuật, đừng nói đến sờ tay em gái nhỏ, đến nói chuyện còn chẳng được mấy câu.

Giờ cậu nên xưng hô thế nào với nàng, kêu Hoàng hậu có lạ quá không, hay là Khanh Khanh có tuỳ tiện quá không...

"Bệ hạ, thiếp thân biết Người không muốn đến Tiêu Phòng Điện, nhưng đây là quy định từ thời cha ông, xin Người nhẫn nhịn chờ..." Đậu Tố Tố nói tới đây thì im bặt.

Chờ cái gì?

Ruột gan Dung Nhứ loạn cào cào, cũng nhìn ra được quan hệ giữa nguyên thân và Hoàng hậu không thân thiết.

Nhưng mà Đậu Tố Tố ôn nhu quá đi.

......

Dùng bữa tối xong, Dung Nhứ ngủ lại Tiêu Phòng Điện.

Giống y như hôm qua cùng phân giường ngủ với Cố Ánh Liễu, cậu một giường, Đậu Tố Tố một giường.

Cậu chưa ngủ cùng cô gái nào bao giờ, có hơi lạ lẫm.

"Bệ hạ không ngủ được sao?" Đậu Tố Tố xuống giường đốt hương cho dễ ngủ. "Đã đỡ hơn chưa ạ?"

"Cảm tạ." Dung Nhứ nói lời cảm ơn với nàng.

Nữ tử khựng người, nắp lư hương không được cầm chắc rơi trên mặt đất, phát ra tiếng rầm trầm vang.

"Bệ hạ khách khí."

Huân hương rất hiệu quả, không đến mười lăm phút Dung Nhứ đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Dưới ánh nến u ám, nữ tử cúi người đối diện với thiếu niên sờ soạng, trong miệng lẩm bẩm:

"Rốt cuộc là ai?"





Sau giờ ngọ, Tuyên Đức Điện thư phòng.

Dung Nhứ tay cầm ngọc bội phong đỏ mà Điền Cát dâng lên, thạch mã não trong sáng được tạo hình tỉ mỉ thành lá phong, bên dưới cột một sợi tua rua cam hồng, sáng quắc như lửa.

"Cố Thị lang, cho Cô nhận lỗi." Dung Nhứ thấp thỏm tặng ngọc bội cho Cố Ánh Liễu, "Cô không cố ý hủy hoại thanh danh của ngươi..."

Ngài đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng so đo với ta.

"Bệ hạ nói quá rồi." Cố Ánh Liễu không nhận, đẩy lại ngọc bội cho Dung Nhứ.

Hai ngày nay người mà y đối mặt từ nhỏ đến lớn chắc chắn không phải Dung Nhứ thật, chẳng lẽ Hoàng đế giả thật sự coi trọng y, muốn theo đuổi y?

Y nhìn đôi mắt của Dung Nhứ, một đôi mắt trong xanh tựa đá quý, không chứa tạp niệm.

Làm thế nào để kéo gần quan hệ giữa hai người, đương nhiên là phải thành thật chia sẻ bí mật nhỏ, để y hiểu mình rồi!

"Cô còn việc muốn nhờ ngươi giúp." Dung Nhứ cho cung nữ thái giám lui hết, ghé lại gần tai Cố Ánh Liễu thủ thỉ: "Ta nói cho ngươi một bí mật. Thật ra ta không phải là Dung Nhứ."

"Cũng không thể nói không phải là Dung Nhứ, ta không phải Dung Nhứ của trước đây."

"Sao ạ?" Cố Ánh Liễu tỏ vẻ kinh ngạc.

Đêm đó ở Sùng Dao Điện y đã biết Tiểu Hoàng đế bị đánh tráo, nhưng không ngờ cậu thật sự nói cho y, cậu không sợ bị xử tử bí mật sao?

Cũng không biết là nhân tài do vị nào trong triều lựa lên, đơn thuần, dễ bị ăn đến xương cốt không còn.

"Ta đến Lê Triều là ngoài ý muốn thôi. Ngoại trừ ngươi ta không quen biết ai. Ngươi giúp ta phê tấu chương được không?" Dung Nhứ ôm bả vai Cố Ánh Liễu.

So sánh với ba tên công, Cố Ánh Liễu tuyệt đối là người tốt, nhẫn nhục chịu đựng, không hề oán giận câu nào bao giờ, bị ba tên công làm ở núi giả, nóc nhà, kỹ viện, suối nước nóng... Đủ các loại địa điểm khó nói Cố Ánh Liễu đều bị ép làm hết.

Ánh mắt Cố Ánh Liễu dừng ở bàn tay trắng nõn đang đặt trên vai y, cười nhẹ một tiếng, cũng khó cho cậu rồi.

Phụ thân y tham ô quốc khố bị bỏ tù, Dung Nhứ lại lấy cớ việc nước ra giao dịch với y.

"Thần vì Bệ hạ phân ưu là chuyện đương nhiên, nhưng việc vừa rồi Bệ hạ không thể nhắc lại." Cố Ánh Liễu nhận mệnh mà đáp.

"Ánh Liễu, ngươi thật tốt!"

Không hổ là vai chính thụ, tính giác ngộ rất cao.

Dung Nhứ mù Hán tự cổ, mới hai ngày thôi mà tấu chương đã chồng chất làm cậu hốt hoảng, may mà có Cố Ánh Liễu hỗ trợ.

Ánh dương ấm áp chiếu xuống mặt đất tỏa ra hào quang, trong điện lụa mành lay động theo gió.

Dung Nhứ dựa người vào Cố Ánh Liễu, nhìn thanh niên tay cầm bút son, lướt trên tấu chương.

"Ánh Liễu, từ này là gì vậy?" Dung Nhứ chỉ vào tấu chương hỏi.

Lúc trước cậu bắt Điền Cát đọc tấu chương cho nghe, nhưng tấu chương và ngôn ngữ thường ngày rất khác nhau, cậu nghe xong vẫn chẳng hiểu tấu chương đang nói về vấn đề gì, cả đầu toàn là chi, hồ, giả, dã.

Thiếu niên ngồi bên cạnh y, âm điệu mềm mại.

Cố Ánh Liễu ngửi được mùi quả thanh ngọt trên người thiếu niên, giống hương đào thơm ngọt như đúc, không biết có ngon miệng như đào không.

Y mới đầu còn tưởng là Dung Nhứ đang diễn kịch, nhưng ba canh giờ trôi qua, y mới khẳng định được chắc chắn, Dung Nhứ này thất học, chữ còn không nhận biết đầy đủ.

May mắn là cậu học nghiêm túc nên Cố Ánh Liễu cũng không cảm thấy nôn nóng.

Đưa hàng giả này đến sợ là mật thám địch quốc, để Lê Quốc sớm ngày diệt vong.

"Bệ hạ, thần phê tấu chương xong sẽ dạy Bệ hạ học chữ." Cố Ánh Liễu nói.

Dung Nhứ cứ ngồi ríu rít bên cạnh y, y phê không nổi.

"Được!"

Cố Ánh Liễu nghĩ rằng cậu nói xong sẽ đi, nhưng Dung Nhứ không nói lời nào, vẫn ngồi dựa vào y như cũ.

"Ngươi có đói bụng không?" Dung Nhứ đẩy khay sứ đến trước mặt Cố Ánh Liễu, "Ngươi ăn bánh ngọt không?"

Cố Ánh Liễu liếc nhìn miếng bánh ngọt cuối cùng lẻ loi trên khay sứ.

Nếu y muốn ăn thật, y nghi ngờ Dung Nhứ sẽ khóc luôn.

"Thần không ăn đồ ngọt." Cố Ánh Liễu lật xem tấu chương.

Điền Cát dẫn theo hộp đồ ăn tới gõ cửa, Dung Nhứ tự nhiên nhận lấy.



"Ánh Liễu, dùng bữa trước đi."

Cố Ánh Liễu ngẩng đầu lên giữa đống tấu chương, nốt chu sa giữa mày được ánh dương chiếu rọi như tà dương.

Hô hấp Dung Nhứ cứng lại, cậu đã nhìn cả một buổi trưa mà vẫn không khỏi bị mỹ mạo của Cố Ánh Liễu làm cho bất ngờ.

Nếu ba tên công kia mà biết cậu sai bảo Cố Ánh Liễu, có vứt cậu đi hay không...

Dung Nhứ cảm thấy tiền đồ mình tối như Chị Dậu.

"Ánh Liễu, chúng ta giờ là hảo bằng hữu nhỉ?" Dung Nhứ thử hỏi.

(Dùng "bạn tốt" cũng được nhưng Tiểu Nhứ Nhi đang nói chuyện với Cố Ánh Liễu ở cổ đại nên đổi thành như này nha :"))

Hảo bằng hữu? Cố Ánh Liễu còn không có bằng hữu.

"Ừ."

Cố Ánh Liễu rũ mắt, khóe miệng cong lên.

Dung Nhứ không thèm để ý thái độ có lệ của Cố Ánh Liễu, nếu bây giờ Cố Ánh Liễu thổ lộ tình cảm với cậu thật thì mới là kỳ quái.

"Ta sẽ không bắt nạt ngươi." Dung Nhứ nhìn hai chồng tấu chương cao như núi, hơi nghẹn lời. "Ta không thích Hoắc Trừng, cũng sẽ không tra tấn ngươi."

"Ừ."

Hai người dùng bữa tối xong, Cố Ánh Liễu tiếp tục phê duyệt tấu chương, Dung Nhứ ngồi canh bên cạnh y, không để ý mà trăng đã lên giữa trời.

Cửa cung đã khóa, Cố Ánh Liễu không về nhà được, đành phải ở lại trong cung nghỉ ngơi.

Trong Sùng Dao Điện, ánh sáng từ ngọn đèn dầu rõ như ban ngày.

Cố Ánh Liễu đã cho rằng Dung Nhứ cố ý như vậy, không từ thủ đoạn theo đuổi y.

Hôm nay Điền Tổng quản không cho y mặc áo rách quần manh lụa mỏng nữa, mà đổi thành trung y đơn giản màu trắng, hẳn là đo theo dáng người của Dung Nhứ nên vừa vặn.

So với buổi đêm hôm trước ở Sùng Dao Điện, đêm nay Dung Nhứ ngủ không hề thành thật, đối mặt với y trong chăn gấm, lại còn ôm eo y.

Gương mặt thiếu niên dán vào lưng y, hô hấp đều đều xuyên qua lớp vải dệt mỏng, lưu lại ướt át trên lưng. Cánh tay không an phận mà vòng qua eo y, hương đào ngọt nị vẩn quanh chóp mũi.

Đúng là một tí cũng không sợ!

Cố Ánh Liễu bị lăn lộn cả đêm không ngủ ngon, ngày tiếp theo rời giường với một đôi mắt gấu trúc.



Liên tiếp nửa tháng, Cố Ánh Liễu đều ở trong Sùng Dao Điện, hướng gió trong triều từ khinh thường chuyển thành khen tặng, y chỉ cười cho qua chuyện.

"Bệ hạ cố ý sai lão nô qua đây thông báo cho Cố Thị lang, Bệ hạ tối nay không ở Sùng Dao Điện, Cố Thị lang hãy nghỉ ngơi trước." Điền Cát khom người hành lễ với Cố Ánh Liễu.

Cố Ánh Liễu lúc này mới bừng tỉnh, hôm nay là mùng một, theo lễ pháp, Hoàng đế sẽ phải ở Tiêu Phòng Điện.

"Đã biết, ngươi đi ra ngoài đi."

Thanh niên nằm trên giường, ngơ ngẩn mà nhìn xà nhà hình điêu long miêu phượng.

Tư thế ngủ của Dung Nhứ cực kém, chắc chắn sẽ ôm chặt Hoàng hậu trong chăn gấm.

Lòng Cố Ánh Liễu rộn ràng khó chịu, trong đầu toàn là hình ảnh thiếu niên trắng nõn ôm eo nữ tử, không chừng còn làm việc phu thê.

Y cố ép bản thân đi ngủ đi, nửa đêm lại tỉnh giấc, theo bản năng sờ soạng vị trí bên cạnh của thiếu niên, nhưng xung quanh lạnh buốt.

"Hô..."

Bên tai tất cả đều là thanh âm của thiếu niên.

"Ánh Liễu, bánh đào hoa ăn ngon lắm, ngươi nếm thử xem?"

"Ánh Liễu, chúng ta xem như là hảo bằng hữu ha."

"Ánh Liễu, từ này đọc thế nào vậy?"

......

Đáy mắt Cố Ánh Liễu đỏ bừng, ngón tay thon dài ve vuốt lồng ngực, tựa như quỷ mị.