_____________
Dung Nhứ ở Sùng Dao Điện chán muốn chết nên ngắt lá cây, bánh hoa mai ngự thiện phòng mới làm không đụng một miếng nào.
Cậu đang nghĩ có thể là Cố Ánh Liễu thích mình, nhưng thái độ của Cố Ánh Liễu đối với cậu không phải là thái độ đối đãi với công chính tí nào.
Hơn nữa.
Côn thịt của cậu còn nhỏ hơn so với Cố Ánh Liễu, nếu muốn ấy ấy với Cố Ánh Liễu sẽ bị ghét bỏ chết mất.
Sự tình liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân!
Điền Cát đang hầu hạ ở bên nhìn thấy bông quân tử lan trân quý bị Dung Nhứ ngắt đến trọc, tim cũng nát tan đầy đất.
"Ngươi đi ra ngoài đi." Dung Nhứ nói với Điền Cát.
Điền Cát khom mình hành lễ rời khỏi tẩm điện, còn rất là biết điều đóng lại cửa.
Dung Nhứ đỏ mặt, xác nhận Điền Cát đã thật sự rời khỏi đây, trộm nắm lấy con cặc nhỏ, nhẹ nhàng sờ soạng một chút.
Từ khi Cố Ánh Liễu làm cậu bắn ra, thân thể cứ như được mở khóa, thường xuyên muốn tự an ủi, vỗ về dương vật của chính mình.
Dung Nhứ cảm thấy mình bệnh rồi.
Cậu loát động một hồi sau, đóng lại hết cửa sổ, bò lên long sàng, kéo lụa mành xuống.
Ánh sáng trong nháy mắt trở nên tối tăm, thiếu thiên thở ra một ngụm khí nóng, không gian chật chội bắt đầu truyền ra âm thanh sột soạt.
Cậu cởi áo ngoài ra, cởi cả quần lót, quần lụa đã bị nước dâm làm cho ướt nhẹp, lầy lội bất kham từ khi nào.
Thiếu niên trần truồng, tóc đen rũ xuống, mặt mày nhu hòa nhiễm màu dục vọng, đầu vú nhỏ xinh như nụ hoa, đứng thẳng trên da thịt trắng nõn làm người ta muốn cắn lấy.
Tim Dung Nhứ đập đến lợi hại, cậu cũng không chú trọng tình dục lắm, thủ dâm rất ít, chưa bao giờ phát dâm giữa ban ngày để rồi phải tránh trên giường mà tự an ủi.
Cậu thấp thỏm sờ lên đầu nấm bé xinh, dương vật nửa mềm đã chịu kích thích, chậm rãi dựng lên.
Cậu mở hai chân ra, xuân sam màu xanh ngó sen cùng trung y lót dưới thân, dâm dịch từ bướm nhỏ chảy theo bắp đùi xuống thấm ướt y phục, nhuộm màu hồng cánh sen thanh thuần sáng trong thành hồng đậm quyến rũ.
Máu trên người như ngưng tụ lại một chỗ, mồ hôi toát ra khắp trán, côn thịt trướng đau, lỗ lồn cơ khát mời gọi.
Hơi nóng bị giam hãm trong không gian chật hẹp, mồ hôi chảy xuống theo mí mắt, lông mi, nhỏ giọt lên lồng ngực hơi phập phồng của thiếu niên.
Dung Nhứ nhanh chóng loát động côn thịt, trong đầu không tự giác mà nhớ đến lúc Cố Ánh Liễu vuốt ve cho cậu.
Ngón tay thanh niên thon dài, lòng bàn tay lại nóng bỏng như hòn than, so với con cặc của cậu còn nóng hơn nhiều, lúc vỗ về chơi đùa với bé chim như đang đối đãi với một món châu báu trân phẩm.
Không đủ.
Thiếu niên thở hổn hển, tuốt cặc nhanh hơn, côn thịt bị cậu vừa ấn vừa xoa có chút đau, thần kinh truyền đến cảm giác tê ngứa.
Ha....
Mấy chục lần sau, thiếu niên mới cau mày, cắn răng, hai mắt nhắm nghiền, cuối cùng cũng đến lúc.
Cậu ngưng thở, ngón tay vuốt lên xuống thành tàn ảnh, cuối cùng, cảm giác nghẹn ứ cũng tan hết, tinh dịch bắn ra không ngừng.
Chất lỏng trắng đục không chịu nghe cậu sai bảo, bắn ra mọi nơi, mùi vị thanh ngọt lên men trong không gian.
Thiếu niên vẫn không cảm thấy thỏa mãn, tự tách môi lồn của mình ra, tự cắm ngón tay chính mình vào.
Cảm giác tuyệt diệu quanh quẩn trong lòng, hành lang bên trong lỗ nhỏ trơn trượt, ướt đẫm, thịt mềm chen chúc như có hàng trăm cái miệng nhỏ liếm mút ngón tay cậu.
Nếu dương vật của chính mình có thể tự nhét vào được thì tốt rồi, cậu sẽ không phải khó chịu như thế nữa.
Dung Nhứ ngồi trên nệm, hai chân giương lớn, tự trêu đùa nữ huyệt của chính mình, khóe mắt tràn ra nước mắt sinh lý.
Cậu tự cắn môi dưới của mình, sợ sẽ phát ra âm thanh nức nở, thân thể theo động tác thọc vào rút ra của ngón tay mà kịch liệt đưa đẩy.
Thiếu niên trầm mê tự chơi bướm nhỏ, ngay cả có người đến sát cũng không phát hiện ra.
"Tiểu Nhứ Nhi?" Cố Ánh Liễu đứng ở giữa tẩm điện, tầm mắt dừng lại trên tấm lụa mành che xuống long sàng.
Một tiếng gọi này không khác gì sấm sét!
"Đừng......" Dung Nhứ khẩn trương đến hít thở không thông, động tác đang thọc vào rút ra cũng dừng lại, "Đừng tiến vào......"
Thiếu niên tự nhiên mang theo tiếng nức nở trong cổ họng, chỉ cần tưởng tượng cũng có thể hình dung ra bộ dáng nước mắt lưng tròng, yếu đuối đáng yêu của cậu.
Con cặc của Cố Ánh Liễu bị tiếng kêu nũng nịu này làm cho ngẩng đầu ngay lập tức.
Y xốc lụa mành lên, mùi hương tanh ngọt lập tức chui thẳng vào mũi.
Thiếu niên đang trần truồng ngồi trên chăn gấm, xuân sam ngó sen lót dưới mông bị nước dâm làm ướt đẫm, cái mông đĩnh kiều trắng nõn mịn màng, theo đường cong của eo tiến lên xương bướm tinh xảo, cùng với đôi mắt đẫm lệ mông lung của thiếu niên.
Cậu nghiêng đầu khiếp sợ nhìn chằm chằm mình, gương mặt cùng vành tai đỏ ửng lên như bị bôi màu, da thịt cũng hồng phấn lên, biểu tình vô tội cực kỳ.
Cổ họng Cố Ánh Liễu lăn lộn, ngơ ngác nhìn Dung Nhứ vẫn đang tự chơi mình.
Dung Nhứ bị dọa không nhẹ, thịt mềm trong lồn xinh co bóp dữ dội, tiết ra một bãi dâm dịch.
"...... Hức hức......"
Thiếu niên xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, tức giận đến mức khóc luôn, "Nói đừng tiến vào......"
Cố Ánh Liễu chân tay luống cuống, "Đừng khóc, đừng khóc...... Là ta không đúng, Tiểu Nhứ Nhi đừng khóc......"
Ánh mắt y dừng lại ở đầu vú thiếu niên, hai quả anh đào như thiếu niên vẫn gắng gượng như vũ, nổi bật giữa da thịt tuyết trắng, khiến người xem động động ngón tay.
Thiếu niên khóc đến mệt mỏi, ghé vào đệm giường ngủ rồi.
Cố Ánh Liễu quỳ gối bên mép giường, ánh mắt ám trầm.
Y nhìn chằm chằm không hề chớp mắt vào đầu vú đang đứng thẳng của thiếu niên, không nhịn nổi nữa, mở miệng hút lấy.
Cánh môi đè trên đầu ti đã mơ ước bấy lâu nay, y không dám liếm quá mạnh, sợ sẽ lưu lại dấu vết.
Đôi mắt thiếu niên mông lung đẫm lệ, quay đầu vừa khiếp sợ vừa e lệ, không thể tan đi trong đầu được.
Cố Ánh Liễu mút đầu vú thiếu niên chậc chậc, sau một lúc vẫn chưa đã thèm mà phải buông ra, đầu vú vốn be bé xinh xinh bị y hút cắn to ra một vòng, màu sắc cũng trở nên hồng đậm diễm lệ.
Y vùi đầu vào hõm vai thiếu niên, ngửi trên người cậu mùi đào ngọt thơm. Mùi hương mê mẩn làm y không nghĩ được gì hết.
Cố Ánh Liễu bế thiếu niên vào phòng tắm, như cũ gọi Điền Cát vào thu dọn.
Dung Nhứ được tắm xong vẫn chưa tỉnh.
Cố Ánh Liễu bất đắc dĩ, hôn hôn lên thái dương cậu, lại mặc trung y tử tế cho cậu, ôm cậu lên long sàng nghỉ ngơi.
Dung Nhứ dạo gần đây gặp Cố Ánh Liễu đều thẹn thùng trốn đi, còn gì xấu hổ hơn việc đang tự an ủi bị bạn thân bắt gặp huhu.
Điền Cát nhắc nhở cậu đã đến ngày mười lăm rồi, nên đi thỉnh an Thái hậu trong cung.
Cậu liền thuận nước đẩy thuyền, tung ta tung tăng đi theo Điền Cát.
Hôm nay buổi sáng đến Vĩnh An cung của Thái Hậu, buổi tối đến Tiêu Phòng Điện của Hoàng Hậu, quá là bận rộn.
Hoắc Thái hậu vẫn ung dung cao quý như cũ, lôi kéo tay Dung Nhứ trò chuyện việc nhà, hỏi xong tình hình gần đây của thiếu niên lại cho mọi người lui xuống, hỏi cậu:
"Tiểu Nhứ Nhi, bao giờ thì bụng con mới có động tĩnh?"
"A?" Dung Nhứ không kịp đề phòng, trực tiếp ngây người.
Cậu có làm chuyện ấy với Cố Ánh Liễu đâu, móc đâu ra em bé....
Hoắc Thái hậu nhíu nhíu mày, "Cố Tiểu thị lang là một đứa trẻ ngoan, con thoải mái thì hay rồi, nhưng cũng phải cho y một chút ơn trạch, biết không?"
"Nhưng mà con không......" Dung Nhứ nhanh chóng phủ nhận.
"Ai gia cũng sinh con tầm này tuổi đấy, thẹn thùng cái gì?" Hoắc Thái hậu thở dài một hơi, "Ta chỉ mong con khỏe mạnh, sinh được một đứa con trai kế thường đại nghiệp Lê Quốc, vậy là ta an lòng rồi."
"Cố Ánh Liễu là người thành thật, không cần danh phận, hoàng gia cũng không thể keo kiệt, con viết cái chiếu chỉ đi, tốt xấu gì cũng nên phong y làm Chiêu nghi."
Dung Nhứ thiếu chút nữa bị sặc nước miếng đến chết, phong Cố Ánh Liễu làm Cố Chiêu nghi, dùng ngón chân ngẫm cũng biết Cố Ánh Liễu không bao giờ đồng ý.
Cậu cũng chẳng muốn làm dăm ba cái chuyện cường thủ hào đoạt thế này.
Hoắc Thái hậu nhìn vẻ mặt Dung Nhứ, liền biết Dung Nhứ hoàn toàn không có ý định phong cho Cố Ánh Liễu.
Bà chăm Dung Nhứ từ nhỏ đến lớn, ba năm trước cậu bị ngã vỡ đầu, không nhớ ra chuyện gì cũ, tính tình cũng thô bạo hung ác nham hiểm hơn, gần đây thế mà lại khôi phục lại bản tính rồi, bà còn tưởng cuối cùng cũng đứng đắn có trách nhiệm hơn, ai ngờ còn tra hơn trước kia.
Bà hạ quyết tâm, trực tiếp đuổi Dung Nhứ đi, gọi Cố Ánh Liễu đến.
Lò hương Bác Sơn mới đốt một nửa, thanh niên đã rảo bước vào Vĩnh Nhạc cung, hành lễ quy củ không hề sai sót.
Thanh niên hiển nhiên đã đổi xiêm y mới, cẩm y màu xanh đá hoa văn, bên hông thon đeo ngọc bội, nho nhã lại thảo hỉ.
"Năm Sùng Đức, ai gia đã gặp qua mẫu thân ngươi, ngày ấy là tiết hoa thần, nàng ấy ngồi trên ghế tre, tay áo rộng dài, đầu đội vòng hoa tươi, từng cái liếc mắt nụ cười đều phảng phất như tiên tử, bổn cung lần đầu nhìn thấy một cô nương đẹp đến vậy." Hoắc Thái hậu nhấp một ngụm trà, nhìn Cố Ánh Liễu đoan trang tỉ mỉ bên dưới, "Không ngờ hai mươi năm sau, ta cũng có thể kết thông gia cùng nàng ấy."
Khuôn mặt thanh niên cuối cùng cũng xuất hiện một tia dao động, ánh mắt mềm dịu ôn nhu hơn.
Hoắc Thái hậu vừa lòng gật gật đầu, xem ra Cố Ánh Liễu cũng không hề phản cảm với Tiểu Nhứ Nhi, thậm chí còn thích.
"Đứa con này của ai gia đã nhược quán rồi mà vẫn không thông quy củ."
(Nhược quán là 20 tuổi nhe)
"Bệ hạ cần cù chính vụ, thiện phạt rõ ràng, không giống với lời đồn." Cố Ánh Liễu cung kính mà nói.
"Ừ, trong lòng ai gia hiểu rõ, ngươi đừng thay nó nói chuyện," Hoắc Thái hậu dùng khăn tay lau môi, "Ai gia muốn thay Bệ hạ phong ngươi làm phi, ngươi thấy thế nào?"
Cố Ánh Liễu sửng sốt một chút, y không ngờ Thái hậu tìm y lại là để phong phi, y còn tưởng Thái hậu sẽ gõ đầu y vì làm "Hồ ly tinh" lôi kéo Bệ hạ.
"Tạ Thái Hậu nâng đỡ......"
Hoắc Thái hậu cho rằng Cố Ánh Liễu muốn cự tuyệt, đợi nửa ngày cũng không chờ được một câu từ chối.
Y đáp ứng rồi.
Bà còn tưởng mình phải khéo léo nói này nói nọ một chút, nhẹ nhàng mạnh bạo nói cho y tỉnh ra, không ngờ Cố Ánh Liễu đồng ý ngay lập tức.
Hoắc Thái hậu càng không ngờ, Cố Ánh Liễu vậy mà đòi ở lại Vĩnh An cung chờ bà ra ý chỉ, như sợ bà đổi ý mất.
Bà nhìn khuôn mặt Cố Ánh Liễu, tựa hồ đã hiểu rõ điều gì, cái tình huống này, nhìn qua thì lang vô tình, thiếp cố ý, vậy mà lại khiến cho một thanh niên trước giờ luôn luôn quy củ cẩn trọng không màng đến lễ pháp, hồi hộp chờ đợi bà hạ chỉ..
Cố Ánh Liễu cầm ý chỉ rời khỏi Vĩnh An cung, trước khi tới tưởng là đầm rồng hang hổ, đến rồi mới biết là hạnh phúc bất ngờ.
Y sẽ là phi tần của Tiểu Nhứ Nhi, tên của y và Tiểu Nhứ Nhi được cột chung vào nhau, mãi mãi không tách rời.
Cố Ánh Liễu trằn trọc ở Sùng Dao Điện, không chỉ vì ân thưởng của Thái Hậu, mà còn vì tối nay Dung Nhứ ngủ cùng Hoàng Hậu.
Hạnh phúc và ghen ghét đồng thời ăn mòn tâm chí y, đến tận khi tờ mờ sáng, thanh niên mới chợp mắt được một chút.
Ngày tiếp theo, Dung Nhứ trốn tránh Cố Ánh Liễu như cũ .
"Bệ hạ, nô tài thấy quầng thâm trên mặt Cố Tiểu thị lang, đoán chừng là không ngủ đủ." Điền Cát ân cần quạt cho Dung Nhứ.
Mới giữa tháng tư mà Thịnh Kinh đã nóng bức rồi.
"Ngươi nói với ta làm gì......" Dung Nhứ dẩu miệng, rốt cuộc vẫn là lỗi của mình, chỉ vì việc cỏn con đó mà xa cách y, trong lòng Cố Ánh Liễu khổ sổ thế nào mất.
Cậu ngượng ngùng xoắn xít, cuối cùng cũng trở về tẩm điện Sùng Dao Điện.
Dung Nhứ bước vào trong điện, liếc mắt một cái đã bị thanh niên ngồi bên giường câu lấy ánh mắt.
Y phục trên người gần như giống hệt bộ y đã mặc vào hôm cậu xuyên qua, sa y hồng nhạt mỏng thấu, cổ áo to rộng xẻ sâu hoắm tới tận bụng dưới, thêu chi tiết lá vàng, dung mạo điệt lệ càng thêm kiều diễm, nốt chu sa giữa mày đỏ như máu.
"Ánh Liễu, sao ngươi lại mặc như vậy?" Dung Nhứ si ngốc hỏi.
"Thị tẩm."
_________