Ta Mang Thai Nhãi Con Của Quyền Thần

Chương 15: Đánh cậu ta mười bản




Dung Nhứ rất là tán thưởng thái độ hiếu học này của Cố Ánh Liễu, chắc chắn y sẽ là một thành viên của lớp mũi nhọn trong thế kỉ 21.

"Thời gian dạo đầu không nên quá dài, vừa phải thôi..."

Trong lòng Cố Ánh Liễu lặng lẽ ghi nhớ.

......

"Ngươi học xong chưa?" Dung Nhứ hỏi.

"Rồi." Cố Ánh Liễu gật đầu.

"Trong lỗ nhị có rất nhiều mạch máu yếu ớt và nhạy cảm, phải nâng niu trân trọng, không được đối xử thô bạo."

"Ừm."

Dung Nhứ vừa lòng mà ngáp một cái.

Cậu buồn ngủ rồi.

-

Khó có được một ngày nghỉ tắm gội, Dung Nhứ không cần lên triều, bèn ở trong Cố phủ xem thoại bản.

Cậu và Cố Ánh Liễu đã rất thân thiết, giờ chỉ cần tránh ba tên công trong nguyên tác là có thể sống đến cuối truyện rồi trở về hiện đại.

Trong truyện chủ có tiến trình cốt truyện, không để cập đến thời gian nên cậu cũng chẳng biết phải chờ đến khi nào.

Thiếu niên ngồi hóng gió trong đình, y phục màu xanh của cây liễu làm cậu như một cành liễu trong gió.

Cố Ánh Liễu ra ngoài từ tờ mờ sáng, cầm theo lang phù, trước khi đi còn cố tình dặn dò cậu đừng ra khỏi Cố phủ.

Trong mấy ngày Cố Ánh Liễu chịu tang, Hộ Bộ không bắt y đi làm nhưng y vẫn đi sớm về muộn, thần thần bí bí, cũng chẳng biết là đang làm gì.

"Dung công tử."

Dung Nhứ quay đầu, mới phát hiện là Cố Dịch Sơ.

Dung Nhứ không muốn để ý đến cậu ta.



"Tiểu sinh bảo phòng bếp làm một ít bánh hoa đào bo bo, ngài nếm thử chút đi?" Cố Dịch Sơ cười cười, tựa hồ đã hoàn toàn quên mất mấy ngày trước cậu ta còn quấy rối Dung Nhứ.

Dung Nhứ không ngờ tên này lại mặt dày đến vậy, xem thế là đủ rồi.

Nhưng mà cậu ngửi mùi bánh hoa đào bo bo, thơm quá đi à....

Mấy ngày liên tiếp cậu toàn ở trong Cố phủ, lâu lắm rồi không ăn điểm tâm trong cung, Cố Dịch Sơ hiển nhiên biết cậu thích gì, cố ý để cậu thèm.

"Hôm nay là đạp thanh, thời tiết rất tốt, nam nữ trẻ tuổi trong Thịnh Kinh đều đến bờ sông phụ xướng, Dung công tử có muốn đi xem không?"

Dung Nhứ mắt long lanh, cậu chưa được thấy cảnh cổ nhân đạp thanh như thế.

Thiếu niên suy nghĩ một lát, "Không đi."

Ánh Liễu nói cậu đừng ra ngoài.

Cảnh quan Cố phủ lả lướt khúc chiết, nhưng mà người thì phiền.

Chờ Cố Ánh Liễu về phủ, cậu sẽ để Cố Ánh Liễu ở luôn trong cung.

Thiếu niên cau mày, bên má phúng phính còn chưa rút đi nét trẻ con ngây thơ.

Cố Dịch Sơ không nhịn được sờ má cậu, Cố Ánh Liễu có mỗi gương mặt đẹp hơn một tí mà chơi trò ăn mảnh, bảo vệ Tiểu Hoàng đế kín mít, cậu ta không gặp được Dung Nhứ tí nào.

May mắn hôm nay Cố Ánh Liễu ra ngoài, Tiểu Hoàng đế nghỉ tắm gội, là thời cơ hoàn hảo cho cậu ta động thủ.

"Ngươi có bệnh sao?" Dung Nhứ bị cậu ta làm cho ghê rợn.

Cậu chẳng hiểu cốt truyện sai sót ở đâu rồi, rõ ràng theo đúng trình tự thì Cố Dịch Sơ phải ghét cậu lắm cơ mà.

Lần đầu tiên gặp mặt thì tự tiện sờ chỗ ấy của cậu, lần thứ hai thì sờ má cậu, cùng là huynh đệ mà lại khác biệt đến thế à?

"Bệ hạ, Cố Ánh Liễu chỉ là một tên nghèo kiết hủ lậu thì biết cái gì? Nam nữ chưa tiếp xúc, làm sao có thể làm cho ngài sướng được, chỉ là y có một khuôn mặt đẹp thôi, nhưng lại nhu nhược đến giết gà cũng không dám, tự xưng là nhân nghĩa, còn không phải là ở nhờ nhà ta chuộc, ăn cơm canh nhà ta," Cố Dịch Sơ phẫn hận, "Ngay cả một mâm bánh hoa đào bo bo, bổng lộc một tháng của y cũng chẳng mua nổi......"

Dung Nhứ không thể tin được Cố Ánh Liễu lại kham  khổ đến mức này, sao cậu lại không nghĩ ra cơ chứ?

Cố Ánh Liễu bị Tiểu Hoàng đế cũ cắt xén bổng lộc, làm người lại thanh chính liêm khiết, lấy đâu ra tiền bạc dự trữ....



"Mấy ngày trước y giật dây bắc cầu để ta phải làm muối vận sử, ngươi nghĩ y thanh cao được bao lâu?"

(Quan vận chuyển muối)

Dung Nhứ nhìn Cố Dịch Sơ đắc ý, là cậu quá sơ sẩy, nhìn bộ dáng kênh liệu này hẳn là bắt nạt Cố Ánh Liễu lâu lắm rồi đây.

"Lúc trước ngươi cầm nam hồng thu thị ngọc bội của Ánh Liễu đúng không? Đưa đây!" Thiếu niên đưa tay đòi ngọc bội.

Cậu nhớ lại lúc vừa mới xuyên qua Lê triều, Ánh Liễu đã xin lỗi vì ngọc hội bị Cố Dịch Sơ cầm mất.

"Cái gì ngọc bội? Ta không lấy đồ gì của y." Cố Dịch Sơ phủ nhận.

"Ngươi có đưa hay không?" Dung Nhứ không rảnh nói vớ vẩn với cậu ta.

"Ta không lấy đồ gì của y thì đưa cái gì?" Cố Dịch Sơ không hiểu ra sao.

"Ngươi còn không thừa nhận?" Dung Nhứ búng tay một cái, "Tiểu Tứ, đánh cậu ta mười cái."

Cố Ánh Liễu có được lang phù rồi liền dạy cậu phương pháp sai sử ám vệ, vừa hay hôm nay dùng.

Dung Nhứ không ngờ Cố Dịch Sơ lại cứng miệng thế, sống chết không chịu nói ngọc bội vứt ở đâu, lại làm cậu phải ra lệnh đập thêm mười bản nữa.

Cố Dịch Sơ bị đánh đến bong đã tróc thịt, giương mắt thấy thiếu niên vừa ra lệnh đánh cậu ta vừa ló mặt từ kẽ hở ngón tay xem thảm trạng của cậu ta, còn hít sâu y như cậu ta.

Cậu cũng không bị đánh! Nhe răng trợn mắt làm gì!

Cố Dịch Sơ không ngờ mình lại nhìn nhầm người. Cậu ta trà trộn trong xã hội hỗn tạp mười năm, vừa thấy Dung Nhứ liền nghĩ cậu dễ bị bắt nạt, mà huynh trưởng còn thân mật với Dung Nhứ như thế, không hề kính sợ nào.

Cậu ta liền cho rằng Dung Nhứ là quả hồng mềm.

"Ta.....nói....." Cố Dịch Sơ biết cậu ta mà nói không nữa là sẽ bị ám vệ của Dung Nhứ đập chết, đành sai tâm phúc ra ngoài mua một khối ngọc bội về đã, lát nữa sẽ quay lại hỏi Cố Ánh Liễu là chuyện gì.

......

Dung Nhứ đợi được nửa canh giờ, cuối cùng cũng được Cố Dịch Sơ trả lại nam hồng thu thị ngọc bội.

"Hừ."

Thiếu niên cầm ngọc bội, định sẽ cho Cố Ánh Liễu một bất ngờ lớn.