Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Mang Bảo Bối Doraemon Đến Dị Giới

Chương 13: Thu phục Âm Linh




Chương 13: Thu phục Âm Linh

Bãi tha ma lúc này đã mất đi sự yên tĩnh âm u đáng có mà sáng rợp trời bởi hàng trăm cây đuốc của các nhóm tu sĩ, tất cả đều tụ tập tại một vị trí trống trải thành một vòng tròn mà chính giữa tâm là chưởng môn Ma Sát phái và Hắc Bạch Song Sát của quỷ diện tông.

Bạch Sát thôi động pháp thuật, một chỉ mang theo hắc ám chi khí xông thẳng vào Quỷ Diện Âm Linh cầu, công pháp Liệt Hồn Quyết không ngừng truyền vào năng lượng cho nó.

Một lúc sau Quỷ Diện Âm Linh cầu trở nên tối đen, hắc khí bao phủ, lơ lửng giữa trời.

Hắc Sát thi triển Quỷ Trảo chộp tới thanh niên gầy gò bên phe mình xong đưa tới trước mặt quả hắc cầu kia.

Từ trong quả cầu, hắc khí xông ra ngoài bao phủ lấy mục tiêu trước mặt, chỉ cần trong người gã này có Âm Linh thì lập tức linh hồn sẽ bị hút khô, Âm Linh theo đó cũng sẽ bị hút vào quả cầu.

Lê Ngọc Long có chút cả kinh, thần thông của Hắc Bạch Song Sát thể hiện ra làm hắn vô cùng kh·iếp sợ, người thanh niên gầy gò tu vi thế mà dưới một trảo kia không hề có lực hoàn thủ, lộ ra chân thân thực lực là Luyện Khí tầng tám đỉnh phong.

Thế nhưng dưới thực lực của Trúc Cơ kỳ thì gã kia chỉ như một con sâu kiến.

Đây là thực lực của ngũ lưu môn phái sao. Quá khủng bố rồi.

Hai người này là chỉ là hai đệ tử của hai đường khẩu trong Quỷ Diện phái, thực lực lại mạnh như vậy, nếu là cấp bậc trưởng lão hoặc chưởng môn hoặc lão tổ tông thì sẽ như thế nào.

Bên Ma Sát phái thì thế nào, Nguyễn Phú Quốc tiến lại gần Lý Hoài Nam trong trang áo bào đen, hắn dùng âm thanh vô cùng nhỏ để nói:

"Ta biết ngươi là người có cố sự. Nhưng ngươi phải tin ta, Âm Linh nhập thể không phải là thứ tốt đâu. Nếu muốn có thực lực chân chính thì hãy gia nhập Ma Sát phái của chúng ta"

Nói xong hắn giữ vẻ mặt ngưng trọng đối ngoại, mọi người đều nhìn hắn bằng con mắt khinh thường, tất cả đều cho là hắn phải thất bại lần này.

Đối mặt với bao nhiêu ánh nhìn, Nguyễn Phú Quốc ném ra một quả cầu trong suốt lấy từ trong giới chỉ, hắn ngậm cái tẩu thuốc xong thuận miệng thổi một hơi, thầm nghĩ:

"Mau giúp ta bắt lấy Âm Linh kia"

Quả cầu được tạo ra từ một loại khí trong tẩu thuốc chầm chậm bay đến vị trí của gã cao gầy Lý Hoài Nam.

Lúc này Lý Hoài Nam cảm thấy một loại áp lực đáng sợ tiến đến gần, mồ hôi sau lưng đã chảy ra đầm đìa ướt hết cả áo. Bỗng dưng thanh âm trong đầu gã không ngừng vang lên:

"Không tốt rồi, thứ này khắc chế ta, nếu ta bị hút ra ngoài thì chính ngươi cũng c·hết luôn, mau thả lỏng tâm thần để ta tạm thời điều khiển cơ thể ngươi, chúng ta sẽ phá vòng vây ra ngoài"

Lý Hoài Nam không hề trả lời thanh âm này, lại nghe nó thúc giục:

"Mau, mau, ta sắp không chịu nổi rồi. Mau đi. Ngươi có muốn trả thù không? Ngươi có muốn lấy lại danh dự không, ngươi không nhớ người đã khi nhục ngươi sao..."

"Ta...ta..." - Lý Hoài Nam rên rỉ

"Ta cái gì nữa mà ta, mau thả lỏng tâm thần, cho ta thân thể của ngươi, không thì tất cả đều c·hết hết" - Thanh âm có chút gấp gáp



Quả bóng khói của Phú Quốc vừa tới gần Lý Hoài Nam liền hút cả người gã vào đó, thân thể bị làn khói bao phủ, tâm thần gã dường như bị một lực lượng nào đó áp chế, ngay tức thì trở nên suy yếu.

"Đúng rồi, thả lỏng như vậy" - Thanh âm Âm Linh truyền vào đầu Lý Hoài Nam, có chút hưng phấn khi cảm nhận được khí tức chủ thể ngày càng yếu dần.

Đột nhiên Âm Linh phát hiện một chuyện vô cùng khủng bố, chính là nó cũng không thể tự điều khiển như trước nữa, toàn bộ ma tức đã bị một cỗ lực lượng nhu hoà khắc chế.

Tiếp theo sau đó cỗ lực lượng đó liền như một vòng xoáy hút lấy khí tức âm lãnh của Âm Linh, nó kêu lên thảm thiết:

"Chuyện gì thế này, ta không kiểm soát được, rõ ràng tên chủ thể này đã suy yếu rồi cơ mà"

"Lực lượng này, quá là tà môn, ta không thể khống chế được nữa"

Âm Linh vô cùng túng quẫn, liều mạng giãy gịua:

"Không, đáng giận mà, ta không muốn c·hết. Không..."

Vù.

Quả cầu của Phú Quốc hút lấy đầu Âm Linh kia, sau đó nhanh chóng bay về phía hắn.

"Quả như ta dự đoán, tẩu thuốc Sherlock Holmes chỉ bắt đúng người đúng vật, tên đầu sỏ chính là Âm Linh nên rất dễ dàng bị hút ra mà không gây ra tổn hại cho chủ thể."

Cả người Lý Hoài Nam như con diều đứt dây ngã rầm xuống đất, sống c·hết chưa rõ.

"Bùi Kiệm, kéo hắn về lều" - Nguyễn Phú Quốc hạ lệnh

"Vâng"

Một màn này trước bao nhiêu con mắt chứng kiến đã khiến mọi người há hốc mồm mà trố con mắt ra nhìn.

Từ đầu đến cuối chỉ thấy tên chưởng môn Ma Sát phái phóng ra một quả cầu gì đó, xong sau đó lại bao phủ tên Lý Hoài Nam lại, sau đó hắn lại hút ra một vật gì, xong lại tiêu sái hút quả cầu đó vào cái tẩu trước miệng.

Mọi người cùng nhau suy đoán xem cái thứ trong miệng hắn là cái gì, hình dáng vô cùng kỳ quái thế mà lại có thể hút ra được.

Trong đây không thiếu người có kinh nghiệm sa trường, đặc biệt là vị thành chủ Lê Văn Minh, vừa nhìn là hắn đã biết cái mà Phú Quốc hút ra không gì khác mà chính là Âm Linh trong cơ thể kia.

Nếu như vậy thì bên Hắc Bạch Song Sát chính là hàng giả rồi.

Lê Văn Minh vừa nghĩ như vậy liền quay sang phía Quỷ Diện phái, mọi người trên tràng như cùng chung ý nghĩ, tất cả liền chăm chú nhìn qua bên Hắc Bạch Song Sát.

Quả nhiên khi quả Âm Linh Cầu vừa chạm vào người tên tu sĩ cao gầy kia thì không hề có phản ứng gì, chỉ nghe gã kia la đau một cái.

Đúng rồi nha, ngươi quăng nguyên quả cầu tổ bố vào đầu người ta, không đau mới là lạ.



Tên tu sĩ cao gầy kia trực tiếp b·ất t·ỉnh.

Không cần biết tên này b·ất t·ỉnh thật hay giả nhưng nhìn một màn này thì đã rõ ràng ai thắng ai bại.

Hắc Bạch Song Sát mặt đen như đít nồi, lạnh lùng thu hồi quả bóng, nhìn cái tên nằm b·ất t·ỉnh dưới đất mà rất muốn một trảo chụp c·hết hắn.

"Hai vị, thắng bại đã rõ, bổn toạ đã thu được Âm Linh trước bao nhiêu con mắt chứng kiến của mọi người ở đây rồi. Bùi Kiệm..."

Nguyễn Phú Quốc vô cùng thong dong chống cây gậy thám tử đầu bạc từng bước nhún nhảy đi tới gần thành chủ U Linh thành, hắn cố ý nói lớn tiếng một chút để tất cả ở đây đều nghe thấy.

"Dạ, có đệ tử"

Bùi Kiệm rất biết phối hợp, hắn phóng tới trước người chưởng môn mình, chắp tay cung kính thi lễ.

"Tốt, còn chờ gì nữa, thu tiền"

Mọi người nghe xong thì lảo đảo, ngươi nha, đã thắng rồi còn không biết cái gì là khiêm tốn sao.

Lúc này tên người hầu của Hắc Sát đứng ra lên tiếng:

"Cái ngươi bắt được chắc gì đã là Âm Linh, đừng có láo toét giả danh, ngươi là hạng người gì ai cũng biết hết rồi"

Phú Quốc cười lên hả hả, hắn nhìn sang vị thành chủ U Linh thành, chắp tay hỏi:

"Xin hỏi thành chủ, ngài là người học cao hiểu rộng, lại vô cùng chính trực, xin hỏi thứ mà tại hạ hút ra được có phải là Âm Linh không?"

Lê Văn Minh tuy là người trong ma đạo nhưng hắn vốn là phe trung lập, cũng không sợ gì Quỷ Diện Tông, lại thêm hắn là một Kim Đan trung kỳ hàng thật gía thật, nên hắn rất từ tốn nói:

"Đúng là như vậy"

"Tốt, nếu đã như vậy thì ta có thể chiến thắng chưa"

"Có..." - Thành chủ Lê Văn Minh đang tính công bố thì bỗng nghe

"Khoan"

Tên người hầu của Hắc Sát lại nói:

"Cứ cho là ngươi có thể bắt được Âm Linh đi, nhưng ngươi đồng thời đã g·iết đi một tên tu sĩ vô tội, theo luật ở U Linh thành, phàm là chém g·iết tu sĩ vô tội thì sẽ bị..."



"Bị cái gì?" - Lần này là Kiều Nguyệt Nga lên tiếng hỏi.

Sau lưng này chính là gã thiếu niên Lý Hoài Nam đang được Bùi Kiệm đỡ ngồi xuống một cái ghế, tuy khá suy yếu nhưng vẫn có thể cử động uống nước được.

Lời nói của gã người hầu kia còn chưa kịp nói thì đã phải nuốt vào.

Thành chủ Lê Văn Minh vô cùng ngạc nhiên, trước giờ đúng là chưa ai có thể trục xuất Âm Linh ra khỏi cơ thể của chủ thể mà không làm chủ thể mất đi linh hồn mà c·hết được. Tuy nhiên hắn chưa nghe nói nhưng không phải là hoàn toàn không có, mỗi người đều có bí mật riêng. Lê Văn Minh không tiện hỏi mà cười lớn:

"Ha ha ha, nếu đã như vậy, phần thắng lần này sẽ thuộc về ..."

"Khoan đã"

Lần này là Bạch Sát đứng ra ngăn cản

Lê Văn Minh hừ lạnh một tiếng. Thành chủ như hắn mà đã bị bọn tiểu bối này chặn họng hai lần rồi, nhưng vì giữ uy nghiêm nên lạnh giọng hỏi:

"Ngươi lại muốn cái gì nữa"

Thanh âm mang theo uy áp của Kim Đan kỳ ập tới người Bạch Sát chấn cho hắn phải lùi về mấy bước. Bạch Sát cắn răng chắp tay cung kính:

"Tiền bối, thứ lỗi vãn bối ngắt lời của ngài, nhưng chưởng môn Ma Sát phái đã từng nói là phải giúp cho con trai ngài luyện hoá và sử dụng được Âm Linh, mà bây giờ ta nghĩ hắn không thể làm được, như vậy thì chúng ta vẫn chưa thua"

"Vô Sỉ"

"Bỉ ổi"

"Thật là nhục nhã cho Quỷ Diện phái, môn phái ngũ lưu mà lại chơi trò hèn hạ thế này"

Những người ở đây sau khi nghe liền bất bình mà mắng to. Ai cũng biết là để luyện hoá một Âm Linh thì không mất mười ngày nửa tháng hoặc vài năm là chuyện không thể nào, đến khi đó thì cái gi cũng đã nguội lạnh hết rồi, còn phân thắng thua cái gì nữa.

Lê Văn Minh lúng túng nói:

"Cái này..."

Sau đó hắn suy nghĩ một lát, cười khổ với Nguyễn Phú Quốc:

"Theo ta thấy thì coi như cá cược với ngươi về chuyện quỳ lạy thì miễn đi, còn vật phẩm đặt cược thì coi như ngươi thắng, Hắc Bạch Song Sát chắc không có ý kiến gì đâu, còn về cá cược với những người ở đây thì coi như ngươi thắng trong việc bắt được Âm Linh, con trai ta cũng sẽ gia nhập Ma Sát phái, thế có ổn không"

Lê Văn Minh giọng hơi lớn một chút, hơi quay đầu nhìn Hắc Bạch Song Sát.

Hai người Hắc Bạch chắp tay cung kính:

"Vâng, như tiền bối chỉ bảo"

Cả hai biết như thế coi như là cho bọn họ cái thang xuống đài, nếu thật sự phải quỳ t·rần t·ruồng bò một vòng khắp nơi thì đời này không cần phải vác mặt ra đường nữa, mà thanh danh của ngũ lưu môn phái coi như huỷ trong tay bọn họ.

"Haiz, ta biết thế nào cũng có sáo lộ quịt nợ này mà" - Phú Quốc thở dài.

Thành chủ Lê Văn Minh thấy hai người đồng ý thì lại nhìn Phú Quốc chờ đợi câu trả lời.